Cá Sấu Lặng Thinh - Hải Trầm Châu

Chương 74

Mạc Hiền không chủ động tìm Vũ Thành Vãn, đáng ra cô nên hiểu con trai mình, thậm chí cô cảm thấy như mình bị phản bội. Năm đó Trần Cương qua đời, Trần Tụy tự sát không thành, cô chứng kiến nước mắt của con trai. Cô rất nhạy cảm, nhưng cô không hề yếu đuối. Mạc Hiền luôn cảm thấy giữa hai đứa trẻ đó có một thứ gì nhưng cô không thể kết luận được. Một đằng là con mình, một đằng là con của chị. Vũ Huy Kim thì chẳng hiểu gì cả, chỉ mình Mạc Hiền ưu tư, dằn vặt. Vỏn vẹn một đêm hôm đó mà trong đầu cô đã lăn lộn qua nửa đời người.

Cô nghĩ đó chính là duyên phận.

Cô nói cho Vũ Thành Vãn biết thân thế của mình, cũng bày tỏ sự áy náy trong lòng cô. Chẳng vì lý do gì, chỉ là dường như cô đã đánh cắp số mệnh của chị ấy, số mệnh của một vị tiểu thư giàu sang phú quý. Đêm Mạc Hằng trốn nhà đi cô đã bắt gặp chị ấy, Mạc Hằng bảo cô đừng nói gì, cô cũng không nói gì với Mạc Chấp thật. Cô im lặng cho đến khi Mạc Hằng biến mất khỏi cuộc sống của họ.

Cô bảo: “Con và Trần Tụy không có quan hệ ruột thịt gì hết.”

Chính cô cũng không biết mình nói ra để làm gì. Nhưng phản ứng của Vũ Thành Vãn nằm ngoài dự kiến của Mạc Hiền, con cô không đi tìm Trần Tụy mà lại chọn ra nước ngoài học.

Chấm dứt rồi! Chấm dứt hẳn rồi! Mười năm qua rồi! Mọi sự đang êm đẹp rồi tại sao lại phải khơi sóng gió lên làm gì.

Lúc Vũ Thành Vãn về nhà anh Vũ con không có nhà, Vũ Huy Kim cũng ra ngoài, nhà chỉ có Mạc Hiền. Mỗi khi rỗi rãi cô sẽ may quần áo cho anh Vũ con, Mạc Hiền mới học nghề may, tiếng cô đạp máy may xạch xạch. Mạc Hiền cúi đầu, luồng mắt cô bắn ra từ sau cặp kính lão chiếu thẳng vào người anh, vừa quyết liệt vừa có phần dò xét.

“Mẹ nghĩ con về là để nói chuyện đám cưới.”

Vũ Thành Vãn gật đầu.

Mạc Hiền lại đạp máy may, cô vừa làm vừa nói: “Tuần sau, cưới chứ?”

Giọng điệu bình thản như chỉ đang hỏi thế nào, ăn chưa?

Vũ Thành Vãn làm một động tác cự tuyệt, cuối cùng máy may cũng ngừng. Mạc Hiền gỡ kính lão xuống, bỏ cả cái đê (*) đeo trên ngón tay ra, đến tận lúc này cô vẫn tỏ ra bình tĩnh. “Dùng dằng mãi làm gì? Con trì hoãn là để đợi chính con đổi ý hay đợi anh con một lòng một dạ với con?”

Mạc Hiền nói thẳng vào vấn đề khiến Vũ Thành Vãn chẳng còn gì để che giấu nữa, anh đáp: Chẳng vì gì cả, ngày giờ ông nội chọn rồi đấy thôi?

Mạc Hiền chụp bàn đánh rầm một tiếng, cô đứng bật dậy, quát: “Trước kia sao không thế luôn đi! Giờ sắp lấy vợ đẻ con rồi còn giở giói ra như vậy, con không thấy chướng hả?!”

Vũ Thành Vãn có vẻ chẳng để tâm, anh hỏi lại: Giở giói thế nào ạ?

Mạc Hiền rất khó có thể tìm lại hình bóng đứa con bé bỏng của cô trong Vũ Thành Vãn, quãng đường trưởng thành của anh hầu như không có mặt cha mẹ, đứa trẻ nào lớn lên chẳng vội vã muốn rời khỏi gia đình? “Tự con nói xem, Thành Vãn, ai chấp nhận được với quan hệ của các con? Các con như thế này thì ai chứa? Nó là đứa lành lặn, hễ nó chán nó sẽ phủi đít bỏ đi, còn con thì sao? Con ơi, con bị câm mà, bao nhiêu năm nay thiên hạ đối xử với con thế nào con biết rõ nhất mà. Giờ lại còn thêm đồng tính luyến ái, con nghĩ con làm sao cất mặt được với đời? Mẹ nói đơn giản thôi, con thử nghĩ xem mối quan hệ như thế lấy gì đảm bảo? Lúc nào con cũng sẽ phải lo sợ về một mối quan hệ mong manh, không được xã hội công nhận! Sự ràng buộc giữa người với người vốn đã không bền chắc rồi, hôm nay gió thổi thì lung lay, ngày mai mưa dầm là tan nát.”

Vũ Thành Vãn hỏi ngược lại: Mẹ ạ, mẹ định lo lắng cho con đến bao giờ nữa? Con câm nhưng con đâu phải đứa trẻ nhược trí? Mẹ cần phải cuống lên vì con như thế à?

Tay Mạc Hiền run run, cô chỉ hận không thể vả thằng con một cái, nó lại dám nói những lời hỗn láo như thế với cô!

“Con nghĩ ai sẽ trả giá cho sai lầm của con?”

Vũ Thành Vãn cụp mắt, đáp: Con người sống trên đời vốn là luôn phạm sai lầm, cuộc đời ai người đó tự trả giá. Mẹ à, mẹ sợ cái gì, nếu cảm thấy xấu hổ thì mẹ đuổi con đi, hoặc để con rời khỏi nhà như bác trẻ vậy, mẹ chỉ cần lờ đi thôi.

Mạc Hiền giơ tay lên, bàn tay khô gầy nắm vai Vũ Thành Vãn, cô hỏi: “Dựa vào cái gì mà con so con với bác trẻ? Con thấy bác con có được chết già không!”

Vũ Thành Vãn đáp: Con không phải bác ấy.

Mạc Hiền quát: “Đương nhiên con không phải là chị ấy! Con là người câm! Con có hiểu không hả Thành Vãn! Câm tức là xuất phát điểm của con đã thua thiệt rồi, con thua Trần Tụy một cái miệng biết nói con hiểu không?”

Vũ Thành Vãn bình thản nhìn mẹ như thể anh miễn nhiễm rồi, con người luôn sẽ trở nên tê liệt trước sự bào mòn của ngày tháng, từ nhỏ cho đến bây giờ mẹ luôn nghĩ về anh như thế.

Anh đáp: Phải. Nhưng mẹ vẫn còn một đứa con trai biết nói mà?

Cuối cùng cái tát của Mạc Hiền vẫn rơi xuống, Vũ Thành Vãn chịu, anh lệch đầu rồi để lại mấy câu trước khi rời đi: Kết hôn hay không con quyết định, muốn ở bên ai cũng tự con quyết. Mẹ ạ, mẹ có cần đứa con trai này không tùy mẹ chọn.

Mạc Hiền gào lên với bóng lưng Vũ Thành Vãn: “Cả cái thế hệ các con đều là lũ ích kỷ, chỉ biết bản thân mình thôi!”

Anh nghĩ phải rồi, không ích kỷ thì chịu thua thiệt suốt đời hay sao.

Ngày tháng bắt đầu trở thành một vũng nước đục.

Vận xui nối đuôi nhau kéo tới với Trần Tụy, đồng nghiệp cùng nhóm làm việc chây ì, đối phó, công việc dồn đọng lại đổ lên đầu anh. Anh chết dí ở bàn điều khiển soi màu mực suốt ngày, hai mắt anh cay xè vì làm việc liên tục dưới ánh đèn chiếu, mỗi khi chớp mắt nhìn ra xa anh chỉ thấy mù mịt sương trắng. Anh nghĩ chắc mình dùng mắt quá tải rồi, hết giờ làm anh tắt điện thoại, chỉ sợ bị gọi đi tăng ca.

Dễ đến nửa tháng anh chưa được gặp Vũ Thành Vãn, cũng chẳng liên lạc gì với nhau, cơ bản là Vũ Thành Vãn đâu trả lời tin nhắn của anh.

Hôm nay nhớ quá không chịu được Trần Tụy nhắn tin hỏi mình đến gặp cậu được không. Chẳng có gì bất ngờ, không được phản hồi.

Trần Tụy nhận ra mình đã rơi vào cảnh ‘tứ cố vô thân’, không người thân, không bạn bè, anh quái gở đến kỳ cục.

Rất lâu sau Vũ Thành Vãn nhắn lại, tin rất ngắn, chỉ có hai chữ: Xuống đi.

Trần Tụy không kịp sửa soạn gì cả, anh mặc nguyên quần đùi ở nhà lao xuống, nhìn thấy xe của Vũ Thành Vãn, anh mở cửa ngồi vào ghế phụ lái. Trước tiên phải nhìn cậu ấy đã, nhớ quá. Mắt anh nhòe nhòe cay, cậu ấy đẹp trai quá, hàng mi Trần Tụy run run, anh phải nổi da gà với chính mình.

“Sao lại đến đây?” Trần Tụy hỏi.

Vũ Thành Vãn đáp: Đi ngang qua.

Trần Tụy cười khoe hai cái lúm đồng tiền, họng anh tự dưng như bị nhúng nước, anh nói bằng cái giọng nũng nịu chỉ dành cho một mình Vũ Thành Vãn: “Nói dối, từ nhà cậu sang nhà mình đâu có tiện đường.”

Vũ Thành Vãn đưa mắt về phía cái túi giấy đựng quẩy xoắn, bảo: Trâu Lý Lý muốn ăn quẩy xoắn, tôi đi mua ngang qua đây.

Hai mắt Trần Tụy bớt sáng hơn, anh lẩm bẩm: “À, cô ấy sành nhỉ, quẩy xoắn ngon. Mình cũng thích.” Đó là sở thích của Trần Tụy từ lâu lắm rồi, hồi đó nhà nghèo cái gì không được ăn cũng thấy thèm, đầu đường có xe bán dạo bày đầy quẩy xoắn vàng ruộm trong tủ kính, đường óng ánh như muốn tràn ra ngoài. Trần Tụy cứ thích thứ quà vặt ngọt ngậy muốn khé cổ ấy.

Túi quẩy đặt lên đùi Trần Tụy, anh ngẩng đầu, Vũ Thành Vãn đang nhìn anh, cậu ấy liếc xuống túi quẩy rồi bảo: Thích thì ăn đi. Hết tôi mua thêm.

Trần Tụy xé túi giấy, lôi một cây ra cắn thử, ngọt muốn dính răng. Anh đưa cho Vũ Thành Vãn một cây, Vũ Thành Vãn không ăn đồ ngọt như thế. Trần Tụy như u mê, bởi vì dưới ánh đèn đường trong cái túi này không phải quẩy xoắn, là trái tim, anh ngậm một cái trong miệng rồi trèo sang ngồi vắt trên đùi Vũ Thành Vãn. Tiếng răng cắn giòn tan, Vũ Thành Vãn ngước mắt lên đối diện với đôi mắt Trần Tụy, khoảng cách giữa hai môi dần trở thành số không khi cái quẩy biến mất.

Mớm được vào miệng Vũ Thành Vãn rồi.

Ngọt đến mức Vũ Thành Vãn phải chau mày.

Trần Tụy mút đầu lưỡi anh, cái miệng nhỏ hôn rất nhã nhặn, tay Trần Tụy bưng má anh, lồng ngực ấm áp thành hồ dính.

“Cậu nhớ mà.” Trần Tụy cạ đôi môi ướt sũng của Vũ Thành Vãn, “Đó là món mình thích.”
Bình Luận (0)
Comment