Có lẽ Trần Tụy dốt thật, Vũ Thành Vãn siết nóng cả tay Trần Tụy vẫn không dạy nó thắng được một ván, cuối cùng cậu tức quá bóp tay nó lắc lắc loạn xạ ý là sao mà đần quá vậy. Trần Tụy có hiểu đâu, nó lại tưởng Vũ Thành Vãn chơi xong kích động quá nên cũng nắm lại tay Vũ Thành Vãn, còn nặn nặn mấy đầu ngón tay.
Bên ngoài gió rét căm căm nhưng đường phố vẫn rất náo nhiệt. Đây là đoạn đường kinh doanh gần trường học nên ăn uống chơi bời không thiếu một cái gì.
Trần Tụy định bỏ tiền mua thêm xèng cho Vũ Thành Vãn chơi tiếp nhưng Vũ Thành Vãn lắc đầu, cậu đâu có nghiện game, bình thường có đi cũng là bị Tiển Binh rủ rê. Tiển Binh dốc túi dạy Vũ Thành Vãn xong thì phơi áo luôn, sau mấy lần bị cậu đánh thua tơi tả nó ít khi gọi cậu đi chơi hẳn, nó bảo là chơi nhiều sợ cậu không tập trung học được.
Vốn là cậu định đưa Trần Tụy đến đây cho nó chơi vì Trần Tụy trông kín đáo quá, không thể đoán được nó thích gì, phải cho thử mới biết được.
Đường phố vẫn đang phát triển, lúc này máy tính chưa phổ cập nên người ta thường xem loại sách khổ nhỏ. Bên đường cũng có hàng bán sách, hàng chồng sách nhỏ bày trên thùng xốp. Có những quyển in nhỏ hơn cả bàn tay, rất tiện để bán cho bọn học sinh bỏ túi mang theo. Vũ Thành Vãn ngồi xuống lựa lựa đống sách mới cứng. Trần Tụy ngạc nhiên vì cậu cũng xem loại sách này, nó cũng ngồi xuống cạnh Vũ Thành Vãn rồi hỏi: “Muốn đọc quyển nào mình mua cho.”
Vừa xong Vũ Thành Vãn đã trả tiền ăn với chơi game nên Trần Tụy muốn trả lại cho cậu.
Vũ Thành Vãn chọn chọn lựa lựa một hồi, có vẻ không chú tâm lắm. Trần Tụy định chọn giúp nên cũng cầm một quyển mở ra xem… vừa thấy hình ảnh bên trong đầu tiên nó trố mắt kinh ngạc rồi một giây sau nó gập vội sách lại, đứng bật dậy. Nó lôi Vũ Thành Vãn khỏi quầy sách như chạy trốn.
Đầu đông gió thổi như thốc vào buồng phổi, Trần Tụy thở hồng hộc, húng hắng ho khan.
Vũ Thành Vãn vỗ lưng cho nó, hỏi nó làm sao vậy.
Nó tránh ánh mắt Vũ Thành Vãn mà ấp úng không nói ra được lý do, Vũ Thành Vãn trêu Trần Tụy bị sách cắn. Trần Tụy đỏ mặt thầm nghĩ thứ sách đồi trụy đó đục khoét lý trí người ta thật mà, bảo bị sách cắn cũng đâu sai.
Nó không nói Vũ Thành Vãn cũng hiểu, có phải trẻ con đâu mà không biết. Nếu đổi thành Tiển Binh kiểu gì nó cũng mua về chuyền tay nhau đọc, trong khi Trần Tụy lại gập vội vào không dám xem. Bảo sao Trần Tụy không thể hòa nhập được vào thế giới của bọn con trai.
Chạy một tí là bụng lại có chỗ chứa thêm một bát chè sen.
Vũ Thành Vãn đứng trước xe bán chè ra hiệu cho Trần Tụy xin chú bán hàng thêm sơn tra. Trần Tụy nói xong thì đứng nhìn chằm chằm chỗ ghi-đông xe sơn màu vàng đã bạc màu, Vũ Thành Vãn nhìn theo đường mắt nó quả nhiên là thấy lá cờ có chữ “Chè hạt sen” treo trên thùng hàng đang rũ trong giá lạnh.
Trần Tụy kéo áo cậu, cậu cúi xuống, Trần Tụy ghé tai cậu bảo: “Hồi trước mình cứ tưởng ghi-đông xe chỉ để trang trí thôi, hóa ra họ để đồ bên trong được.”
Trần Tụy thì thào nói như nhà quê ra tỉnh, chuyện con nít cũng biết mà làm như nó mới thấy lần đầu vậy. Vũ Thành Vãn lại không thờ ơ mà gật đầu, chỉ cho nó chỗ nào thiết kế để giữ nhiệt, nhờ thế nên loại chè này lúc nào cũng nóng.
Chiều hôm đó chắc là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của Trần Tụy, nó được ăn những món quà vặt trước kia chưa từng ăn, ăn cả kẹo hồ lô đường, thậm chí no quá ăn hết nổi còn có thể đưa cho Vũ Thành Vãn ăn hộ.
Trần Tụy cảm thấy mùa đông thật là ấm áp, hình như ấm hơn cả mùa thu. Nhưng cuộc sống luôn khó lường…
Ngày thứ năm, lúc Trần Tụy đi vệ sinh, cậu chạy rất vội vì tiết học trước đó thầy dạy lố giờ, chuông vào lớp reo rồi cậu mới ra khỏi buồng vệ sinh trong cùng… vừa lúc đụng mặt Ninh Khả đang hút thuốc. Trần Tụy sững người một giây rồi như bản năng, cậu rụt vai muốn đi qua thì bị Ninh Khả gọi lại, “Ê lớp mười hai.” Cậu đông cứng tại chỗ. Ninh Khả nháy mắt với lũ bạn đang hút thuốc với nó và lập tức Trần Tụy bị túm cổ lôi lại.
Ninh Khả phả khói vào mặt Trần Tụy, Trần Tụy nhắm mắt lại, lập tức Ninh Khả bóp cằm cậu rồi vỗ bồm bộp vào mặt cậu bằng bàn tay đang kẹp điếu thuốc, nó bảo: “Nhìn gì đấy.”
“Không nhìn gì cả.” Trần Tụy lí nhí đáp, không đáp chỉ khiến Ninh Khả thô bạo hơn, Trần Tụy thực sự đã bị bắt nạt nhiều đến mức rút được kinh nghiệm, cậu chỉ mong Ninh Khả vừa ý nhanh nhanh rồi thả cậu đi.
“À.” Ninh Khả nhếch mép, lại bảo: “Không nhìn gì à? Có nhìn đấy chứ, nhìn gì thế hả học sinh lớp mười hai, tao hút thuốc có ảnh hưởng gì đến mày không?”
Trần Tụy đáp: “Không.”
Ninh Khả cảm thấy Trần Tụy thật kỳ lạ, hồi trước hễ thấy nó là thằng này lén lút bỏ chạy, giờ rơi vào tay nó hẳn rồi thì lại trơ mặt ra, hỏi gì đáp nấy. Quá chán. Phải chơi tí cho bớt chán. Ninh Khả đưa điếu thuốc cho Trần Tụy rồi ra lệnh: “Hút đi.”
Trần Tụy từ chối: “Tôi không biết hút, bạn để tôi về lớp đi, chuông reo rồi.”
Ninh Khả đời nào chịu, nó thô bạo nhét điếu thuốc vào mồm Trần Tụy rồi bảo: “Hút đi, không hút hết không cho mày về.” Trần Tụy định giơ tay lên giật ra thì bị Ninh Khả bóp cằm, dọa: “Không hút thì mày ăn điếu thuốc cho tao.”
Đầu thuốc vẫn cháy, điểm đỏ như chọc vào mắt, Trần Tụy không biết phải làm thế nào, cậu sợ quá lắc đầu quầy quậy. Cứ giằng co như thế nửa điếu thuốc cũng cháy hết. Ninh Khả quay sang bảo lũ bạn: “Đứng đực ra đấy à, học sinh lớp mười hai không biết hút thuốc sao chúng mày không dạy nó?”
Thế là cả lũ vây quanh Trần Tụy, Trần Tụy sống chết không há miệng, cương quyết không chịu hút. Cả lũ chỉ có thể banh mồm cậu ra, nhét cả điếu thuốc đang cháy vào họng Trần Tụy. Cậu gào lên đau đớn, Ninh Khả lập tức bịt mồm cậu lại, sợ thầy cô nghe thấy. Trần Tụy run bần bật vì bỏng, dị vật trong yết hầu làm cậu muốn ọe, Ninh Khả ghìm cứng cậu khiến trong khoảnh khắc cậu mụ mị tưởng lúc này là quá khứ.
Bước chân vào cấp ba Trần Tụy không hề biết bạo lực học đường là cái gì, từ khi mẹ cậu bỏ nhà đi Trần Tụy chỉ từng bị Trần Cương đánh. Có lẽ vì lúc nào trên người cậu cũng có thương tích, cậu lại không giỏi giao tiếp nên tự nhiên Trần Tụy trở thành một kẻ quái gở trong mắt mọi người. Cơn ác mộng bắt đầu từ một buổi sáng sau giờ chào cờ, đông người chen chúc nên Trần Tụy lỡ dẫm vào giày một đứa bạn, cậu đã xin lỗi nhưng nó không chịu bỏ qua.
Cái sự ‘không bỏ qua’ đó nghĩa là Trần Tụy bị quây ở nhà vệ sinh, bị chính đôi giày mà cậu dẫm phải đạp vào bụng, vào lưng, chỉ chừa mỗi cái mặt. Cậu bị đánh ở mọi chỗ người ngoài không thấy được, Trần Tụy nhịn, không mách với ai. Nhưng hiện thực là một khi đã nhịn phải nhịn đến cùng hoặc là bùng nổ trong im lặng. Có lần một lần hai rồi sẽ có lần ba lần bốn, Trần Tụy liên tục bị những đứa khác sai vặt, bị bắt làm những việc nặng nhọc vô ích. Cậu từ chối là ăn đòn. Thậm chí bọn chúng còn định bắt Trần Tụy lẻn vào phòng giáo viên trộm đề thi, cậu không làm được nên lần đó cậu bị đánh thảm nhất, bị gãy một tay.
Trần Cương đưa Trần Tụy đi viện bó bột, lúc đó Trần Tụy rất muốn nói với Trần Cương rằng mình đi học bị bắt nạt. Cậu đã ấp ủ rất lâu nhưng sợ làm Trần Cương lo lắng nên vẫn không dám nói. Nào ngờ Trần Tụy chưa kịp mở miệng Trần Cương đã đay nghiến bảo Trần Tụy mày bớt sinh sự đi được không, mày tưởng đi viện không tốn tiền hả? Tiền của cha mày là giấy lộn hay sao? Trần Tụy gãy tay đã đau mà nghe Trần Cương nói thế thiếu điều òa khóc. Trông bộ dạng cậu như thế Trần Cương chỉ nghiến răng chửi cậu là đồ vô tích sự.
Từ đó về sau Trần Tụy buông xuôi, nhưng sự nhẫn nhục của cậu không khiến mọi chuyện êm đẹp mà dường như chỉ càng cổ vũ cho tính kiêu căng của những đứa kia. Trần Tụy trở thành món đồ tiêu khiển của chúng mỗi lúc buồn chán, cứ rảnh rỗi chúng lại gọi cậu ra chép bài. Luôn là bài của Trần Tụy chưa xong cậu đã phải làm bài cho đứa khác, làm chậm thì bị đánh. Dần dà điểm số của cậu tụt dốc không phanh.
Trần Tụy cứ nghĩ là mình vẫn chịu được, cậu định cắn răng nhịn đến khi tốt nghiệp… cho đến một lần cậu bị sai đưa thư tình cho một đứa trong lũ bắt nạt, cô bé kia thẳng thừng từ chối không nhận thư. Trần Tụy bị lôi vào nhà vệ sinh, lại đánh lại chửi, cậu nằm co ro dưới sàn, chúng nó túm tóc cậu lên định nhấn đầu Trần Tụy vào bồn tiểu. Trần Tụy chưa bao giờ giãy giụa kịch liệt như vậy, cậu gào lên chúng mày thả tao ra, cảm giác nhục nhã chạy rần rật từ lòng bàn chân ứa lên mắt cậu.
Trần Tụy muốn giết người, cậu muốn giết hết từng đứa bắt nạt cậu.
Tiếng gào của cậu chỉ đổi lấy những câu đánh chửi độc ác hơn. Bàn tay sỉ nhục tát Trần Tụy từ quá khứ đến hiện tại, những cú vả bồi vào nhau liên tiếp làm tâm hồn Trần Tụy chết lặng. Trần Tụy bị đánh sưng mặt, rách mồm.
Sau đó chúng thả cậu đi, cậu rũ đầu bước, cậu cảm thấy cần cổ nặng trĩu như sắp không giữ được cái đầu bên trên. Cuộc đời một con người sao có thể cực nhọc đến vậy? Trần Tụy đã nghĩ như thế.
Lần đó Trần Tụy không về lớp, cậu lên văn phòng tìm thầy giáo, cho thầy nhìn mặt cậu. Thầy giáo tỏ ra rất tức giận, thầy bảo sao học sinh mà làm ra thế này được!
Hôm sau nữa Trần Tụy cứ nghĩ mình đã tìm được người để nương tựa thì chính thầy giáo đó lại lén lút nói với cậu nên nhịn tiếp đi, cố nhịn đến lúc tốt nghiệp là hết. Trong đám học sinh ngỗ ngược đó có một đứa nhà có tiền có quyền lắm, thầy cũng không thể làm gì được chúng. Thầy giáo dúi cho Trần Tụy một hộp thuốc bôi kèm theo lời dặn lần sau đừng lên văn phòng vì những chuyện như vậy nữa. Cơn tuyệt vọng của Trần Tụy đột nhiên hòa vào không khí, cậu cảm thấy ngạt thở.
Kết quả của việc mách thầy giáo là lại bị đánh, sau trận đòn Trần Tụy lết về ký túc xá, theo cậu về còn có một con dao nhỏ.
Lúc lưỡi dao cứa vào tay cậu mới cảm thấy nỗi sợ hãi chưa từng nếm trải trong đời, nỗi sợ nguyên thủy bắt nguồn từ lòng ham sống. Cậu thực sự quá vô dụng.
Đến ngày hôm nay Trần Tụy vẫn cảm thấy mình thật vô dụng, nếu không cậu đã chẳng bị Ninh Khả nhét thuốc vào miệng.
Như thể thấy vẫn chưa đủ độc ác, một đứa trong bọn đề nghị lột áo Trần Tụy xem cậu còn dám cứng đầu nữa không. Ninh Khả ngầm đồng ý, Trần Tụy ghì chặt phéc-mơ-tuya áo khoác nhưng chúng xông vào ghìm cứng hai tay cậu, kéo xoạc áo cậu xuống. Ninh Khả lại châm thêm một điếu thuốc, nhét vào miệng Trần Tụy, bắt cậu hút.
Trần Tụy run rẩy, mắt đỏ ké, cậu vừa ho vừa sặc chảy nước mắt vẫn phải cố hút hết điếu thuốc. Bấy giờ cả lũ Ninh Khả mới chịu thả cậu đi.
Lúc Trần Tụy về lớp là rất muộn, rất muộn. Cậu bị thầy Trương phê bình mấy câu rồi cho vào lớp.
Không ai biết quãng đường Trần Tụy cúi đầu đi về chỗ ngồi trong đầu cậu nghĩ gì.
Vũ Thành Vãn ngửi thấy mùi thuốc trên người Trần Tụy, phản ứng đầu tiên của cậu là nghĩ rằng Trần Tụy bị bắt nạt nữa, vì cậu biết Trần Tụy sẽ không lén vào nhà vệ sinh hút thuốc. Vũ Thành Vãn hỏi nó làm sao nhưng nó không chịu nói, chỉ gục mặt xuống bàn đến hết giờ tự học.
Thật làm người ta lo lắng.
Vũ Thành Vãn lại hỏi Trần Tụy, Trần Tụy vẫn không chịu nói, Vũ Thành Vãn tức đến mức phải bảo:
Biết tôi không nói được nên bắt nạt phải không?Nếu nói được chắc chắn cậu sẽ gặng hỏi đến cùng. Hai đứa cùng ‘câm’ thì còn giao lưu cái gì.
Chiều thứ sáu, hết giờ học Vũ Thành Vãn định mang quần áo bẩn về nhà giặt, bước vào phòng ký túc cậu thấy Trần Tụy đang dọn giường. Không phải kỳ nghỉ lễ mà dọn giường làm gì?
Vũ Thành Vãn giữ Trần Tụy lại, bắt nó ngẩng lên mới thấy hai mắt nó đỏ hoe. Cậu nhíu mày hỏi:
Cuối cùng cậu có chịu nói không?Ký túc xá chỉ còn hai đứa, Trần Tụy ngoảnh mặt đi rồi nghẹn ngào đáp: “Mình… không đi học… bỏ đi, học vô ích… đằng nào… cũng không thi được đại học. Mình học… cũng… vậy… tốn tiền… không học nữa.”
Lần đầu tiên Vũ Thành Vãn nghe thấy những lời như thế từ miệng một đứa học sinh, cậu đưa tay sờ cái nốt ruồi nhỏ dưới mắt Trần Tụy rồi vừa nhẹ nhàng mân mê vừa làm dấu bảo:
Có ích chứ, chỉ cần chịu học sẽ có ích.Trần Tụy tự dưng nổi nóng, nó gạt tay Vũ Thành Vãn ra để chùi mặt rồi nói giọng nghẹn đặc: “Cậu kệ mình, mình tính cả rồi.”
Quyết định của một đứa trẻ non nớt mất lý trí thì gọi gì là tính? Vũ Thành Vãn phải can thiệp vào cái sự tính của Trần Tụy, cậu cương quyết đáp lại:
Tôi không kệ.Trần Tụy mặt như đưa đám, nó bực bội vò đầu bứt tai, nó lúc này đã lú lẫn rồi, nó hết muốn sống lại muốn chết. Sống hay chết đều quá nhọc nhằn.
Vũ Thành Vãn giữ chặt tay nó, nó bứt rứt giãy giụa, không còn cách nào khác Vũ Thành Vãn đành ôm ghì lấy Trần Tụy, cằm cậu tì trên đỉnh đầu nó, tay cậu vuốt vuốt lưng nó. Cuối cùng Trần Tụy cũng bình tĩnh lại nhờ những cái vuốt ve dỗ dành lạ lẫm, nó tỉnh ra rồi lặng lẽ đưa tay ôm lưng Vũ Thành Vãn.
Nhưng Trần Tụy vẫn không chịu nói ra, Vũ Thành Vãn gặng hỏi mãi không được đành phải thôi. Cậu trải lại giường cho nó rồi bảo Trần Tụy cùng xuống, cậu muốn đưa Trần Tụy về.
Xe phóng vun vút, hàng cây bên đường đã khô quắt chỉ còn trơ cành. Vũ Thành Vãn cúi xuống nhìn vòng tay ôm trên eo mình, Trần Tụy đang ôm cậu rất chặt, cậu chỉ nghĩ rằng Trần Tụy sợ lạnh. Sang tuần sau Trần Tụy không đi học, Vũ Thành Vãn mới lờ mờ nhận ra có lẽ đó là cách Trần Tụy từ biệt.
Trần Tụy không nói một câu với thầy Trương mà tự ý bỏ học.