Cá Nhỏ - Minh Nguyệt Mãn Chi

Chương 64

Lục Gia Lương đăng ký học lái xe. Từ khi nhận công việc dạy kèm, thời gian rảnh của Tân Ngư cũng nhiều hơn nên cô đăng ký theo. Mới đầu cô lái xe hay chết máy, bị đả kích không nhẹ, Lục Gia Lương liền dẫn cô đi ăn ở gần sân tập, sau đó tranh thủ buổi trưa ít người, hai người cùng luyện lái. Tìm được cảm giác rồi, sự tự tin quay lại, cả hai đều thi một lần là qua.

Trong thời gian đó, bà ngoại của Lục Gia Lương tổ chức sinh nhật, anh quay về Hải Thị một thời gian. Hai người mỗi tối đều video call. Gần đến ngày nhập học, công việc dạy kèm kết thúc, Lục Gia Lương đã lên kế hoạch sẵn, rủ Tân Ngư đi du lịch ở mấy thành phố khác. Đầu tiên là Hải Thị gần nhất, chơi ở bãi biển hai ngày, rồi bay thẳng đến một đô thị phồn hoa.

Cậu của Lục Gia Lương mở khách sạn, nhưng anh vẫn suy nghĩ chu toàn, không chọn ở khách sạn của người nhà mà đặt hai phòng đơn ở khách sạn chuỗi. Chính khí như gió mát trăng thanh. Hai người xuống máy bay là đến khách sạn luôn.

"Mệt quá, em vào phòng nghỉ một lát, chiều mình ra ngoài chơi tiếp nhé." Tân Ngư cầm thẻ phòng, bước vào trước, để lại bóng lưng cho Lục Gia Lương đang đứng ở hành lang âm thầm tiếc nuối.

Tân Bằng sớm đã biết con gái có cậu bạn thân, nhưng ông hoàn toàn không ngờ bạn thân ấy lại là người đi du lịch cùng con gái mình suốt cả mùa hè! Tân Ngư hối lộ quà cáp cho Mục Tĩnh để cô nàng nói dối giúp, Tân Bằng vẫn tưởng con gái đang đi chơi với bạn thân là con gái.

Nằm ườn trên giường mềm mại, Tân Ngư mở khung chat, Mục Tĩnh gửi một đoạn tin nhắn thoại khiến mặt cô đỏ bừng.

"Lục Gia Lương đúng là ưu tú thật đấy, nhưng cậu phải biết giữ mình, không thể để bị chiếm tiện nghi, dù là người yêu cũng không được! Nam nữ đơn độc đi du lịch với nhau, ai biết cậu ấy có tính toán gì, tớ nghi là muốn 'ăn sạch' cậu luôn rồi đó... Không phải tớ cổ hủ đâu, mà chuyện này phải cân nhắc kỹ càng... Không thể để cậu ấy đắc ý sớm như vậy!"

Tân Ngư gọi điện ngay: "Tĩnh Tĩnh! Là hai phòng riêng, bọn tớ không ngủ chung mà!"

"Sao tớ nghe giọng cậu buồn xo vậy?" Mục Tĩnh chống cằm suy nghĩ, đổi giọng còn nhanh hơn lật sách: "Nhưng mà nếu cậu muốn nếm thử trái cấm thì cũng được thôi, Lục Gia Lương đẹp trai, dáng chuẩn, chân dài, mặt mũi xuất sắc, ngủ với cậu ấy cũng không thiệt."

Tân Ngư cuống cuồng cắt lời không cho cô nàng nói tiếp, hỏi muốn mua gì làm quà để chuyển hướng câu chuyện khỏi chủ đề "tục tĩu" kia.

Từ sau khi mở khóa "hôn môi", mỗi lần gặp nhau đều tránh không khỏi mấy màn hôn tạm biệt luyến lưu mãi không dứt. Tân Ngư thỉnh thoảng còn cảm nhận được nhiệt độ bừng bừng từ Lục Gia Lương, nhưng hai người đều đỏ mặt không dám đi xa hơn.

Nhớ mãi hôm đó đi dạo công viên, trước lúc chia tay, Lục Gia Lương nắm vai cô, mắt sáng rực nhìn cô đầy mong chờ, rồi từ từ cúi xuống môi cô.

Cả hai ngồi trên ghế đá trong bóng tối che phủ.

Không biết từ lúc nào Tân Ngư bị anh ôm ngồi trên đùi, ngực kề sát nhau, không thể tách rời. Cảm giác lạ lẫm từ h* th*n truyền đến khiến Tân Ngư run rẩy phát ra vài tiếng "ưm", Lục Gia Lương như bị dội một gáo nước lạnh, sực tỉnh. Cả người anh cứng đờ, thì thầm xin lỗi bên tai cô.

"Anh... mơ thấy nhiều lần rồi..." Anh cắn răng, khó khăn giải thích: "Không phải, không phải ý đó... Anh không cố ý đâu, Cá Nhỏ, đừng sợ, anh sẽ không làm gì em cả... anh chỉ là..."

Hơi thở dồn dập vang lên bên tai, như lửa bén vào da thịt, khiến cô nổi đầy da gà. Giọng anh vẫn dịu dàng, tràn đầy căng thẳng và nóng bỏng.

"Thích em... Rất thích, rất rất thích..."

Sau đó Tân Ngư vùi đầu vào ngực anh, né tránh những nụ hôn liên tiếp. Trong bóng tối, Lục Gia Lương phải bình tĩnh lại rất lâu mới lấy lại vẻ ôn hòa ban đầu, chỉ là bàn tay vẫn siết chặt lấy tay cô, không ngừng siết lại, như không nỡ để cô rời đi.

"Cá Nhỏ, cậu còn nghe không đấy?"

Tân Ngư lúng búng đáp lại hai tiếng "ừ ừ" để giấu giếm.

Mục Tĩnh đang phơi nắng ngoài biển, nếu không thật sự đang đi chơi thì lời nói dối này không lấp l**m nổi. Cô nàng thi tốt vượt mong đợi, đậu một trường dân lập, chuyên ngành truyền thông mới. Đã vậy còn chơi tới bến, vừa nghe nhạc vừa nói với Tân Ngư chỗ nào vui, món nào ngon, mà Tân Ngư chỉ nghe được một nửa.

Lúc Lục Gia Lương rủ cô đi du lịch, cô đã có kỳ vọng, nhưng không ngờ anh lại đặt hai phòng riêng. Đúng là thất vọng, dù không định làm gì nhưng đã quen có anh bên cạnh, không gặp thì nhớ, gặp rồi lại muốn nắm tay, muốn ôm. Tình cảm cứ như vậy mà sâu dần. Dù hai người chỉ nói chuyện thôi cũng khiến cô thấy thỏa mãn, nhưng giờ lại bị chia hai phòng.

Tân Ngư đang lơ đễnh chợt mở miệng: "Tĩnh Tĩnh, nếu tớ nói là muốn ngủ cùng phòng với anh ấy, liệu có kỳ cục không?"

"......" Bên kia im lặng vài giây, rồi gào lên: "Đúng là Cá Nhỏ mà tớ quen! Gan to đấy! Đó là bạn trai cậu mà, muốn ngủ cùng phòng thì ngủ, có gì mà kỳ! Muốn thì cứ làm, chẳng có gì sai cả!" Còn thầm nghĩ, nếu Lục Gia Lương biết chắc cười tươi không khép miệng nổi.

Sau giấc ngủ ngắn, cả hai cùng đi ăn, chơi như kế hoạch. Tối về khách sạn, Lục Gia Lương cứ nắm tay không buông, sớm biết thế đặt luôn phòng đôi, để còn nói chuyện khuya. Nhưng lại sợ Cá Nhỏ nghĩ nhiều. Cuối cùng đành luyến tiếc chào tạm biệt. Anh thật sự rất muốn đi theo cô về phòng, dù chỉ được nằm sàn cũng còn hơn mất ngủ cả đêm.

Lục Gia Lương vào phòng tắm, lúc lau người xong thì thấy có người đang gõ cửa. Tim anh đập thình thịch, mở điện thoại ra đã thấy Tân Ngư nhắn: "Anh đang làm gì thế?"

Còn chưa kịp trả lời thì ngoài cửa vang lên giọng nói quen thuộc.

"Lục Gia Lương?"

Anh khoác đại áo choàng tắm, che mấy chỗ nhạy cảm, nhìn thấy Tân Ngư đang ôm chăn gối đứng trước cửa. Ánh đèn sáng hắt vào mắt cô long lanh lấp lánh, cô nhìn thấy giọt nước lăn trên ngực anh, mặt đỏ như gấc, lí nhí nói: "Bên giường có cái gương lớn quá, em sợ không dám ngủ một mình..."

Không hoàn toàn là nói dối. Ở Hải Thị cũng chỉ ngủ một đêm. Cô chỉnh nhiệt độ máy lạnh thấp xuống, trùm kín mít mới ngủ được. Hôm sau còn hơi uể oải, nếu cứ tiếp tục ngủ riêng thì làm sao vui nổi.

Khóe môi Lục Gia Lương cong lên một nụ cười rất nhẹ, nghiêng người nhường chỗ cho cô bước vào. Anh rất sạch sẽ, mọi thứ trong phòng đều gọn gàng ngăn nắp. Tân Ngư ôm gối chăn qua phía gần cửa sổ, còn nhắc: "Nhớ trả phòng bên kia đó."

"Em cứ nghỉ ngơi đi, anh đi làm thủ tục. Anh cầm thẻ rồi, lát nữa anh gõ cửa thì mở nhé." Anh nhìn Tân Ngư che mặt, bật cười, không chút ngại ngần cởi áo choàng, thay áo ngủ rồi ra khỏi phòng.

Tân Ngư mang theo áo ngủ dài, ban đầu mỗi người chiếm một bên giường, giữa hai người là một khoảng cách khá lớn. Hương thơm trên người đối phương cứ quẩn quanh mũi, cô xoay người, Lục Gia Lương hỏi khẽ: "Chưa ngủ à?"

Cô thoải mái duỗi tay chân ra ngoài chăn, có anh bên cạnh, nghe tiếng thở nhè nhẹ, cô không còn sợ cái gương đó nữa, mở mắt nhìn về phía đó, giữa nỗi sợ và cảm giác an toàn đan xen.

"Ngủ được."

"Anh thì không ngủ được."

Tân Ngư quay qua nhìn anh, mắt anh mở to, đen láy. Anh lại tiến gần, hơi thở phả lên mặt cô, mùi thơm thoảng qua khiến tim cô đập loạn. Cô xoay người nằm nghiêng đối mặt với anh.

"Sao lại không ngủ được? Em chiếm giường anh à? Vậy em quay về nha?"

"Không được."

Lục Gia Lương giơ tay nắm lấy cổ tay cô, giữ chặt không buông, rõ ràng biết cô đang đùa nhưng vẫn phản ứng mạnh mẽ. Anh càng lúc càng sát, người còn trẻ, người yêu lại ở bên cạnh, làm sao chịu nổi? Không biết từ lúc nào môi họ đã chạm nhau, khoảnh khắc đó thế giới của Lục Gia Lương như pháo hoa nổ tung, ngẩn ngơ chẳng biết năm tháng gì nữa.

"Lục Gia Lương..." Tân Ngư có cảm giác oxy trong phổi bị rút sạch, vội cúi đầu né tránh động tác ngày càng mãnh liệt của anh, dựa vào ngực anh thở d.ốc: "Mai mình phải dậy sớm, còn nhiều chỗ phải đi mà, phải ngủ sớm chứ!"

Lục Gia Lương không chịu, hôn lên tóc cô, từng chút từng chút một, khiến Tân Ngư tê rần.

"Có phải đi đâu gấp đâu. Mục đích là vui mà. Không dậy được thì ở khách sạn ngủ thêm cũng được mà."

Dù tính tình ôn hòa đến đâu, gặp chuyện này cũng chẳng tránh khỏi mạnh mẽ. Anh đưa tay nâng mặt cô, lại hôn xuống, nhẹ nhàng cắn môi cô, giọng có chút ấm ức: "Là em tự đến tìm anh mà, còn muốn anh không làm gì à... Anh lại đâu phải thánh nhân, Cá Nhỏ, chỉ một lát thôi, hôn thêm chút nữa được không?"

Tân Ngư lí nhí chẳng nói nên lời, đành để anh muốn làm gì thì làm! Nhưng Lục Gia Lương vẫn rất có chừng mực, cho dù rung động đến đâu cũng không vượt giới hạn, cùng lắm là giữ lấy eo cô, khẽ bóp một cái qua lớp áo ngủ bị cuộn lên.

Kim đồng hồ quay mãi không ngừng. Cuộc sống đại học tưởng tượng trước đây, sau khi thật sự trải qua, cũng bớt đi lớp hào nhoáng. Chỉ lúc nhập học mới có thể cảm nhận gió tự do mát lành. Năm nay điểm chuẩn ngành Hán ngữ cao lên, Tân Ngư trượt nguyện vọng đầu, được tuyển vào ngành Triết học nguyện vọng hai. Vốn chỉ điền cho có, Lục Gia Lương từng vạch sẵn lộ trình cho cô là sau này học cao học hoặc thi công chức làm giáo viên, giờ lại có thêm một mục tiêu chính là chuyển ngành.

Hai trường cách nhau không gần lắm, nhưng Lục Gia Lương vẫn kiên định như kim cương, mỗi tuần ít nhất ba ngày có mặt ở trường của Tân Ngư. Anh còn thuê luôn một căn hộ hai phòng ngủ gần đó, hễ cuối tuần cả hai không có tiết là lại đến đó tận hưởng thế giới chỉ có hai người.

Cô gái từng là "thiên thần" trong mắt Lục Gia Lương, giờ dần dần biến thành một "con quỷ nhỏ" tinh quái. Chỉ cần nhớ lại vài chuyện quá khứ là lại khiến Lục Gia Lương nghiến răng nghiến lợi. Hồi học kỳ hai năm nhất, Lục Gia Lương đã được thầy giáo kéo vào nhóm nghiên cứu, công việc bận bịu chẳng lúc nào ngơi. Vừa có một chút thời gian rảnh thì lại nghe tin có một đàn anh đang theo đuổi Tân Ngư.

Anh tất nhiên tin cô, dù có chút ghen nhưng cũng không để trong lòng. Vậy mà khi đang ăn, chỉ thuận miệng nhắc đến thì sắc mặt đối diện đột ngột tối sầm.

Không đùa nữa, lúc ấy sắc mặt Lục Gia Lương đen đến mức dọa người, như thể cả thế giới đột nhiên sụp đổ! Chẳng lẽ cô đã xiêu lòng với đàn anh đó rồi sao? Nếu không thì sao lại mang vẻ mặt có lỗi thế kia!

Toàn thân Lục Gia Lương run lẩy bẩy, anh nhớ lúc đó mình thực sự bối rối, kiểu bối rối như bị vật gì nặng nề đâm trúng giữa ngực, hai mắt lập tức đỏ hoe, môi run run, nói: "...Cá Nhỏ, mình... mình đừng nói chuyện này nữa... Chúc mừng em chuyển ngành thành công nhé... Tối nay anh không về trường đâu, em cũng đừng về ký túc xá, mình về nhà được không? Mình..."

Không kìm được nữa, cuối cùng nghiến răng, giọng cứng lại, chất vấn: "Em với anh ta... đã tiến triển tới mức nào rồi?"

Không ai biết, khoảnh khắc buột miệng hỏi câu này, trái tim Lục Gia Lương gần như tan nát. Anh nhìn cô gái trước mặt xinh đẹp rạng ngời, mái tóc uốn nhẹ màu nâu hạt dẻ xõa xuống, bên tai là chiếc kẹp tóc lấp lánh, đôi môi hồng phớt bóng nhẹ, ánh mắt, sống mũi, môi và thậm chí cả lọn tóc cũng quyến rũ chết người. Có phải vì dạo gần đây mình bận quá, bỏ bê cô rồi không?

Lục Gia Lương nắm chặt tay thành nắm đấm, thậm chí còn nghĩ nếu chỉ vì cảm giác cô đơn thì anh sẽ lập tức kết thúc dự án để ở bên cô. Nhưng nếu là thích thật... thì anh muốn biết, gã đó rốt cuộc hơn anh ở điểm nào? Nhưng dù thế nào thì chia tay là điều không thể!

Ánh mắt Lục Gia Lương đau đớn đến cực điểm, như thể sắp nát vụn. Câu "anh còn đang suy nghĩ" nghẹn mãi trong cổ họng không thốt ra nổi. Ánh nhìn tinh ranh trong mắt Tân Ngư thoáng cái tan biến, cô vội vã chạy sang ngồi cạnh anh, bị anh bất ngờ siết chặt tay, đau đến nhe răng.

Lục Gia Lương vì bận rộn mà đã nửa tháng không gặp cô. Nói không có chút oán giận thì là giả, nhưng Tân Ngư biết rõ Lục Gia Lương là vì học hành nên mới bận như vậy, chắc chắn không giận cô đâu, chỉ là cô nhất thời nổi hứng muốn chọc anh một chút, ai dè chưa kịp nói ra gì, chỉ diễn một chút là đã bị anh coi là thật!

Giờ thì hối hận đến mức muốn đập đầu vào tường, cô lập tức nắm lấy bàn tay đang run của anh: "Có đàn anh theo đuổi em, nhưng em từ chối rồi! Tụi em quen nhau trong câu lạc bộ, em vừa phát hiện anh ấy có ý thì đã không đến nữa. Đây nè, là đoạn chat giữa bọn em, anh xem đi..."

Lục Gia Lương vẫn chưa tin: "Vậy vừa nãy em..."

Tân Ngư cười gượng, ra sức lấy lòng: "Lâu rồi không gặp anh mà... Em chỉ muốn trêu anh một chút thôi."

Ánh mắt Lục Gia Lương lúc đó như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, không chút nương tay nâng cổ tay Tân Ngư lên, cắn mạnh một cái, để lại vết răng rõ mồn một. Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của anh, Tân Ngư không dám hé môi, ngoan ngoãn đưa điện thoại ra.

Lục Gia Lương im lặng lướt hết một lượt, cả lịch sử tìm kiếm cũng không bỏ sót. Tân Ngư định ngăn lại, nhưng đối mặt với vẻ mặt phẫn uất ấy, cô lại tự thu tay về, giống như đứa trẻ phạm lỗi, chẳng dám hó hé, chỉ cầm bánh trứng gặm từng miếng nhỏ xíu.

Xác nhận không nói dối, Lục Gia Lương ôm chặt lấy Tân Ngư vào lòng: "Đừng hù anh kiểu đó, anh sợ thật đấy..."

Tân Ngư biết mình sai, chôn đầu vào ngực anh: "Em biết rồi... Không ngờ phản ứng của anh lại lớn đến vậy..."

"Bạn gái sắp bị người khác cướp đi rồi, anh có bình tĩnh nổi không?!"

Tân Ngư ngẩng đầu hôn lên mặt anh, rồi nâng mặt anh lên quan sát kỹ: "Gầy đi rồi, quầng mắt cũng thâm đen cả."

Lục Gia Lương nắm tay cô đặt lên môi hôn nhẹ: "Tối nay về nhà với anh, đừng về ký túc. Mấy ngày này ở với anh đi, tim anh sắp bị em dọa cho thành bệnh luôn rồi..."

Đêm đó về nhà, Lục Gia Lương suýt thì không giữ được mình. Hai người đã yêu nhau hơn một năm, nên việc gì cần làm hay chưa nên làm cũng đều đã "nếm" qua, chỉ thiếu một bước cuối cùng.

Những trò quậy phá của Tân Ngư nhiều không đếm xuể, nhưng Lục Gia Lương vẫn cứ yêu cô ngày càng sâu đậm. Đến cả lúc cô mất ngủ, lôi anh ra bàn chuyện vũ trụ và sinh mệnh vào nửa đêm, anh vẫn mặt không đổi sắc mà hùa theo được.

Bước ngoặt là năm ba, Mục Tĩnh rủ Tân Ngư đi chơi, trước lúc về hai người uống rượu, không biết cô nàng nói gì mà khiến Tân Ngư mắt long lanh ánh xanh lá, rượu vào rồi không khống chế nổi, Lục Gia Lương cũng chẳng phản kháng, thuận theo cô luôn.

Tình yêu không thể suôn sẻ mãi, tất nhiên có cãi vã, nhưng lần nào cũng hòa lại như đầu. Ngay cả lúc cãi nhau, hai người cũng tuyệt đối không nói mấy lời tổn thương hoặc đòi chia tay, đó là quy ước Lục Gia Lương đặt ra từ đầu.

Đến năm tốt nghiệp đại học, dưới sự thúc ép của Lục Gia Lương, Tân Ngư thành công đậu cao học tại chính trường cũ, còn Lục Gia Lương lợi hại hơn, được tuyển thẳng lên tiến sĩ.

Hôm Tân Ngư tốt nghiệp, Lục Gia Lương tay ôm bó hoa lớn, làm hậu cần cho cô cả ngày. Vì là chuyển ngành nên Tân Ngư không thân với bạn cùng phòng, gần đến tốt nghiệp còn xảy ra xích mích. Nhưng may mà cô không đơn độc, có Lục Gia Lương bên cạnh khiến cô thấy rất yên tâm.

Cũng chính hôm đó, khi đã đủ 22 tuổi, Lục Gia Lương cầu hôn cô. Tân Ngư ngoài mặt gật đầu đồng ý, nhưng khi về nhà trọ thì lại bàn bạc xin lùi lại. Cô nói mình chưa muốn bước vào "nấm mồ hôn nhân" sớm như vậy.

Theo lời Tân Ngư: "Cưới rồi thì cảm giác hết tự do..."

Lục Gia Lương hơi hụt hẫng, nhưng ở bên cô lâu như vậy, anh hiểu tính cô, nên cũng chấp nhận. Tuy nhiên anh chốt luôn một hạn cuối, muộn nhất là sang năm phải đính hôn.

Từ chối một lần rồi, cái vụ đính hôn này khó lòng từ chối nữa, Tân Ngư đành gật đầu đồng ý.

Nhưng đời không như mơ. Cặp đôi trẻ khỏe dù có chuẩn bị kỹ tới đâu cũng có lúc "lạc trôi". Năm hai cao học, Tân Ngư đột nhiên buồn nôn, kinh nguyệt cũng trễ mấy ngày. Cô vừa lo vừa hoang mang, chui vào lòng Lục Gia Lương than thở. Anh thì vừa mừng vừa lo.

Sau này mới biết là hiểu nhầm, nhưng cái việc nghi ngờ có thai cũng đủ hành hạ cả hai tơi bời.

Lục Gia Lương nhân cơ hội ấy, vào một ngày nắng đẹp, cầu hôn lần nữa. Một bó hoa, một chiếc nhẫn xinh xắn, trên con đường về nhà lúc sáng sớm, chỉ có hai người họ, gương mặt người đàn ông đã trưởng thành ấy ẩn chứa sự căng thẳng và chờ mong, khiến mọi lý do từ chối của Tân Ngư đều trở nên nhạt nhòa.

Cô yêu anh, đó là lý do duy nhất đủ mạnh mẽ để bước vào hôn nhân.

Vậy nên, vào một ngày đông lạnh, Lục Gia Lương chọn đúng ngày đầu tiên gặp Tân Ngư, xin nghỉ học, tới xếp hàng trước cục dân chính từ sớm.

Hai người thuận buồm xuôi gió, chính thức đăng ký kết hôn. Trên tấm ảnh cưới, chàng trai cười rạng rỡ như ánh mặt trời, hàm răng trắng sáng như đang phát sáng, dính sát bên người phụ nữ trở thành vợ mình, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc, chẳng thể giấu được.

Người phụ nữ ngọt ngào, lanh lợi ấy cũng mang một nụ cười rạng rỡ không kém. Ánh nắng ngoài trời dường như cũng lu mờ trước nụ cười của họ.

- HOÀN TOÀN VĂN -

Bình Luận (0)
Comment