À, giờ lại không muốn làm anh nữa hả?Vũ Thành Vãn chế nhạo Trần Tụy, nhưng nhìn biểu cảm trên mặt anh cũng chẳng có vẻ bỡn cợt, anh đang nghi ngờ lúc ấy Mạc Hiền cũng nhìn ra gì đó, nếu không mẹ đã chẳng chọn thời điểm đó để nói cho anh biết thân thế của mình. Vũ Thành Vãn thì chẳng cần biết mẹ anh có phải con nuôi hay không, anh chỉ biết mẹ chính là mẹ, thế đủ rồi.
Chuyện trò đến đó thì anh đứng dậy, không còn cảm thấy muốn nói tiếp với Trần Tụy nữa.
Trần Tụy nhìn theo Vũ Thành Vãn đi ra thảm cỏ dốc sau vườn hoa, việc trên tay vẫn dang dở nên anh không thể ra theo được.
Hình như Mạc Chấp đã ngủ trưa, Vũ Thành Vãn lấy radio của ông ra bật đài phát thanh để nằm nghe dưới tán cây. Thảm cỏ khô ráo, Vũ Thành Vãn ngửi thấy mùi đất thoang thoảng, dưới ánh nắng bãi cỏ như được rải đầy vụn bánh quy, mà cũng giống như một cái giường lò xo rệu rã. Anh đặt lưng trên địa cầu, ngắm ánh mặt trời chói chang xuyên qua từng kẽ lá.
Radio phát một bản tin, nửa đêm về sáng hôm qua ở thôn XX người ta thấy một vật thể bay không xác định xuất hiện trên bầu trời, rất có thể là UFO. Ngay sau đó có hộ gia đình khẳng định đã bắt gặp người ngoài hành tinh trong sân nhà mình, người ngoài hành tinh chân tay dài khẳng khiu, bụng ỏng, trông rất quái dị.
Vũ Thành Vãn nghe say sưa, anh kéo ăng-ten dài ra, lại thấy bóng Trần Tụy ở xa xa. Trần Tụy bưng bát sứ tiến về phía anh, trong cái bát men trắng là dưa hấu đỏ tươi và đá lạnh lăn lách cách. Anh vẫn nằm, Trần Tụy quỳ xuống cạnh Vũ Thành Vãn, đưa bàn tay lạnh buốt lau mồ hôi rịn trên trán anh.
“Nóng không?” Trần Tụy hỏi.
Anh không đáp, chỉ nhìn Trần Tụy, gương mặt Trần Tụy ửng hồng vì nóng. Radio vẫn líu lo kể chuyện người ngoài hành tinh, đột nhiên anh ngồi dậy, hỏi Trần Tụy:
Cậu tin có người ngoài hành tinh không?Trần Tụy nhỏ giọng đáp: “Có chứ, khủng long có thật thì người ngoài hành tinh chắc cũng có thật.”
Vũ Thành Vãn nhíu mày, một làn gió nhẹ lướt qua mang theo mùi hương dành dành mát rượi, anh vò mớ tóc bị gió thổi rối, lại hỏi:
Nếu bây giờ tôi nói cho cậu biết tôi là người ngoài hành tinh thì sao?Những giọt nắng lọt qua khe lá đều rơi trên mình anh, gương mặt anh với vầng trán rộng, hàng lông mày kiên nghị và đôi mắt sáng ngời, trong giây lát anh hút lấy tất cả ánh mặt trời. Trần Tụy hoảng hốt nhìn Vũ Thành Vãn hồi lâu, rồi thì thầm trả lời: “Thế thì mình cũng vậy.”
Vũ Thành Vãn không hỏi sao lại thế mà nằm vật ra cỏ, cười. Lâu lắm rồi Trần Tụy không thấy Vũ Thành Vãn cười thoải mái như vậy, như thể mọi muộn phiền trên đời đều tan biến, anh cười làm thảm cỏ cũng rung rinh. Những lời ngây thơ chẳng giống của một người ba mươi tuổi, Trần Tụy vòng vòng ngón tay trên một nhánh cỏ thật dài, tâm sự trong lòng cũng lần hồi biến chuyển
Cuối cùng Vũ Thành Vãn ngừng cười, bởi vì Trần Tụy đã quay người sang hôn anh giữa bụi cỏ um tùm.
Nụ hôn vội vã chớp nhoáng như sợ bị ai trông thấy. Trần Tụy nhanh chóng nhỏm dậy, mắt chớp chớp không dám nhìn Vũ Thành Vãn như sợ anh trách cứ. Trần Tụy lấy dĩa chọc một miếng dưa hấu đỏ tươi đưa đến bên miệng Vũ Thành Vãn, năn nỉ: “Ăn đi.”
Cơn gió hạ luôn biết cách xoa dịu sự ngượng ngùng. Anh ăn miếng dưa hấu đó rồi không nằm trên cỏ nữa, anh trở về nhà.
Trâu Lý Lý nhắn tin cho Vũ Thành Vãn, báo rằng Luân Luân mất rồi, cha cô đang khóc lóc thương tiếc lắm, cô không muốn ở nhà nữa, Vũ Thành Vãn đến đón cô đi.
Đón được Trâu Lý Lý rồi Vũ Thành Vãn thấy hai con mắt cô ta sưng húp như hạch đào, anh hỏi:
Cha cô khóc hay cô khóc?Cô khóc ré lên: “Cha tôi đuổi tôi đi, bảo là tôi ở nhà khóc lóc bực cả mình, tôi khóc làm ổng cũng khóc theo.”
Vũ Thành Vãn đánh tay lái, Trâu Lý Lý vừa khóc rấm rứt vừa bảo: “Đi đâu đấy, có phải đường về nhà đâu.”
Đang lái xe không tiện trả lời, lúc dừng đèn đỏ Vũ Thành Vãn mới đáp:
Đi mua con chó mới.Trâu Lý Lý trợn mắt nhìn anh rồi tức khí gào lên: “Anh nghĩ Luân Luân là cái gì hả?! Chỉ là một con chó hay sao?! Nó là người nhà! Không cái gì thay thế nó được!”
Vũ Thành Vãn nhíu mày, bảo:
Thì mua người nhà mới cho cô, không được à?Trâu Lý Lý chịu hết nổi, cô vừa nấc vừa kể lể: “Luân Luân ở với cha tôi từ lúc còn bé tí, cha tôi đi làm, tôi đi học về nó chạy ra đón, nó biết cắp dép lê ra cho tôi đi, nó còn biết trêu cho tôi vui lúc tôi bị thằng khốn Khang Soái bắt nạt. Không bao giờ có con chó nào hơn được Luân Luân nhà tôi.”
Trong lúc cô nàng than khóc Vũ Thành Vãn đã dừng xe trước một cửa hàng bán thú cưng rồi vào chọn chó. Vừa ngửi thấy mùi chó Trâu Lý Lý lại sụt sùi muốn khóc, cô ta kéo áo Vũ Thành Vãn bảo: “Đi đi, không mua đâu, càng xem tôi càng khó chịu.”
Vũ Thành Vãn hỏi:
Nhà cô nuôi chó mà không nghĩ đến tuổi thọ của nó à?Trâu Lý Lý ấm ức bảo: “Lúc mang về Luân Luân mới to hơn bàn tay tôi một tí, nó đáng yêu thế ai mà nghĩ tuổi thọ hả.”
Vũ Thành Vãn bảo:
Ký ức không biết nói dối, nhà cô còn nhớ nó thì nó vẫn tồn tại. Nếu tôi là cô tôi sẽ mua con chó khác cho cha cô.Trâu Lý Lý vặn lại: “Để lại bắt cha tôi đau khổ thế này lần nữa à?”
Vũ Thành Vãn thở dài, chẳng mấy khi anh đủ kiên nhẫn để giảng giải:
Để làm bạn, chỉ là đổi một cách bầu bạn thôi. Cô không thể từ chối bắt đầu chỉ vì sợ kết thúc được.Giống như ai rồi cũng chết, nhưng người ta có thể chọn sống như thế nào.
Cuối cùng họ cũng không mua chó mới, Trâu Lý Lý về nhà rồi cứ ủ ê mãi, Vũ Thành Vãn cũng chẳng hỏi nữa, anh không có nhiều thì giờ để chăm lo cho cô ta như vậy.
Mưa mùa hạ luôn đến bất thình lình, hạt mưa to như hạt đậu trút xuống rào rào, có tiếng gõ cửa nhà. Vũ Thành Vãn ra mở, thấy Trần Tụy bị mưa ướt sũng đang ôm một con chó run cầm cập.
Là một con chó lai lông loang lổ vàng vàng đen đen, nó rúc trong lòng Trần Tụy mà run.
Anh gọi Trâu Lý Lý ra, Trâu Lý Lý thấy con chó thì xót ruột lấy khăn mặt lau người cho nó. Còn lại Trần Tụy đứng nước nhỏ tong tong, mặt trắng bệch. Vũ Thành Vãn đưa cho Trần Tụy một cái khăn, Trần Tụy bảo: “Chó nhặt được đấy, nó đi lang thang không ai nhận.”
Trâu Lý Lý tỏ lòng cảm kích: “Anh họ đúng là người tốt.”
Mưa sắp tạnh, cô bế con chó đi quanh nhà tìm thùng giấy rồi vừa hát ngâm nga vừa bảo Vũ Thành Vãn: “Tôi sang nhà cha tôi nha Thành Vãn, anh tiếp anh họ cho đàng hoàng đó.”
Đúng là trở mặt còn nhanh hơn thời tiết.
Trâu Lý Lý đi rồi nhà cửa lại yên tĩnh, Vũ Thành Vãn bảo Trần Tụy đi tắm cho khỏi ngấm mưa bị cảm. Trần Tụy tắm rất lâu, lúc ra anh chỉ mặc một cái áo sơ-mi, ánh mắt Vũ Thành Vãn rời từ màn hình máy tính sang người Trần Tụy, như đang chất vấn.
Trần Tụy nghiêng đầu, bảo: “Mấy cái khác không vừa.”
Cái áo sơ-mi rộng thùng thình này cũng đâu có vừa, nó chỉ làm nổi bật vóc dáng gầy gò của anh, cả ống tay áo xắn mấy vòng đến tận khuỷu cũng rộng mênh mang như có thể phẩy thành gió, lúc nào cũng chuẩn bị tuột ra. Vũ Thành Vãn vẫy gọi Trần Tụy, vẫn là ngoắc ngón trỏ và ngón giữa, Trần Tụy ngoan ngoãn bước tới. Vũ Thành Vãn xắn lại ống tay áo cho Trần Tụy, anh gập rất gọn gàng, vải áo sơ-mi trắng lộ liễu dưới ánh sáng, màu nhục quế, hương dầu gội đầu, và hai cẳng chân trần thẳng tắp, Trần Tụy là trái chín mọng thơm ngào ngạt còn hơn thời niên thiếu.