Cá Sấu Lặng Thinh - Hải Trầm Châu

Chương 86

8 giờ sáng hôm sau Trần Tụy vẫn nằm trên giường, không dậy đi làm khiến Vũ Thành Vãn bắt đầu chú ý. Lúc anh tỉnh dậy thấy Trần Tụy vẫn nằm bên cạnh, anh quờ tay lấy điện thoại di động trên đầu giường xem giờ, đã 8 giờ 4 phút. Trần Tụy mở mắt, rèm cửa mỏng để ánh sáng mờ ảo rọi vào phòng, Trần Tụy nắm tay anh như đang lấy lòng.

Anh rút tay lại, hỏi: Sao không đi làm?

Không muốn đi học là tự ý bỏ học, không muốn đi làm cũng nghỉ làm. Trần Tụy vẫn thế, mà thế giới này giống như một cái vại giam người, còn những người như Trần Tụy sẽ thoái hóa trong cái kén nhộng của mình. Né tránh cũng được họ gán cho một cái tên mỹ miều là “tự vệ”.

Trần Tụy trả lời: “Mai đi cũng được.”

Vũ Thành Vãn lại hỏi: Anh lạ lắm, muốn tâm sự không?

Trần Tụy nghĩ đến Ninh Khả, tự dưng anh thấy nổi da gà, anh lắc đầu đáp: “Không sao, anh chỉ ghét đi làm thôi.”

Vũ Thành Vãn bình tĩnh nhìn Trần Tụy, may mà Trần Tụy không lập gia đình, một khi có gia đình làm sao Trần Tụy chống đỡ được hàng đống mối lo gạo dầu củi muối? Thế nên Trần Tụy chỉ ở bên anh là thích hợp nhất.

Trạng thái mâu thuẫn của Trần Tụy không tiếp diễn được lâu lắm, trước khi đi làm Vũ Thành Vãn hỏi anh: Em đi làm đây, anh đi không?

“Đi… đến công ty em… hay công ty anh?” Trần Tụy ngơ ngác hỏi.

Vũ Thành Vãn cười vẫy tay ra hiệu cho Trần Tụy dậy đi theo mình.

Đây là lần đầu tiên Trần Tụy bước vào tòa cao ốc đó, không khí doanh nghiệp cao cấp làm người ta hoa mắt, vách kính cao hàng trăm mét phản xạ bầu trời xanh thẳm lác đác gợn mây. Lúc đứng trong thang máy với Vũ Thành Vãn Trần Tụy thấy được bảng số tầng nảy liên tục, lên cao lắm rồi, tự dưng Trần Tụy cảm thấy thấp thỏm, không hiểu mộng mị thế nào mình lại đến đây.

Điều kiện làm việc của Vũ Thành Vãn đương nhiên là tốt không còn gì để bàn, nhất là khi so với cái văn phòng chất đống giấy tờ hồ sơ của Trần Tụy, chỗ này gọn gàng và có vẻ hiện đại đến mức khiến Trần Tụy muốn bỏ chạy. Trần Tụy chẳng bao giờ giống được những người hiên ngang đến tham quan văn phòng Vũ Thành Vãn, anh chỉ có thể lúng túng câu nệ và cảm thấy mình không phù hợp với chỗ này.

Vũ Thành Vãn có phòng làm việc riêng nhưng lúc này anh phải đi họp, ngày nào họ cũng phải báo cáo tiến độ công việc của mình. Anh để Trần Tụy ngồi trên cái ghế salon màu xám trong văn phòng, trước khi đi anh hỏi Trần Tụy: Muốn xem phim hoạt hình không?

Nếu anh có một đứa con trai, con anh mè nheo đòi đi làm cùng anh liệu anh có hỏi nó muốn xem hoạt hình không không nhỉ? Trần Tụy đỏ mặt vì bị Vũ Thành Vãn xem như con nít, anh lẩm bẩm đáp: “Em đừng… em kệ anh đi.”

Vũ Thành Vãn cười, xoa đầu Trần Tụy rồi đi sang phòng họp.

Trong lúc Vũ Thành Vãn họp Trần Tụy nhận được điện thoại của giám đốc, giám đốc của anh hôm nay như đổi tính, anh ta hỏi rất ôn tồn: “Sao hôm nay không đi làm?”

Trần Tụy nhìn bầu trời cao rộng qua cửa kính trong suốt, anh thấy những cụm mây thư thái trôi, ở chỗ làm của anh chỉ thấy được khói đặc bốc lên mỗi khi nhà ăn nấu cơm tập thể, anh đáp: “Tôi hơi mệt.”

Giám đốc của anh không nói gì, chắc anh ta đang tức lắm, Trần Tụy nghe thấy tiếng thở nặng nề rồi sau đó là giọng điệu giả lả không hề chân thành hỏi anh: “Ốm rồi đấy à? Có cần tôi đến thăm không.”

Trần Tụy nghĩ sao anh ta không cáu nhỉ? Hôm nay, ngay lúc này, khi anh đang ở trong một tòa cao ốc có thể nhìn thấy trời xanh mây trắng, chỉ cần anh ta nổi cáu chửi bới một câu Trần Tụy sẵn sàng xin thôi việc. Nhưng anh ta lại không cáu, anh ta chỉ bảo Trần Tụy cố gắng mai đi làm nhé.

Trần Tụy hậm hực cúp máy, Vũ Thành Vãn vẫn chưa quay lại, cửa vẫn đóng, thỉnh thoảng anh nghe được tiếng người đi lại bên ngoài. Trong lúc đợi Vũ Thành Vãn Trần Tụy nghĩ về Ninh Khả, anh kết luận rằng Ninh Khả sẽ không bao giờ thay đổi, anh chỉ có thể thay đổi chính anh thôi.

Vũ Thành Vãn trở lại thấy Trần Tụy đang ngồi thần người, anh nhíu mày, đợi Trần Tụy nhận ra anh rồi giật mình anh mới hỏi: Cuối cùng là có chuyện gì?

Trần Tụy đờ đẫn nói: “Anh là đồ nhát gan.”

Vũ Thành Vãn gật đầu, bảo: Anh nhát thật, nhưng anh còn to gan giấu em chuyện gì nữa cơ, nên anh mới là đồ nhát gan. Em nói đúng không, hả anh?

“Anh…”

Không được cà lăm. Vũ Thành Vãn chặn họng Trần Tụy, anh bảo: Nghĩ kĩ đi rồi hẵng nói, không cho anh cà lăm.

Trần Tụy xị mặt, lại ngồi im. Vũ Thành Vãn phải làm việc nên anh đưa cho Trần Tụy một cái máy tính, Trần Tụy vừa mở máy ra thì màn hình chat đã nhảy ra một đống tin từ “Chó nó cũng không thèm”. Anh tưởng là tin gửi mình nên bấm mở ra xem, Trâu Lý Lý hỏi: Ba anh tìm tôi nè, tôi trả lời sao giờ?

Anh làm gì còn cha, Trần Tụy hoảng hồn nhận ra đây là tài khoản của Vũ Thành Vãn. Anh vô ý mở tin nhắn của hai người họ ra rồi.

Hình như Vũ Thành Vãn không biết có thêm một thiết bị vừa đăng nhập vào tài khoản, anh đang trả lời Trâu Lý Lý ở máy bên kia, Trần Tụy cũng đọc được: ‘Chặn ổng đi.’

Trần Tụy bắt đầu thấp thỏm, không hiểu sao anh không thể thoát ra được, cứ như màn hình cố tình cho anh đọc vậy. Trâu Lý Lý lại nhắn: Sao thế được, tôi tư cách ngời ngời thế này ai lại làm thế.

Vũ Thành Vãn trả lời: Thế thì kệ đi.

Trâu Lý Lý: Sao anh bất lịch sự thế! Anh không tự giải quyết được ba anh hả? Làm gì để ba anh phải tìm tôi hỏi sao tôi hủy hôn với anh thế.

Vũ Thành Vãn đáp: Được, mấy hôm nữa tôi lo.

Trần Tụy đang tự hỏi mấy hôm nữa Vũ Thành Vãn định nói gì với Vũ Huy Kim thì Trần Lệ Mai gọi đến, từ sau hôm Trần Tụy về thú nhận cô không gọi cho anh nữa. Trần Tụy vội vàng bắt máy, anh gọi: “Chị à?”

Vũ Thành Vãn ngẩng lên nhìn.

“Chị muốn gặp anh ta.” Trần Lệ Mai nói thẳng.

Trần Tụy sẽ không ngốc đến mức hỏi lại anh nào, anh chỉ lén đưa mắt nhìn về phía Vũ Thành Vãn rồi lúng túng đáp: “Chị gặp cậu ấy làm gì ạ?”

“Chị không được gặp anh ta hả?” nói đến đối tượng của Trần Tụy giọng Trần Lệ Mai rõ ràng có vẻ thù địch.

Trần Tụy thở dài, đáp: “Để em hỏi thử đã. Dạo này chị có khỏe không?”

Trần Lệ Mai đã cúp điện thoại, Trần Tụy bất đắc dĩ thở dài. Vũ Thành Vãn thì đã tinh ý hiểu ngay vấn đề, anh hỏi: Muốn gặp em à?

Trần Tụy đáp: “Chị ấy… chỉ muốn gặp thôi, nếu không tiện thì thôi, em kệ đi.”

Vũ Thành Vãn nhận ra vì môi trường trưởng thành mà Trần Tụy luôn có vẻ rất hững hờ trong tình cảm, đúng hơn là Trần Tụy không biết cách bộc lộ cảm xúc. Anh bảo: Tiện chứ, anh hỏi xem bao giờ chị ấy rảnh.

Trần Lệ Mai phải lo việc nhà nên cô chỉ lên được thị trấn, Vũ Thành Vãn và Trần Tụy lái xe về. Về thị trấn họ thấy nhà gạch đều đã trở thành tường xi-măng, nơi này giống như một góc nhỏ bị người ta quên bẵng trong dòng chảy phát triển như vũ bão. Nhìn hiện đại thế nào cũng vẫn có vẻ quạnh hiu. Dây điện giăng mắc giữa những cột điện dọc đường cái, trước tiệm cắt tóc lênh láng nước gội đầu chảy từ đường ống ra, mèo hoang dựng đuôi ung dung đi trên bờ tường. Mặt trời chiếu rọi khiến thị trấn càng thêm uể oải, họ ngồi trong một quán ăn nhỏ đầy ruồi, trên cánh cửa thủy tinh còn dán bốn chữ “Kính mời quý khách” đã bạc màu.

Vũ Thành Vãn gặp Trần Lệ Mai, cô mới nhuộm tóc, màu nhuộm đen quá khiến mái đầu cô thành mất tự nhiên, anh biết cô làm vậy là để giữ thể diện cho Trần Tụy.

Trần Lệ Mai không nói gì gay gắt, ánh mắt cô cũng chẳng có vẻ chua ngoa khắc nghiệt, cô chỉ nhìn anh rồi bảo: “Tôi từng thấy em rồi.”

Anh làm ký hiệu hỏi lại: Lúc nào ạ? Trần Tụy phiên dịch lại cho Trần Lệ Mai.

Cô trả lời: “Tôi gặp lúc hai đứa đưa nhau đi học trên đường ruộng.”

Trần Tụy ngượng ngùng gọi cho chị một cốc nước ngọt, đã có lời mở đầu nên Trần Lệ Mai dễ dàng nói tiếp, cô bảo: “Điều kiện của em tôi cũng rất tốt, không kém gì em.” Vũ Thành Vãn gật đầu. Trần Lệ Mai như được tiếp thêm dũng khí từ sự đồng tình của Vũ Thành Vãn, cô tiếp tục: “Tôi không bảo được nó, nhưng hai đứa không thể làm bừa được. Hai đứa ở với nhau cũng không đăng ký kết hôn được, tôi không yên tâm.”

Cô đã nghĩ rất nhiều, cô nghĩ mãi nghĩ mãi vẫn không thể hiểu được tại sao hai người đàn ông lại muốn ở với nhau?

“Em bị câm.” Nghe cô nói câu này Trần Tụy hồi hộp thấy rõ, anh chỉ sợ chị mình sẽ nói tiếp câu gì không hay, chỉ có Vũ Thành Vãn vẫn bình tĩnh đợi nghe Trần Lệ Mai, “Đúng ra là Trần Tụy phải chăm sóc em nhiều hơn. Chỉ cần em đối xử tốt với Trần Tụy thì tôi cố sẽ bảo ban nó, nếu nó dám đứng núi này trông núi nọ tôi sẽ bảo anh rể nó đánh gãy chân nó.”

“Chị này.” Trần Tụy làu bàu với Trần Lệ Mai, cô nói câu này làm anh thật không dám ngẩng mặt lên.

Vũ Thành Vãn như đang cười, anh đáp: Chị cứ yên tâm.

Trần Lệ Mai móc trong túi ra một bao lì xì, nhét vào tay Vũ Thành Vãn rồi bảo: “Cầm đi, hai đứa cố mà sống hòa thuận với nhau.” Nói rồi cô đứng dậy ra về, chẳng động đến phần cơm đã gọi ra. Trần Tụy chạy ra tiễn bị cô đuổi vào, cô bảo Trần Tụy không có việc gì thì đừng có về quê rồi leo lên xe buýt, chẳng mấy chốc bóng dáng cô chỉ còn nhỏ xíu bằng đầu ngón tay.

Trần Tụy nhìn theo hướng chiếc xe buýt đi khuất mà mắt đỏ hoe, từ lúc về thú nhận xong anh cũng không hề gọi lại cho chị, chẳng biết chị anh đã phải đấu tranh tư tưởng bao nhiêu lâu mới gọi được hai đứa về gặp, chị không chỉ trích, không thuyết giáo suông mà lại cho Vũ Thành Vãn bao lì xì, dặn cậu ấy phải đối xử tốt với Trần Tụy. Chị ấy đâu có ngại bị người ngoài lời ra tiếng vào, chị ấy chỉ muốn anh được hạnh phúc hơn một chút. Chỉ cần anh không phải sống khổ sở như trước nữa.

Trong bao lì xì có đến mấy nghìn tệ, lên xe Vũ Thành Vãn bảo Trần Tụy trả cho chị nhưng Trần Tụy hậm hực bảo: “Chị ấy không nhận đâu.”

Vũ Thành Vãn vuốt ve cái nốt ruồi nhỏ của anh, bảo đừng khóc.

Trần Tụy nói có khóc đâu, không hề khóc, không hề khóc mà, thật sự, từ đầu đến cuối nước mắt của anh vẫn không chịu rớt xuống.
Bình Luận (0)
Comment