Cá Sấu Lặng Thinh - Hải Trầm Châu

Chương 79

Vũ Thành Vãn đã nói là làm, quyết mua là mua, hàng điện tử lại còn dễ đặt nữa. Trần Tụy thì tạm thời được anh đưa về nhà chăm bẵm mấy hôm, chỉ sợ Trần Tụy bị sốt hay khó chịu trong người.

Trong khi đó Trâu Lý Lý lần này không mò mặt về cũng không thấy báo cáo gì hết, Vũ Thành Vãn nhắn tin cho Trâu Lý Lý bảo: Về đi.

Trâu Lý Lý về với một tấm ván giặt đồ, cô nàng dứt khoát vén váy quỳ xuống rồi mở máy tía lia chửi Giải Tuyển.

Vũ Thành Vãn bảo: Đứng lên.

Trâu Lý Lý thấy mặt Vũ Thành Vãn lạnh tanh chỉ sợ anh vẫn đang giận nên không dám đứng dậy. Anh lại bảo: Bỏ rượu đi thì tôi tha lỗi cho cô.

Trâu Lý Lý gật muốn sái cổ rồi mới chống hai cái gối ê ẩm để đứng dậy, lại thấy Vũ Thành Vãn hỏi: Sao cô quen biết Giải Tuyển?

Cô nàng đáp: “Bạn của Khang Soái hồi trước đó, sau này tôi đi làm cũng có liên quan một ít nên quen thôi.”

Anh gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Trần Tụy đột nhiên bị đưa về nhà họ ở đã xấu hổ lắm rồi mà giờ cứ mở mắt ra là anh bị ống kính DV dí vào mặt. Chưa kịp tỉnh ngủ Trần Tụy đã phải đẩy vội ống kính ra, Vũ Thành Vãn lại gạt tay Trần Tụy ra để quay tiếp, anh cảm thấy từ góc nào Trần Tụy cũng đẹp chết đi được, phải quay, nhất quyết phải quay.

“Đừng quay nữa mà.” Trần Tụy nài nỉ.

Trong DV luôn chỉ có tiếng Trần Tụy, Vũ Thành Vãn lắc đầu, tò tò theo sau anh, chẳng có kịch bản gì cả, thượng vàng hạ cám cái gì cũng quay. Trần Tụy mệt mỏi thở dài, xuống giường đi ra phòng khách, Vũ Thành Vãn lại đi theo, Trần Tụy nghĩ bụng không biết phải làm sao thì Vũ Thành Vãn mới chịu bỏ cái DV xuống. Ấy vậy mà Trâu Lý Lý vừa xuất hiện Vũ Thành Vãn đã gập ngay màn hình lại làm Trâu Lý Lý cũng tò mò không hiểu anh đang quay cái gì.

Đời nào Vũ Thành Vãn cho Trâu Lý Lý xem.

Trần Tụy lườm cậu chàng một cái, bảo cái đồ trẻ con.

Chừng một tuần sau thì video HD của Giải Tuyển bị tung lên mạng, dân tình chia sẻ lia lịa không thể kiểm soát được. Giải Tuyển hoảng sợ nhờ vả hỏi han khắp nơi mãi mới tìm ra được kẻ đầu têu.

Mùa hè nóng nực đến khó chịu, Vũ Thành Vãn bị Giải Tuyển ngăn ở đầu hẻm, chất vấn: “Tại sao anh tung video của tôi lên hả?!! Như thế là phạm pháp anh biết không?”

Anh nhíu mày, ra vẻ ngạc nhiên rồi nhún vai đáp: Cậu nói gì vậy, tôi không hiểu.

Giải Tuyển trợn mắt: “Đừng có giả vờ, anh muốn hại đời tôi!”

Vũ Thành Vãn cười giơ tay vỗ vỗ mặt Giải Tuyển rồi khuyên: Thì đổi nghề đi, giạng chân ra là kiếm được tiền lại còn thành ngôi sao nữa, cũng hay mà.

Giải Tuyển chỉ thấy Vũ Thành Vãn độc địa còn hơn rắn rết, cậu ta gào lên: “Đồ điên!! Hay sao anh không đi mà làm?!”

Bàn tay cứng rắn vằn gân xanh của Vũ Thành Vãn một lần nữa thộp cổ Giải Tuyển, bấy giờ Giải Tuyển mới tỉnh hồn, cậu ta chỉ sợ Vũ Thành Vãn lại lên cơn nên vội thỏa hiệp: “Anh xóa video đi.”

Anh đáp: Sao phải xóa? Cậu tự nguyện quay mà? Đêm đó nếu cậu lên giường với tôi thì người được lên mạng lúc này là tôi còn gì?

Giải Tuyển kinh hoàng lắc đầu, tỏ ý mình sẽ không làm vậy đâu. Vũ Thành Vãn cười, anh chẳng tin ai hết. Giải Tuyển đọc được dòng tin của anh: Ngại quá, video của cậu được bao nhiêu người lưu lại rồi. Xin lỗi nhiều nhé.

Giải Tuyển sợ đến mất trí, cậu ta tức tối gằn giọng: “Mày chọc vào tao trước, mày đợi đấy.”

À còn dám dọa, Vũ Thành Vãn cười khẩy, lại cúi đầu bấm điện thoại. Giải Tuyển run cầm cập, mồ hôi lạnh bắt đầu túa trên lưng cậu ta, chó sủa là chó không cắn, chó cắn thì không cần sủa. Cậu ta bị Vũ Thành Vãn bóp chặt sau gáy rồi bị dí đầu vào màn hình điện thoại giơ trước mặt, vì gần quá nên những hàng chữ đột nhiên bị phóng đại làm Giải Tuyển rùng mình:

Mày hay là Khang Soái, đứa nào giở trò tao sẽ cho đứa đấy thân bại danh liệt.

Chuyện này truy đến tận cùng dù Khang Soái có phải chủ mưu hay không Vũ Thành Vãn cũng đoán chắc gã có liên quan ít nhiều. Trâu Lý Lý suốt ngày múa may khoe khoang cho Khang Soái thấy, ai biết được gã sẽ nghĩ cái gì.

Không nên tin vào lòng người. Càng không được thử thách lòng người.

Vũ Thành Vãn chưa bao giờ nói với Trâu Lý Lý rằng muốn nhìn thấu một người tuyệt đối không thể dựa vào những câu sáo rỗng họ nói với mình mà phải nhìn bằng mắt, bằng trái tim. Hẳn chính Giải Tuyển cũng không nghĩ lần này sẽ đụng phải thứ dữ, Vũ Thành Vãn chưa bao giờ là kẻ lấy ơn báo oán, số mệnh anh không có bốn chữ ấy.

Vũ Thành Vãn luôn có những mối quan hệ của mình, anh kết bạn với người khác không bằng vào địa vị mà chỉ đánh giá nhân cách của họ. Có rất nhiều người bạn không tiện công khai vẫn thân thiết với anh sau bao nhiêu năm, anh là thành phần tinh hoa dưới ánh mặt trời, những người bạn đó của anh thì hẳn là cái bóng của đêm tối.

Có thể nói mọi chuyện bắt đầu từ khi Vũ Thành Vãn vào cấp ba. Anh không phải người câm bẩm sinh mà sự cố khiến anh đột nhiên trở thành như thế, bạn đồng lứa đều không hiểu ngôn ngữ ký hiệu, chúng chế giễu anh khua khoắng như thằng hâm. Thời điểm Vũ Thành Vãn bị cô lập nghiêm trọng nhất là lúc mới nhập học, môi trường mới mẻ, những ánh mắt soi mói như mũi kim hướng về phía anh, tâm lý anh sớm trưởng thành cũng một phần nhờ những lời xì xào bàn tán sau bàn tay che miệng của người ngoài.

Anh cũng từng lầm lì khép kín, anh đánh bạn với đám giang hồ. Sau này anh mới biết chỉ ** mới xăm mình, học sinh bình thường không nên có một dấu vết gì trên cơ thể ngoại trừ vết bớt. Xăm không phải là ngầu, đó chỉ là một cách vụng về để hấp dẫn sự chú ý của mọi người thôi.

Sau đó anh muốn rời khỏi đám bạn đầu gấu, nhưng họ lại thấy anh rất có chí khí, dáng dấp anh cao to, anh đánh đấm cũng lăn xả, nói chung anh rất hợp làm giang hồ. Họ “tiếc” Vũ Thành Vãn nên cuối cùng đôi bên vẫn giao thiệp với nhau.

Năm lớp 11 Vũ Thành Vãn và Tiển Binh bị gọi đi đánh lộn, lần đó hai đứa bị hố to, phe kia có thằng cầm con dao dài mười mấy cm đâm vào bụng anh, anh đẩy Tiển Binh đi trước để báo cảnh sát hay gọi người tiếp viện cũng được. Còn một mình anh gục vào thùng rác trong hẻm, mùi tanh hôi bốc lên nồng nặc, anh mở mắt chỉ thấy bầu trời chiều đỏ quạch, màu đỏ chói như nhuộm bằng máu anh.

Anh biết sẽ có người tới đây, không phải người giúp thì hẳn là kẻ thù. Nếu may mắn người đến là bạn anh sẽ được đưa đi viện. Cuộc sống giang hồ hay lắm ư, làm con sói cô độc oai phong lắm ư, đến khi đau không thở nổi mới ngộ ra được sống bình thường tuyệt vời biết bao. Vũ Thành Vãn vẫn nhìn chằm chằm lên trời, nhìn ráng màu rực rỡ lấp ló dưới tầng mây, anh cố phát ra âm thanh. Nhưng anh bị câm mà! Anh thậm chí còn không thể ú ớ kêu người cứu giúp mình.

Đúng giây phút anh rũ đầu định bỏ cuộc thì có một đôi giày vải màu xám xuất hiện trong tầm nhìn của anh, anh ngoảnh lại thấy một gương mặt ửng hồng. Máu me bê bết trên người và ánh mắt hung tợn của Vũ Thành Vãn khiến người vừa đến giật mình hoảng sợ. Nhưng ngay sau đó anh bị người đó túm tay, nó định lôi anh ra ngoài nhưng từ xa họ thấy một đám người đang tìm kiếm, thế là nó kéo anh ngoặt vào một chỗ nấp kín đáo.

“Anh đừng lên tiếng nhé.” Vũ Thành Vãn nghe được tiếng nói mềm mại, nhất thời anh không phân biệt được là của trai hay gái, cho đến lúc lưng anh tì vào lồng ngực phẳng lì xương xẩu của người đó anh mới biết là một đứa con trai. Câm thì lên tiếng làm sao được? Vũ Thành Vãn cụp mắt, định cười khẩy thì thấy vết sẹo trên cổ tay thằng nhỏ đó.

Từng tự sát sao.

Thằng nhỏ dùng một tay che miệng Vũ Thành Vãn, một tay bưng vết thương trên bụng anh. Cách đó không xa có tiếng côn sắt cà trên mặt đường xi-măng rát tai, anh nghe được cả tiếng bọn kia bảo nhau: “Tìm thằng câm đó đi, nện cho nó bể sọ.”

Lồng ngực sau lưng anh run run, rõ ràng thằng nhỏ đang sợ lắm nên nó ghì anh chặt hơn. Người toàn xương xẩu cứng còng mà tự dưng Vũ Thành Vãn cảm thấy thật mềm mại, vòng tay ôm anh mềm mại, cơ thể nó cũng mềm mại.

Tiếng chân càng lúc càng gần, manh chiếu rách phủ tạm trên đầu hai đứa cũng run rẩy trong gió như sắp bị lật tung lên. Vũ Thành Vãn cảm thấy thằng nhỏ nín thở, nó chỉ biết siết chặt lấy anh. Vũ Thành Vãn mỉm cười dưới bàn tay gầy tong teo bưng miệng mình, máu tươi rỉ ra ướt hết tay thằng nhỏ.

May sao họ chưa tận số, có người đã đến.

Vũ Thành Vãn mất trí còn nghĩ sao không đợi thêm lát nữa hẵng xuất hiện, nhưng mà Tiển Binh đã dẫn người trở lại thật, anh nghe được Tiển Binh nói cảm ơn người sau lưng anh. Trước khi được đưa đi đôi mắt bị máu tươi làm mơ hồ của Vũ Thành Vãn còn kịp bắt được cái nốt ruồi lệ của người đó. Nho nhỏ, thật đáng yêu.
Bình Luận (0)
Comment