Cà Phê Đụng Sữa Bò

Chương 19



Giang Mính từ khu mộ đi ra không có về nhà mà là đến công ty.

Hắn trù tính tất cả chuyện này nhưng vẫn cần đi thu xếp lại những việc còn xót lại, tỷ như lấy nhiều tiền hơn ngăn chặn những côn nhân trước cửa tập đoàn Giang thị tránh cho bọn họ gây sự, tỷ như cấp truyền thông một ít phí bịt miệng, để cho họ đăng tin có chừng mực.

Dù sao chuyện này hoàn toàn không liên quan đến Kỷ Tầm, là hắn vô tình làm thiệt hại tới Kỷ gia.

Chờ hết bận những việc này, trời đã tối rồi.

Buổi trưa mưa nhỏ lất phất tạnh đi lại đến tuyết rơi.

Giang Mính tâm tình không tệ, rót chén cà phê nóng đứng ở trước cửa sổ sát đất thưởng thức cảnh tuyết.

Điện thoại di động lúc này vang lên, Giang Mính đặt chuông điện thoại đặc biệt lúc Kỷ Tầm gọi đến, chuông vang tiếng thứ nhất hắn liền nhận.

Hắn còn tưởng rằng là Kỷ Tầm nhớ hắn nên gọi đến, cũng không nghĩ đến thanh âm lo lắng cuat Kỷ Tầm truyền tới: "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ đây lão công! Nãi Cầu thật giống ngã bệnh!"
Giang Mính hỏi kỹ: "Nãi Cầu làm sao vậy?"
"Nó, nó giống như là đau bụng, đem thức ăn em chó mèo bón cho nó phun ra.

Hiện tại, hiện tại cũng không có tinh thần gì."
"Ân, tìm bác sĩ Lương xem cho nó chưa?"

Kỷ Tầm sốt ruột mà nhắc nhở hắn: "Bác sĩ Lương cũng không phải là bác sỹ thú y!"
"Tôi chút nữa quên mất." Giang Mính cười cười ôn nhu nói: "Em đưa Nãi Cầu cho Trang Dịch bảo hắn đem con mèo nhỏ ôm vào trong trung tâm tìm bệnh viện thú y khám có được không?"
"..." Kỷ Tầm có chút không muốn nói: "Không thể để em ôm Nãi Cầu đi bệnh viện sao?" Chỉ lo Giang Mính không đồng ý liền vội vã nói bổ sung: "Nó hiện tại nằm trong ngực em mới khá hơn một chút.

Nó, nó vừa rời đi một chút liền khó chịu, thật sự đó! Anh đê em ôm nó đi bệnh viện đi bảo đảm sẽ không chạy loạn, sẽ không bị người xấu phát hiện!"
Giang Mính trầm mặc nghĩ kỹ lưỡng vài giây, trước sau vẫn không cự tuyệt được: "Được, vậy thì em ôm Nãi Cầu đến bệnh viện đi "
Lời mới nói được một nửa, Kỷ Tầm ở đầu bên kia điện thoại đã mừng rỡ, Giang Mính không nhịn được cũng cùng đồng thời cùng cậu cao hứng, nhưng vẫn dặn dò: "Thế nhưng phải mang khẩu trang, còn có bên ngoài tuyết rơi rồi, nhớ chụp mũ cùng khăn quàng cổ.

Đem mình quấn chặt một chút, không được để lạnh."
Được tiện nghi Kỷ Tầm thập phần ngoan ngoãn: "Em sẽ đem mình che kín, sẽ không bị người xấu nhận ra."
"Ân, tôi liên hệ với bệnh viện liền sẽ tới cùng em.

Em ôm con mèo nhỏ đến đó liền có thể gặp được tôi."
"Được" Kỷ Tầm không nghĩ tới còn có thể gặp được hắn, cực kỳ hưng phấn: "Lão công, anh thật tốt!"
Giang Mính trên mặt nụ cười vẫn chưa buông xuống: "Vậy em đưa điện thoại cho Trung thúc, tôi phải kêu người đi theo cùng em."
"Được"
Điện thoại đã đến trên tay quản gia, Giang Mính đem vấn đề mình căn nhắc dặn dò kỹ: "Để cho Trang Dịch đều ở bên cạnh Kỷ Tầm, lại phái hai người bảo vệ ở sau, bệnh viện thú y tôi đã liên hệ rồi, thúc đem Kỷ Tầm chăm nom cho thật kỹ."
Quản gia ghi kỹ lời hắn nhưng vẫn là nhiều lời hỏi thêm: "Tiên sinh, ngài để Kỷ thiếu gia vào thành, thật sự là có chút nguy hiểm."
"Tôi biết rõ." Giang Mính nói: "Tôi có thể đem em ấy giấu ở trong nhà cả đời sao?"
Giang Mính sẽ không để cho Kỷ Tầm giống như mẹ hắn ở mãi trong phòng, hắn cũng không phải Giang Dịch Sơn.

Huống hồ, hắn không thể thật sự đem Kỷ Tầm giấu cả đời.

Được đến Giang Mính cho phép, Kỷ thiếu gia liền rất vui mừng chạy lên lầu thay quần áo, quấn lên dày đặc khăn quàng cổ, đội mũ len, đồ đông dày dặn như là đem cậu quấn kín.

Hắn tìm một tấm chăn nhỏ đem tiểu nãi cầu bọc vào, sau đó mới ôm con mèo nhỏ chạy xuống lầu, bé ngoan đeo lên khẩu trang quản gia đưa tới.

Trang bị đầy đủ mới ra khỏi cửa, Trang Dịch mở cửa xe cho Kỷ Tầm.

Chờ Kỷ thiếu gia ngồi vào hắn mới ngồi vào bên cạnh cậu, ra hiệu tài xế lái xe.

Kỷ Tầm ngồi chiếc xe này đi ra ngoài, xe bảo vệ màu đen phía sau cũng nhanh chóng chạy theo.

Kỷ Tầm tay vẫn luôn ôm mèo nhỏ trong ngực không rời, nhưng lực chú ý rất nhanh liền bị cảnh tuyết bên ngoài cửa sổ hấp dẫn.

Cậu sau khi tỉnh lại là lần đầu tiên vào trung tâm thành phố đây!
Đoạn đường này phong cảnh thập phần đẹp mắt.

Nếu không phải gió thổi có chút lạnh, cậu thậm chí còn muốn kéo cửa sổ xuống.

Rất nhanh liền đến bệnh viện thú y trung tâm thành phố.


Kỷ Tầm ở trong xe liền nhìn thấy Giang Mính đang đứng tại cửa bệnh viện.

Chờ xe dừng hẳn liền lập tức ôm con mèo nhỏ hướng Giang Mính chạy như bay.

Giang Mính thân thể nhỏ bé bị bọc kính một lớp quần áo chỉ cảm thấy đáng yêu Giang hai cánh tay ra chờ Kỷ Tầm nhào vào trong lồng ngực.

Kỷ thiếu gia ngược lại không có nhào tới, có thể trong lồng ngực của cậu đang ôm một con mèo nhỏ, động tác không thể làm đến quá lớn, không có nhào vào trong lồng ngực Giang Mính mà miễn cưỡng thắng chân lại.

Làm liền một mạch nhón chân lên đem khuôn mặt nhỏ ngẩng đến: "Hôn một cái!"
Giang Mính liền nâng khuôn mặt nhỏ của Kỷ Tầm lên, cười hôn một cái lên đôu mắt của cậu.

Ôm chặt thân thể nhỏ của cậu cười nói: "Thật sự mặc kín như quả cầu nhỏ a"
"Đó là đương nhiên, em có nghe lời." Kỷ Tầm lắc đuôi nhỏ giống như tranh công nói.

"Được rồi, mèo nhỏ làm sao vậy, tôi xem một chút nào?" Giang Mính cúi đầu đến xem mèo con nằm trong ngực Kỷ Tầm, nhìn qua phờ phạc quả thật như ngã bệnh, hắn đưa tay sờ sờ, từ Kỷ Tầm ôm lấy mèo nhỏ, một cái tay ôm, một cái tay khác dắt Kỷ Tầm, mang theo cậu hướng đi về hướng phòng đã hẹn trước.

Trang Dịch cùng lên lầu, mặt khác hai bảo vệ đi theo sau lại không đi lên cùng mà đứng ở dưới quan sát đến tình huống chung quanh.

Bác sĩ là một người bạn của Giang Mính, đương nhiên sẽ không hé miệng nửa lời, mà hắn cũng không có để ý chuyện của Kỷ Tầm lắm.

Ôm đến mèo nhỏ kiểm tra cẩn thận.

Trong phòng mở lò sưởi khiến Kỷ Tầm ngộp đến có chút khó chịu.

Giang Mính nhận ra được điểm này liền chủ động giúp cậu đem khăn quàng cổ cởi xuống một vòng, làm cho cậu thoải mái chút.

Rất nhanh, bác sĩ liền hoàn thành kiểm tra: "Không có việc lớn gì chỉ là ăn no quá rồi, mèo còn nhỏ, không thể cho quá nhiều đồ ăn dẫn đến tình trạng nó sẽ không tiêu hóa được.

Uống thuốc và massage bụng một chút sẽ khỏe."
Kỷ thiếu gia vẫn là rất lo lắng: "Nhưng là nó ngày hôm nay nôn đến rất lợi hại nha."
"Có phải là ăn thức ăn cho mèo không đúng?" Bác sĩ hỏi.

Giang Mính nghe liền nói: "Những thứ đồ này tôi mua thêm từ trước đó, mèo nhỏ này so với con mèo lúc trước tôi mua nhỏ hơn một chút.

Có thể là do thức ăn không hợp đi?"
"Các cậu lần đầu nuôi mèo tất nhiên không có kinh nghiệm, tôi cho người viết một cái danh sách, mỗi giai đoạn khi mèo lớn lên đều cần phải chú ý, như vậy sau đó liền sẽ dễ nuôi hơn." Bác sĩ cầm qua bút giấy bắt đầu viết.

Kỷ Tầm lấy ngón tay chọt chọt lên vai Giang Mính, tức giận nói: "Đều tại anh."
"Ừm, đều tại tôi." Giang Mính ngược lại đem tay của cậu xoa xoa: "Sẽ để tùy ý cho em phạt."
Kỷ thiếu gia suy nghĩ một chút liền trịnh trọng nói: "Sẽ phạt a, phạt anh ba ngày phải dọn cát của Nãi Cầu."

Tại một bên cạnh bác sĩ nghe không nhịn được cười lên, nhìn có chút hả hê nói: "Giang ca, cậu cũng có ngày hôm nay a."
Giang Mính đem Kỷ Tầm ôm trong lồng ngực cười nói: "Không có việc gì, dọn cát cũng được."
"Được thôi, tôi đây bác sĩ độc thân không hiểu được thí vui khi có người yêu a." Bác sĩ trêu ghẹo, chờ đem thuốc cùng những thứ cần chú ý đều viết xong, mới hỏi đến: "Mèo nhỏ tên gọi cái gì?"
Giang Mính trả lời: "Nãi Cầu.

Sữa bò nhỏ."
Bác sĩ đối Giang Mính nhìn với cặp mắt khác xưa: "Tôi còn tưởng cậu cứng nhắc nhạt nhẽo như cục đá chứ.

Không ngờ vẫn có một mặt đáng yêu như này nha."
"Là tôi đặt tên!" Kỷ thiếu gia vội vã tranh công: "Nghe rất em tai, rất đáng yêu!"
Bác sĩ cười nói: "Anh dâu nhỏ thật đáng yêu."
Chờ lấy thuốc xong cho mèo nhỏ, Giang Mính mới nắm tay Kỷ Tầm ra khỏi bệnh viện thú y.

Thật vất vả mới được đi ra ngoài một chuyến, Kỷ Tầm không nghĩ sớm như vậy liền trở về, liền quấn lấy Giang Mính cùng hắn đi lại tản bộ trên mặt tuyết một chút, Giang Mính không hề có nguyên tắc đáp ứng.

Hắn ôm Kỷ Tầm, Kỷ Tầm trong ngực ôm con mèo nhỏ, hai người tựa vào nhau bước chân in vào tuyết, ngược lại có điểm giống một nhà ba người.

Kỷ thiếu gia nghĩ sao nói vậy: "Lão công, sau này chúng ta có bảo bảo cũng sẽ tản bộ trên tuyết như vậy có được hay không?"
Giang Mính cũng không nhịn được nghĩ đến tương lai tốt đẹp, hắn tạm thời bỏ qua một bên hết thảy, đáp ứng nói: "Được, tôi rất mong đợi a."
"Muốn sinh thật nhiều bảo bảo, anh ôm một đứa, ta cũng ôm một đứa."
Trong lồng ngực Nãi Cầu tựa hồ nhận ra được địa vị của chính mình không được bảo đảm, vội vã meo một tiếng, tại trong ngực Kỷ Tầm dò xét độ tồn tại.

Kỷ Tầm vội vã sờ sờ mèo nhỏ an ủi: "Đương nhiên cũng sẽ không quên tiểu Nãi Cầu."
Mãi cho đến trận tuyết có chút rơi xuống, Giang Mính mới chịu mang theo Kỷ Tầm trở lại, vậy mà mới vừa đi trở về một đoạn đường, bỗng nhiên có một nam nhân xa lạ nhảy đến trước mặt Kỷ Tầm chỉ vào cậu nói: "Ngươi là Kỷ Tầm?!"
Hắn nói, đưa tay trực tiếp vỗ vỗ lên mặt Kỷ Tầm, Giang Mính phản ứng lại đem Omega che chở đến phía sau.

Nam nhân kia giương điện thoại di động lên giống như phát điên cười to: "Tôi con mẹ nó phát tài! Người này không phải thiếu gia mà Kỷ gia vẫn luôn cho tìm sao."
Kỷ Tầm biết là người xấu mà Giang Mính hay nói với cậu liền bị giật mình, cầm lấy quần áo Giang Mính không dám thả.

Giang Mính nghiêng mình đem người ôm vào trong ngực.

Gương mặt đã sớm âm trầm lạnh lẽo, hắn dùng ánh mắt ra hiệu vệ sĩ đi theo phía sau, ý tứ rất rõ ràng:
Nhanh chóng giải quyết..


Bình Luận (0)
Comment