Cá Ở Trong Nồi

Chương 11


Edit: SodaSora

Chu Minh Thân tự nhiên chú ý đến tiếng vỗ tay cùng tiếng huýt sáo không ngừng vang lên kể từ khi cô bước lên sân khấu, anh nhíu mày một chút rồi lần lượt trao học bổng cho bốn sinh viên, khi đến lượt Mạnh Giản, cô rõ ràng nhìn thấy khóe miệng của chú hai có chút co giật.
"Cảm ơn Chu Tiên Sinh!" Mạnh Giản nhận lấy giấy chứng nhận, hướng về phía Chu Minh Thân cúi đầu, năm mươi vạn tệ, cảm ơn vì số tiền này nha.
Chu Minh Thân trao bằng xong liền rời đi, anh cả ngày có trăm công ngàn việc cần phải làm, có thể bớt chút thời gian để đến đây một chuyến quả thật không dễ dàng, Mạnh Giản nhìn hình bóng anh rời đi, tỏ vẻ thấu hiểu, rốt cuộc thì có nhiều tiền cũng đồng nghĩa với việc có nhiều trọng trách phải gánh vác hơn.
Cả lớp bắt đầu nháo nhào muốn cô khao một chầu, Mạnh Giản vui vẻ đồng ý.

Cô cũng nói rằng nếu không có sự ủng hộ của mọi người thì cô cũng sẽ không giành được phần thưởng lớn như vậy.

cô cảm ơn mọi người đã ra sức bảo vệ và ủng hộ cô trở nên mạnh mẽ.
Điện thoại reo lên, Mạnh Giản bắt máy: "Xin chào!"
"Đến cổng trường"
Mạnh Giản giật mình nhận ra đối phương là ai, vội vã nói: "Đừng đỗ xe ở cổng trường, chúng ta gặp nhau ở cột đèn xanh đèn đỏ đầu tiên!"
Bên kia vừa cúp điện thoại, Mạnh Giản nói với các bạn cùng lớp đang ồn ào trong lớp: "Hôm nay tôi sẽ đãi bữa trưa, mọi người đừng khách sáo mà ăn thoải mái nhé!"
Cô nói rồi rút thẻ ngân hàng ra đưa cho Tôn Thiến, "Tớ còn có việc phải đi trước, cậu mua đồ ăn ngon cho mọi người nhé!"
"Này!"
Mạnh Giản vẫy vẫy tay, chạy đi.

Tôn Thiến cầm thẻ ngân hàng nhìn bóng dáng xinh đẹp đang bỏ chạy kia, cái người này, có chạy thì cũng phải nói cho cô biết mật khẩu là gì đã chứ!.
Mạnh Giản đứng ở ven đường nhìn nhìn, quả nhiên nhìn thấy xe của Chu Minh Thân, vui vẻ chạy tới, mở cửa xe ngồi vào.

"Chú hai, để tôi mời anh một bữa nhé!"
Chu Minh Thân buông tài liệu xuống, nhướng mày: "Dùng tiền của tôi?"
Mạnh Giản cười nói: "Tạm thời thì tôi vẫn là giai cấp phá sản, nhưng mà anh là đỉnh cao của giai cấp tư sản nha!"
Chu Minh Thân nhìn nụ cười rạng rỡ của cô, nói: " Vậy em muốn mời tôi ăn cái gì?"
"Tôm hùm đất xào cay thì thế nào?"
Chu Minh Thân gõ lên cái trán mịn màn của Mạnh Giản hai cái, nói: "Chỉ khi nào chịu bỏ tiền thì mới có thể kiếm tiền, em keo kiệt như vậy thì biết tới khi nào mới có thể đặt chân vào giai cấp tư sản?"
Mạnh Giản nghiêng đầu nói: "Vậy thì anh mời đi, kiếm tiền giỏi như vậy, anh chắc chắn rất có kinh nghiệm tiêu tiền, để tôi theo anh học hỏi một chút!"
Chu Minh Thân tức giận cười, ra lệnh cho tài xế lái xe.
"Đừng đến nơi cao cấp quá, tôi sợ không vào được!"
Chu Minh Thân nói: "Trang phục hôm nay rất tốt, không có gì là không thể vào cả"
Mạnh Giản nghĩ để chiều lòng vị lão nhân gia này thì không vấn đề gì là không thể, cô nhấc tay chỉnh lại mái tóc xoăn của mình rồi nói: "Tôi biết anh thích phong cách thế này, hôm nay đặc biệt cố ý mặc như vậy!"
Chu Minh Thân quay đầu nhìn cô: "Vậy ư?"
"Đương nhiên rồi, lỡ như anh không đồng ý trao học bổng cho tôi, chẳng phải tôi sẽ mất đi một khoảng tiền lớn sao?"
Chu Minh Thân cảm thấy sớm muộn gì cũng phải đem miệng của cô nhóc này bịt kín lại, khả năng nói chuyện của cô quả là chọc tức người mà!
Địa điểm mà Chu Minh Thân chọn là một nơi có khung cảnh trang nhã, hương vị cũng hạng nhất, đặc biệt ở đây còn có một cây cầu nhỏ cùng hòn non bộ, từ phòng riêng của Mạnh Giản đang ngồi có thể nhìn thấy quang cảnh đầy cây xanh, con suối và hòn non bộ, thật sự rất thư giãn.
Phục vụ là một cô gái có dáng người mảnh khảnh, duyên dáng, mang trên người bộ sườn xám tôn lên đường cong cơ thể, mặt mày trầm tĩnh, mắt nhìn thẳng, Mạnh Giản không chút che giấu, hào phóng nhìn về phía người đó vài lần, người này cũng không khó chịu, ngược lại còn nhìn về cô mỉm cười.
"Em nhìn chằm chằm vào người này?" Chu Minh Thân múc cho cô một bát canh cá.
"Không biết họ còn tuyển bồi bàn hay không.

Tôi muốn ứng tuyển...!Lương chắc phải cao lắm..."
"Người ta biết chơi đàn tranh, đàn tỳ bà, em biết cái gì? Hút thuốc uống rượu? Trốn học đánh nhau?

Mạnh Giản bĩu môi: "Đánh nhau hồi nào chứ? Hơn nữa, trên đường tìm được cả đống người biết chơi đàn tranh với tỳ bà, nhưng lại chẳng có người biết đua xe đâu đúng không?"
"Em còn tự hào?" Chu Minh Thân buông đũa xuống tức giận, Mạnh Giản lập tức cúi đầu uống canh.
"Sau này không được đua xe!"
Mạnh Giản nuốt ngụm canh, như bị sét đánh: "Tại sao, đây là nguồn thu nhập của tôi!"
Chu Minh Thân nói: "Đến Chu Thịnh làm việc đi, tôi sẽ trả lương cho em!"
Mạnh Giản mở to hai mắt.

Lương, nếu đã có công việc ổn định thì ai lại đồng ý để đầu óc dưới lưng quần chứ.

Cô kéo chiếc ghế đến ngồi cạnh bên Chu Minh Thân, hai mắt sáng long lanh nhìn anh chằm chằm, hỏi: "Anh hứa nhé!"
Chu Minh Thân cảm thấy như mình đang nuôi một con cún con, tức giận thì cào người, khi vui vẻ lại vẫy đuôi liên hồi.
"Bộ Thương mại có rất nhiều tài liệu cần dịch, nếu em nghĩ mình đủ khả năng thì có thể đến thử! Tôi sẽ không giúp em đi cửa sau hoặc đặc biệt để tâm tới em.

Nếu em bị loại, vậy thì em phải tự mình giải quyết vấn đề đó!"
Mạnh Giản nói: "Cái đó, là thực tập hay là nhân viên chính thức? Tôi còn đang định học lên thạc sĩ!"
Chu Minh Thân nghĩ việc học lên cao học là việc tốt, để cô nhóc này dừng việc nhiễm mấy thói xấu ngoài xã hội, anh nói: "Tính theo thực tập đi!"
"Tiền lương thì thế nào? Có nhiều hay không?"
"Nếu nói thêm gì nữa thì đừng đi"
Mạnh Giản ngồi lại chỗ ngồi, chọc chọc cơm, lẩm bẩm: "Tôi chỉ hỏi chút thôi mà..


Tôi cũng đâu có nói là không thể đi...."
Chu Minh Thân đưa Mạnh Giản về trường học rồi sau đó mới rời đi.

Vừa trở về ký túc xá, Tôn Thiến đã mang vẻ mặt như đòi nợ xông đến.
"Nói! Cùng anh chàng đẹp trai nào đi hẹn hò!"
"Cái gì mà cùng anh chàng đẹp trai hẹn hò chứ, đừng có nói bậy nữa!" Mạnh Giản phủ nhận, Chu Minh Thân rõ ràng là một đại thúc.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora, vui lòng không reup)
"Hừ, hai ngàn năm trăm tệ, thanh toán đi!" Tôn Thiến đem hóa đơn được chụp trong điện thoại đưa đến trước mặt Mạnh Giản.
"Không phải đã đưa thẻ cho cậu rồi sao?"
"Nhưng cậu có đưa mật khẩu đâu chứ? Tớ phải dùng đến gương mặt của mình đấy!" Tôn Thiến ôm ngực.
"Được rồi được rồi, tớ quên mất.

Tớ sẽ chuyển lại tiền cho cậu qua điện thoại!" Mạnh Giản lấy điện thoại ra thực hiện giao dịch chuyển tiền, cô cũng gửi thêm mười ngàn tệ vào tài khoản của Mạnh Sanh.

Dù cô có nghèo cũng không thể để em trai nghèo được, đó là châm ngôn sống của Mạnh Giản.

"Này, cậu có cảm thấy vị tổng tài của Chu thị kia trông rất lịch lãm không?" Tống Thiến bắt đầu tìm chủ đề bát quái: "Vệ Hạ Thanh đi tìm đàn anh để xin số điện thoại, đáng tiếc là đàn anh cũng không có"
Mạnh Giản nghiêng đầu, khinh bỉ nói: "Người ta là CEO của Chu thị, mỗi ngày đều phải gặp gỡ vô số người, liệu có coi trọng mấy quả táo xanh là chúng ta không? Đừng mơ tưởng nữa, cũng đừng để con mắt cậu sáng lên như vậy nữa, trông sợ chết đi được!"
"Nghĩ lại mà xem? ba mươi lăm tuổi, sự nghiệp thành công, bề ngoài siêu cấp đẹp trai, tuy rằng từng ly hôn, nhưng độ nổi tiếng của anh ta cũng giống với cổ phiếu của Chu thị, chỉ có càng ngày càng tăng."
"Anh ta ly hôn?" Mạnh Giản mới cởi được một nửa quần áo, nhìn sang.
"Ừ, bọn họ đã ly hôn từ lâu, nhưng vợ cũ của anh ta là người có bối cảnh rất lớn.

Nghe nói cô ấy hiện tại là người đứng đầu của nhà họ Tống, tập đoàn đứng đầu ngành công nghệ thực phẩm chính là Tống thị...!chẳng qua là họ đã sớm đem ngành công nghiệp trọng tâm của tập đoàn chuyển hướng ra thị trường nước ngoài.


Đây có lẽ cũng là một trong những nguyên nhân khiến họ ly hôn.

Suy cho cùng, yêu xa rất khó có thể duy trì!" Tôn Thiến phân tích rõ ràng, xé mở một gói khoai tây chiên đưa cho Mạnh Giản, Mạnh Giản xua xua tay.

"Hai vợ chồng đều là người trong kinh doanh, tận tâm, tham vọng với sự nghiệp, không ngạc nhiên khi họ ly hôn." Tôn Thiến nói: "Nói không chừng bây giờ Chu tổng kia lại muốn có một gia đình nhỏ? Rốt cuộc thì phụ nữ chăm sóc gia đình vẫn tốt hơn!"
"Cậu muốn gả qua đó à? Có muốn tớ giới thiệu cho không?" Mạnh Giản bò lên giường chuẩn bị ngủ trưa.
Tôn Thiến không để ý đến ấn ý trong câu nói kia, cười nói: "Quên đi, nước hào môn quá sâu, tớ vẫn là nêm tìm một người đến ở rể thì hơn!"
"Giống bạn trai của cậu?"
"Ách, không được công kích cá nhân!"
"Ngủ ngủ, cậu cứ ăn từ từ, cẩn thận tiểu mỡ mỡ trên bụng cậu!"
Tôn Thiến nhìn gói khoai tây trên tay mình, nhưng Mạnh Giản nói không muốn ăn, cô liền ném đi.

Sau đó, tiếp tục rà soát tin tức giải trí và kinh doanh, cố gắng tìm kiếm dấu chân của Chu Minh Thân.

Khi Mạnh Giản tỉnh dậy, bên tai tràn ngập tin tức của Chu Minh Thân, nếu Tôn Thiến không nộp đơn xin làm trợ lý của nữ hoàng Prada thì thật là đáng tiếc.
"Anh ta thật sự có nhiều người yêu như vậy!" Tôn Thiến trưng ra bộ mặt bị tổn thương, "Nữ diễn viên mà tớ yêu thích, ảnh hậu Trần Thư cũng có quan hệ tình cảm với anh ta,....!"
Mạnh Giản bò xuống giường, vẻ mặt Tôn Thiến thê thảm nhìn cô, nói: "Trong giới người mẫu, giới thể thao, giới giải trí, các loại nhân vật nổi tiếng...Chu tiên sinh đây là đang sưu tập tem có đúng không?"
Mạnh Giản vỗ vỗ mặt Tôn Thiến: "Người anh hùng, chúng ta thấy giống nhau!" Giống hệt cảm giác cô mặc bộ đồ ngủ vừa vặn trong biệt thự của Chu Minh Thân.
"Tớ còn tưởng đó là một ông chú quyến rũ...!Nhưng bây giờ thì quá rõ ràng rồi, mị lực tràn đầy, những cô gái trẻ như chúng ta căn bản không đáng để anh ta quan tâm!"
Mạnh Giản bật máy tính chơi game, gật gật đầu, cô vẫn luôn nghĩ rằng đàn ông trưởng thành như Chu Minh Thân hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của cô, có bạn trai hay chồng như vậy, sau này liệu có thể nói dối mà vẫn hạnh phúc được hay không? Một cô gái đầy mưu mô như Mạnh Giản, nói dối dễ như vặn vòi nước, lại căn bản chẳng thể qua mặt anh, ánh mắt đáng sợ lại cực kỳ có khả năng xuyên thấu, giống như tia gamma, trừ khi vách ngăn trái tim của cô làm bằng thép dày năm centimet, nếu không tốt nhất vẫn là không nên giở trò trước mặt anh, bắt một cô gái có vách ngăn mỏng như tờ giấy của Mạnh Giản mà nói, ha ha, một chốc liền thiêu cô thành tro!
- --
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!.

Bình Luận (0)
Comment