Cá Sấu Lặng Thinh - Hải Trầm Châu

Chương 89

Dạo này Trần Tụy lại xuống xưởng, chủ yếu là để canh chừng đơn hàng của Vũ Thành Vãn, sợ mực in ra không chuẩn nên anh phải kiểm soát từ màu in thử. Có một cái quạt trần trong xưởng bị hỏng nên không khí lưu thông kém hẳn, nhiều công nhân phải ra cửa cho thoáng hoặc lên phòng trực ban ngồi ké điều hòa. Trần Tụy đứng trong xưởng cũng bắt đầu rịn mồ hôi, bình thường rất hiếm khi anh đổ mồ hôi mà thời tiết này đúng là không thể chịu đựng được.

Anh kéo cổ áo ra cho dễ thở, lúc này anh không cài hai khuy áo trên cùng nên cổ áo bị xốc lên để lộ một nửa xương quai xanh và làn da lấp ló bên dưới.

Ninh Khả xuất hiện như bóng ma, khi Trần Tụy nhận ra thì gã đã đứng cạnh anh một lúc rồi, gã đang nhìn chòng chọc vào cổ Trần Tụy bằng cặp mắt rất đê tiện. Trần Tụy giật mình, mặt anh trắng bệch như bị con rắn độc quấn quanh họng, anh bước lùi lại rồi vội vàng dọn giấy tờ định bỏ đi.

“Hứ, chạy đi đâu?” Ninh Khả giật cặp hồ sơ trên tay Trần Tụy buộc Trần Tụy phải đứng lại.

“Trả tôi đây.” Trần Tụy nói cộc lốc, cuối cùng anh vẫn không thể tỏ ra hung tợn trước mặt Ninh Khả được, cứ thế lại càng khiến Ninh Khả dễ lấn lướt anh hơn.

Ninh Khả xích lại gần Trần Tụy, Trần Tụy bất giác nín thở. “Cùng đi ăn trưa chứ hả?” Ninh Khả hỏi.

“Không ăn, tôi phải làm.” Trần Tụy nói dối không chớp mắt, rồi thình lình anh giật tập hồ sơ trong tay Ninh Khả và chạy trối chết.

Về đến văn phòng rồi Trần Tụy vẫn cảm thấy sau lưng lạnh toát, anh không biết Ninh Khả tiếp cận anh để làm gì nữa, có lẽ chỉ cần khiến anh run như cầy sấy là Ninh Khả khoái chí rồi. Thấy anh sợ hãi chắc Ninh Khả sung sướng lắm. Rất có thể là như thế mà, phải không?

Gần cuối giờ làm Vũ Thành Vãn nhận được tin nhắn của Vũ Huy Kim, bảo anh về nhà có việc. Anh hỏi lại việc gì thì Vũ Huy Kim bảo cứ về đi rồi nói.

Chiều tà, công nhân nối đuôi nhau ra cổng dưới bầu trời màu da cam. Trần Tụy bước đi thấp thỏm, chỉ sợ lại gặp phải Ninh Khả, kết quả là ra đến cổng nhà máy anh gặp thật, nhưng là người khác. Dường như giấc mộng hôm trước của anh trở thành sự thật, Trần Tụy ngẩng đầu lướt mắt từ yết hầu lên đường nét cái cằm cương nghị, rồi đến khóe môi đang hơi nhếch lên, cuối cùng anh chạm tới ánh mắt dịu dàng của Vũ Thành Vãn.

Trần Tụy vê vê đầu ngón tay, nếu không phải xung quanh quá đông người kiểu gì anh cũng nhào vào lòng cậu ấy.

“Sao em lại đến đây?”

‘Đi về nhà với em.’

Hai bên làm động tác gần như cùng lúc, Vũ Thành Vãn quay đầu dẫn đường, Trần Tụy đi theo anh qua vài người công nhân đến trước xe, họ lên xe về nhà.

Vũ Huy Kim đã dọn sẵn cơm nước, Mạc Hiền và anh Vũ con đều ở nhà. Thấy Trần Tụy bước vào Vũ Huy Kim cũng kinh ngạc, như thể anh ta không nghĩ Vũ Thành Vãn sẽ dẫn người ngoài về hôm nay. Anh Vũ con thì hào hứng gọi: “Anh à, lâu lắm rồi mới gặp!”

Trần Tụy cũng chào lại thằng nhỏ. Năm người ngồi xuống quanh cái bàn tròn, bắt đầu bữa ăn còn chưa ai nói gì, sau đó anh Vũ con gợi chuyện về trường lớp nó không khí mới dần ấm cúng hơn. Bữa ăn cứ như bữa tiệc ly. Ăn xong Mạc Hiền bảo anh Vũ con đưa Trần Tụy về phòng chơi, xem ra là có chuyện muốn nói riêng với Vũ Thành Vãn. Trần Tụy lo lắng nhìn Vũ Thành Vãn, Vũ Thành Vãn khoát tay ý bảo anh đừng lo.

Vũ Huy Kim hỏi: “Tại sao không lấy vợ?”

Vũ Thành Vãn đáp: Không lấy được.

Vũ Huy Kim lại hỏi: “Tại sao ai cũng lấy được mà con lại không được?”

Mạc Hiền ngồi bên cạnh mặt tái xanh, không biết cô đang giận chồng hay giận con nữa.

Vũ Thành Vãn nói: Ba ạ, trong phòng đó. Anh chỉ căn phòng ngủ anh Vũ con và Trần Tụy vừa đi vào. Người yêu con ở trong đó.

Trước mắt Vũ Huy Kim tối sầm, anh ta lảo đảo suýt ngã, anh ta run run chỉ tay vào Vũ Thành Vãn mà mãi không thể nói được câu gì. Mất một lúc sau bộ não bị kích thích của Vũ Huy Kim mới dần hoạt động trở lại, anh ta quờ quạng tìm cây chổi lông gà dựng trong cái bình sứ cổ ở góc phòng, chuẩn bị làm một màn ‘phụ từ tử hiếu’.

Dù Vũ Thành Vãn bị câm nhưng bao nhiêu năm nay con anh ta vẫn là một đứa xuất sắc trong mắt mọi người. Đến bây giờ có được sự nghiệp trong tay nó lại đổ đốn ra như thế, ngỗ ngược như thế, bảo làm sao Vũ Huy Kim chấp nhận được. Anh ta quát: “Mày bị cái tật gì thế hả?! Chúng mày là cái giống ấy phải không?!”

Vũ Thành Vãn lắc đầu: Con thích anh ấy chẳng phải bệnh tật gì cả, nếu là bệnh thật thì cũng không chữa được.

Vũ Huy Kim hùng hổ gầm lên: “Bỏ ngay! Chúng mày phải chấm dứt ngay! Mày phải cưới Lý Lý.”

Vũ Thành Vãn hỏi lại: Không bỏ thì sao?

“Không bỏ thì mày đừng vác mặt về nhà họ Vũ này nữa! Đừng có nhận mày họ Vũ! Đừng có gọi tao là cha, mày không liên quan gì đến cái nhà này nữa.” Vũ Huy Kim về già lại sinh ra tính cố chấp, anh ta bây giờ đã có phần giống Vũ Bái rồi, trước kia anh ta đâu có vậy.

Vũ Thành Vãn nhìn về phía Mạc Hiền, Mạc Hiền không nói một lời, anh không đoán được mẹ mình đang nghĩ gì.

Trần Tụy đang ngồi trong phòng nói chuyện phiếm với anh Vũ con thì nghe tiếng động bên ngoài. Vũ Huy Kim rút cây chổi thô bạo làm cái bình lăn ra đất vỡ toang. Trần Tụy chạy ra thấy Vũ Huy Kim đang vung chổi quật vào người Vũ Thành Vãn.

Anh biết là hỏng bét rồi, cũng không hiểu nói chuyện thế nào mà thành ra vậy. Theo bản năng Trần Tụy lao đến chắn trước Vũ Thành Vãn rồi can Vũ Huy Kim: “Đừng đánh!”

Không thấy Trần Tụy thì thôi, Trần Tụy vừa ra Vũ Huy Kim chỉ hận không thể đánh cho cả hai đứa mở mắt ra. Lông gà bay tán loạn, tiếng chổi quật vun vút. Trần Tụy ôm ghì lấy Vũ Thành Vãn, cuối cùng anh bị Vũ Thành Vãn kéo ngược vào lòng, tấm lưng rộng hứng đòn của Vũ Huy Kim chan chát. Trần Tụy trông thấy Vũ Thành Vãn nhăn mặt vì đau, anh nhỏ giọng bảo: “Tiểu Vãn, đau thì cắn anh, đừng cố chịu.”

Vũ Thành Vãn không bật ra một âm thanh nào, dây thanh của anh đã sớm vô cảm với thế giới này rồi.

Vũ Huy Kim vẫn còn đánh, tối nay nhất quyết anh ta phải khiến thằng con như tuồng Na Tra lóc xương trả cha, lóc thịt đền mẹ, phải đánh cho nó thành người.

Bởi vì anh ta là cha mà.

Trần Tụy run rẩy nói: “Thầy ơi đừng đánh cậu ấy nữa, tại em tìm đến cậu ấy, tại em làm cậu ấy không kết hôn được. Em cần cậu ấy, em sẽ chăm sóc cậu ấy mà.”

“Tởm lợm! Cút, chúng mày cút đi!!” Vũ Huy Kim điên tiết gào lên.

Vũ Thành Vãn lôi Trần Tụy còn cố chấp van xin ra khỏi nhà, Trần Tụy đầu óc lú lẫn vẫn chưa chịu thôi lý luận, chẳng lẽ cha mẹ không nên muốn cho con cái hạnh phúc hay sao? Nhưng hạnh phúc làm gì có khuôn mẫu, hạnh phúc làm sao có thể bắt chước giống hệt người khác được? Trần Tụy bị Vũ Thành Vãn túm đi lảo đảo, đêm đen ngòm, trên bầu trời không một điểm sao, ánh trăng cũng ảm đạm tăm tối.

“Tiểu Vãn.” Trần Tụy gọi.

Vũ Thành Vãn đứng lại dưới cột đèn đường, Trần Tụy thấy cậu ấy làm ký hiệu rằng: Anh à, từ giờ về sau anh và em, chỉ có chúng ta thôi.

Trận đòn của Vũ Huy Kim cũng khiến Vũ Thành Vãn ăn đủ, Trần Tụy lấy rượu thuốc xoa bóp cho cậu ấy. Anh cúi xuống thổi thổi những vết bầm gớm ghiếc đó, hơi thở như lông ngỗng quét trên lưng Vũ Thành Vãn, Vũ Thành Vãn quờ tay kéo Trần Tụy lên ngồi trước mặt mình.

“Sao thế, sao thế?” Trần Tụy thắc mắc.

Vũ Thành Vãn chồm đến Trần Tụy bằng một nụ hôn như cắn xé, Trần Tụy há miệng để anh hôn thật sâu, yết hầu Trần Tụy trượt gấp gáp. Họ không phải một đôi uyên ương cùng đường, Trần Tụy nuốt đầu lưỡi Vũ Thành Vãn, thê lương nghĩ cuối cùng họ chẳng nhận được lời chúc phúc của bất cứ ai.

Lồng ngực Vũ Thành Vãn phập phồng, thình lình anh đè đầu Trần Tụy xuống, khiến Trần Tụy không thể nào phân tâm được nữa.
Bình Luận (0)
Comment