Một người chơi nữ khẽ run lên, giọng nói nhỏ nhẹ đầy lo lắng: "Chúng ta mà không đi qua... có khi nào làm con quái vật nhỏ này tức giận không?"@TửuHoa
Những người chơi có kinh nghiệm lâu năm cũng không dám chắc, căng thẳng nuốt nước bọt, giọng nói còn lắp bắp: "Tức giận hay không thì tôi không biết, nhưng tôi dám cá rằng nếu chúng ta bước qua đó... thì chắc chắn chết thảm!"
Những người còn lại điên cuồng gật đầu đồng tình, nhìn chằm chằm khu vườn hoa hồng đỏ thẫm trước mặt, đồng loạt lùi về phía sau một bước đầy ăn ý.
Bên trong khu vườn, Tinh Nặc cúi người xuống, bắt chước dáng vẻ của ba ba, tỉ mỉ kiểm tra tình trạng phát triển của hoa hồng.
Dưới ánh sáng lấp lánh từ những viên pha lê, từng đóa hoa đều rực rỡ đến mức chói mắt, cánh hoa bung nở đến cực hạn, diễm lệ mê hoặc.
Tinh Nặc khoanh tay nhỏ trước ngực, gật đầu chắc nịch: "Không tồi, hôm nay các nhóm hoa hoa cũng đang ngoan ngoãn lớn lên ~"
Lặp lại những lời khen mà ba ba hay nói, bé vui vẻ đến nỗi mái tóc xoăn trên trán khẽ rung lên, cái miệng nhỏ nhắn cũng cong lên đầy hạnh phúc.
Dường như những bông hoa hồng cũng rất thích được chủ nhân nhỏ khen ngợi, không có gió mà vẫn nhẹ nhàng lay động.
Giữa những bông hoa vang lên những âm thanh sột soạt khe khẽ, như thể mỗi đóa hoa đều đang vui sướng đáp lại lời của chủ nhân nhỏ.
Sau khi nghiêm túc kiểm tra xong, Tinh Nặc quay đầu nhìn ra hành lang, nơi mà mấy anh chị đang đứng đờ người ra, không ai dám bước tới. Bé con chớp chớp mắt đầy khó hiểu: "Anh, chị? Không muốn xem hoa hoa sao?"
Đây chính là con đường hoa đẹp nhất của lâu đài cổ đó nha!@TửuHoa
Một bên, quản gia quái vật thu hồi ánh mắt đầy yêu thương dành cho Tinh Nặc, lạnh lẽo liếc nhìn đám người chơi, giọng nói băng lãnh: "Chủ nhân nhỏ đã mời các người đi ngắm hoa, là một quý ông lịch sự, các người nên tươi cười cảm ơn ngài ấy vì sự hiếu khách."
Ngay sau đó, quản gia hừ lạnh một tiếng rồi tiếp lời: "Chứ không phải đứng trơ ra đó, chọc giận chủ nhân nhỏ!"
Lòng bàn tay của những người chơi đã đổ đầy mồ hôi lạnh, cảm giác như bị đẩy vào lò lửa mà nướng chín, thân thể cứng ngắc, không ai dám lên tiếng trước.
Vườn hoa này quỷ dị như thế, bọn họ tuyệt đối không thể đi vào!
Nhưng quản gia quái vật lại quá mức bao che chủ nhân nhỏ của mình, rõ ràng không thể chấp nhận bất kỳ sự từ chối nào.
Trong lòng đám người chơi đều kêu trời than khổ, bọn họ thực sự quá khó xử mà!
Đúng lúc họ đang tiến thoái lưỡng nan, Tinh Nặc đã đi đến bên cạnh, giọng nói non nớt nhưng đầy chu đáo: "Anh, chị có vẻ như đang mệt mỏi sao?"
Bé giơ cánh tay nhỏ của mình lên đấm đấm nhẹ, đôi mắt trong veo như vầng trăng non ánh lên vẻ hiểu chuyện, dịu dàng gật đầu: "Bé ngoan cũng mệt rồi, không xem hoa hoa cũng không sao."
Nghe đến đây, cả nhóm người chơi vui mừng đến mức suýt khóc.
Cô gái tóc ngắn thở phào một hơi thật mạnh, trong lòng chỉ muốn ôm chầm lấy bé con này mà thơm một cái!
Có đường lui rồi, đám người chơi vội vàng gật đầu lia lịa:
"Đúng đúng đúng, chúng ta đi lâu quá, hôm nay thực sự có chút mệt rồi."
"Ha ha, chân tôi tê hết cả rồi, thực sự không thể đi xem hoa hồng, tiếc quá đi mất!"
Bên cạnh, quản gia quái vật làm tròn bổn phận của mình, cầm lấy chiếc khăn mềm mại, lau nhẹ khuôn mặt nhỏ của Tinh Nặc vì dính chút bụi. Trên khuôn mặt cứng đờ như mặt nạ da người của ông thoáng hiện lên sự lạnh lùng khó chịu: "Chủ nhân nhỏ à, ngài không cần phải nghĩ cho bọn họ như vậy. Tôi thấy bọn họ chẳng qua là không thích loài hoa mà chủ nhân đã trồng mà thôi!"
Lời này vừa thốt ra, như thể đã chạm đến điều cấm kỵ nào đó.@TửuHoa
Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ hoa hồng trong vườn lay động dữ dội hơn, tiếng sột soạt dày đặc như từng đợt sóng giận dữ, như thể chúng muốn nuốt chửng đám nhân loại đứng trên bờ kia.
— Vì cái gì?!
— Vì sao dám không thích bọn ta?!
Áp lực từ biển hoa hồng tràn đến, mùi hương nồng nặc vây lấy những người chơi, khiến họ có cảm giác bị bóp nghẹt, ngay cả việc cử động cũng trở nên khó khăn.
Ngay khi đám người chơi trong lòng hò hét "Xong đời rồi!", Tinh Nặc bỗng nhiên nghiêng đầu nhỏ, nhẹ nhàng lên tiếng: "Không sao đâu nha, con thích hoa hoa, ba ba cũng thích, nhưng sẽ luôn có người không thích. Thầy giáo nói, chúng ta phải tôn trọng và bao dung, bởi vì mỗi người đều khác nhau."
Bé nhìn khu vườn hoa dưới ánh sáng pha lê, đôi mắt lấp lánh như những vì sao.
"Mỗi đóa hoa cũng đều không giống nhau!"
Câu nói này dường như đã trực tiếp chạm đến trái tim của những bông hoa hồng.
Tiếng sột soạt dần lắng xuống, những cánh hoa dịu dàng rung rinh trong làn gió nhẹ, như thể đang lặng lẽ tự tìm kiếm sự khác biệt của chính mình.
Những người chơi nghe thấy Tinh Nặc nói, biết mình vẫn còn sống, lập tức hít vào một hơi sâu, mồ hôi lạnh túa ra vì sợ hãi.
Nguy hiểm thật! Nguy hiểm thật!
Cái sinh vật nhỏ bé này... không đúng, vị chủ nhân nhỏ này rốt cuộc là dạng ác quỷ nhỏ gì vậy?!
Ở bên cạnh bé thật sự lại có cảm giác an toàn!
Sau khi tham quan khu vườn, Tinh Nặc có vẻ hơi mệt, tựa đầu lên vai bác quản gia, đôi mắt mơ màng sắp không mở nổi.
Quản gia dịu dàng vỗ lưng Tinh Nặc, dỗ dành bé đi ngủ.@TửuHoa
"Chủ nhân nhỏ ngủ đi, tôi đã chuẩn bị cho ngài chiếc giường êm ái nhất, đêm nay ngài nhất định sẽ có một giấc mơ đẹp."
Trên đầu giường trong phòng ngủ có một chiếc đèn thủy tinh, ánh sáng ấm áp từ chụp đèn lan tỏa, chiếu lên bóng tối một màu dịu nhẹ.
Tinh Nặc nằm trên chiếc giường nhỏ được quản gia tỉ mỉ chuẩn bị, nhanh chóng ngủ ngon lành.
***
Nửa đêm, khi Tinh Nặc đang say giấc, đột nhiên bị tiếng ồn ào bên ngoài cửa đánh thức.
Bé dụi dụi mắt, ngáp một cái, đầu nghiêng sang gối, sắp sửa chìm lại vào giấc ngủ.
Nhưng ngay lúc bé nhắm mắt, bên ngoài cửa lại vang lên những tiếng hét xé lòng:
"Cứu mạng a a a! Chủ nhân nhỏ, cứu mạng!"
"A a a a! Mau lên a!"
Tinh Nặc mở tròn mắt, ngơ ngác ngồi trên giường một lúc lâu. Bên ngoài, âm thanh náo loạn vẫn không ngừng vang lên.
Xoa xoa đôi mắt còn ngái ngủ, bé chậm rãi bò xuống giường, xỏ đôi dép lê nhỏ, bước ra ngoài cửa để xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lâu đài cổ có thiết kế không gian mở, từ tầng hai trở lên có thể nhìn thẳng xuống sảnh chính ở tầng một.
Tinh Nặc mặc một bộ áo ngủ dài màu xanh nhạt, mái tóc lộn xộn trên đầu, bước ra hành lang tầng hai, hai tay nhỏ bé bám vào lan can, thò đầu xuống dưới quan sát.
Lâu đài cổ xa hoa vẫn được thắp sáng suốt đêm bằng đèn thủy tinh và những viên ngọc phát sáng, khiến cho tầng một sáng như ban ngày.
Trong đại sảnh lộng lẫy và sạch sẽ, dường như không có gì khác biệt so với ban ngày.
Tinh Nặc chớp mắt vài lần, vẻ mặt ngây ngốc, giọng nói vẫn còn ngái ngủ:@TửuHoa
"Các người, không ngủ à?"
Bé nhìn mấy anh chị đang ngồi bệt trên sàn nhà, nhỏ giọng ngáp một cái.
"Bé muốn ngủ, các người nhỏ giọng chút đi."
Giọng nói mềm mại của Tinh Nặc vang lên, nhưng may mắn là sau khi bé xuất hiện, lâu đài cổ lại rơi vào yên lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng thở d ốc của những người chơi.
Dù cách một tầng lầu, bọn họ vẫn nghe rõ lời của Tinh Nặc.
Những người chơi đã kiệt sức sau trận chiến với quái vật, từng người ngã rạp trên mặt đất, run rẩy gật đầu lia lịa.
"Được, được, chúng ta cũng muốn ngủ."
Lợi dụng cơ hội được thở, họ vội lau mồ hôi lạnh trên trán, ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của Tinh Nặc trở lại phòng ngủ.
Cánh cửa phòng ngủ tầng hai khép lại, đèn thủy tinh trong đại sảnh cũng tắt dần.
Ánh sáng dịu nhẹ từ những viên ngọc phát sáng không đủ để chiếu sáng toàn bộ sảnh lớn, bóng tối lại bao trùm, mang theo sự tĩnh lặng rợn người.
Trong màn đêm, những quái vật đã truy sát nhóm người chơi suốt mấy tiếng đồng hồ bắt đầu chìm vào trạng thái ngủ đông.
Nhưng từng cặp mắt đỏ rực vẫn mở to, trừng trừng nhìn chằm chằm vào đám nhân loại kia.
"Bọn chúng dám đánh thức chủ nhân nhỏ!"
"Chủ nhân nhỏ đang ở trong lâu đài?!"
"Không thể tha thứ, bọn chúng đã quấy rầy giấc ngủ của chủ nhân nhỏ!"
"Giết bọn chúng! Giết bọn chúng!"@TửuHoa
Những kẻ ban ngày vẫn còn mang dáng vẻ con người, ăn mặc gọn gàng như những quản gia hay hầu cận, đến ban đêm đã lộ ra bản thể kinh khủng.
Chúng gào rú điên cuồng, lao tới tấn công những người chơi.
Đêm nay, những người chơi lại bắt đầu cuộc chạy trốn đầy tuyệt vọng, chiến đấu suốt nhiều giờ với bọn quái vật.
Có một người chơi mới, suýt nữa bị gãy tay, trên đùi còn có một vết thương sâu đang rỉ máu không ngừng.
Thấy mấy người chơi sắp không chịu nổi nữa, một người chơi lâu năm cắn răng, nghĩ ra một cách.
"Chúng ta làm ồn lên, đánh thức chủ nhân nhỏ trên lầu! Đám quái vật này đều lấy nó làm trung tâm, biết đâu sẽ không tấn công chúng ta nữa!"
Một người chơi lâu năm khác không đồng ý, vừa dùng dị năng tấn công đám quái vật đang lao đến, vừa nhanh chóng né sang một bên, gầm nhẹ: "Cậu điên à! Lỡ như đánh thức Tinh Nặc, mà nó cũng biến thành quái vật vào ban đêm thì sao?!"
Đó là chủ nhân nhỏ của lâu đài cổ!
Một khi bé biến thành quái vật, ai trong số họ có thể chống lại được chứ?!
Trong lúc tranh cãi, trên ngực một người chơi lại xuất hiện thêm một lỗ máu, sắc mặt tái nhợt.
"Nếu không đánh thức nó, chúng ta sẽ chết ở đây ngay bây giờ!"
"Đám quái vật này vào ban đêm lộ ra bản thể, chúng ta căn bản không đánh lại! Hơn nữa, quái vật mạnh nhất — quản gia — vẫn chưa xuất hiện!"
Những tiếng phản đối ít ỏi nhanh chóng bị dập tắt, vài người chơi bắt đầu hét toáng lên, cố gắng đánh thức vị chủ nhân nhỏ đang say ngủ trên lầu.
Sự thật chứng minh, đánh thức chủ nhân nhỏ của lâu đài cổ là một quyết định chính xác.
Tinh Nặc vừa thức dậy, đám quái vật đang nổi điên bỗng sợ hãi đến mức hoảng loạn, trước khi bé kịp mở cửa đã lập tức biến mất khỏi phòng khách.@TửuHoa
Những chiếc đèn thủy tinh trong đại sảnh lập tức sáng rực vì chủ nhân nhỏ, dấu vết trận chiến cùng những vệt máu bị quái vật nhanh chóng dọn sạch, trả lại sự xa hoa lộng lẫy và sạch sẽ vốn có của lâu đài.
Ngoài những người chơi đang thở hổn hển, kiệt sức đến mức không thể đứng dậy nổi, mọi thứ đều trông như chưa từng có gì xảy ra.
Bọn họ cuối cùng cũng có một chút thời gian để nghỉ ngơi, nằm la liệt trên sàn, thở phì phò.
Trên lầu.
Tinh Nặc như đang mộng du, bò trở lại chiếc giường nhỏ của mình, ngay cả chăn cũng chưa kịp kéo lên, vùi đầu vào chiếc gối mềm mại, lập tức ngủ tiếp.
Nhưng chưa đầy mười phút sau, tiếng hét chói tai như lợn bị chọc tiết lại vang lên dưới lầu.
Tinh Nặc giật mình, trái tim nhỏ bé đập thình thịch, mí mắt mở ra, đôi mắt ngây ngô đầy vẻ mơ màng.
Dưới lầu rốt cuộc đang làm cái gì vậy?
Bé sờ ngực mình, cảm nhận trái tim vẫn còn đập loạn, thở ra một hơi dài, bàn chân nhỏ xíu chậm rãi ngồi dậy, chu môi lại, trên mặt thoáng chút khó chịu.
Tại sao cứ luôn đánh thức bé vậy hả?
Mấy vị khách này chẳng lẽ chưa từng đến nhà trẻ sao? Thầy cô không dạy bọn họ rằng khi đến nhà người khác thì phải là một đứa trẻ ngoan biết lễ phép à?!@TửuHoa
Bị đánh thức lần thứ hai, Tinh Nặc tức tối bò xuống giường, siết chặt nắm tay nhỏ, xỏ dép lê rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
Lại một lần nữa trèo lên lan can, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tinh Nặc xụ xuống, hướng về mấy anh chị dưới lầu hét lớn: "Các người có thể im lặng không?!"
Đúng là quá ồn ào!
Những người chơi nghe giọng nói mềm nhũn nhưng lại không có chút khí phách nào của chủ nhân nhỏ, khóe miệng giật giật, trên mặt lộ rõ vẻ chết lặng cùng bất lực. "Chúng ta cũng muốn ngủ chứ bộ!"
Nhưng vấn đề là, lâu đài của bé đầy quái vật thế này, làm sao chúng ta ngủ được đây?!