Vũ Thành Vãn chọc chọc cái lúm đồng tiền trên má Trần Tụy, bảo anh đổi đề tài làm gì, cười nói với An Vũ vui vẻ thế sao không đi cùng An Vũ luôn đi, về nhà làm gì nữa? Trần Tụy lại khoe hai cái lúm đồng tiền, bàn chân anh quắp trên hông cậu ấy lúc lắc lúc lắc. Vũ Thành Vãn lại hỏi:
Có cười thành tiếng không đó?Anh có cười thành tiếng với cô ấy không?Trần Tụy bảo không hề rồi cầm ngón tay Vũ Thành Vãn đặt trên yết hầu mình và cười với cậu ấy. Bốn mắt nhìn nhau, Trần Tụy hỏi:
Có tiếng không?Vì không rung lên nên không hề có tiếng.
Vũ Thành Vãn đáp:
Không có. Nhưng mà…Trần Tụy nghi hoặc chờ Vũ Thành Vãn nói hết câu, nhưng Vũ Thành Vãn lại áp tới, một nụ hôn, ngón tay anh vẫn giữ trên nơi Trần Tụy đặt nó lúc nãy, đầu lưỡi mạnh mẽ xộc vào khuấy đảo, Trần Tụy bị ép nuốt xuống, cổ họng anh hoạt động, ngón tay Vũ Thành Vãn tì trên yết hầu Trần Tụy, cảm nhận những cái trập trùng.
“Ư.” Trần Tụy không nhịn được rên rỉ, khoang miệng anh nhột nhạt lạ thường, anh bứt rứt mút vào, nuốt lấy, xoang mũi anh phát ra tiếng ư ư rạo rực đứt quãng. Vòng tay anh ghì lấy Vũ Thành Vãn, anh ngửa cổ mời mọc Vũ Thành Vãn hôn càng sâu, càng sâu hơn nữa.
Về sau Vũ Thành Vãn rút bàn tay tì trên cổ Trần Tụy ra để siết hông anh, hông hai người chà cọ vào nhau, mặt bàn đá lạnh lẽo bên dưới khiến Trần Tụy rùng mình run rẩy, anh vô thức gọi tên Vũ Thành Vãn.
Tiểu Vãn. Tiểu Vãn.
Vũ Thành Vãn nhìn cái miệng xinh đẹp của Trần Tụy cử động tròn trịa, môi lưỡi hồng tươi bật ra tên anh. Anh yêu quá, như nước mưa vẩy xuống mặt hồ thành từng vòng sóng gợn, khi anh nhận ra chúng thành hình thì đã không thể kìm giữ được nữa rồi.
Hồ nước rung động dữ dội.
Trần Tụy bị cảm trong tiết trời se lạnh, mũi anh nghẹn đặc, đầu anh ong ong. Vũ Thành Vãn đun trà gừng cho anh uống, cay quá Trần Tụy chỉ hớp một ngụm đã nhăn mặt, không chịu uống nữa.
Vũ Thành Vãn hỏi:
Muốn em dùng miệng đút cho anh đúng không?Trần Tụy vội lắc đầu, nghe ghê chết, thế là anh lại cầm cốc trà lên, anh ghét gừng mà vẫn phải uống. Vũ Thành Vãn thấy Trần Tụy cứ chần chừ mãi nên anh lấy luôn cái cốc, uống hết rồi ghé miệng mớm cho Trần Tụy. Trần Tụy giãy giụa mà bị Vũ Thành Vãn ghìm cổ không cho thoát, hai đứa đều phải chịu cay. Hai cái lưỡi cứng đờ.
Đáng ghét. Trần Tụy bảo.
Vũ Thành Vãn nhíu mày, anh thấy thuốc cảm này tác dụng chậm quá, anh không nghe được nên chỉ thấy Trần Tụy cứ chốc chốc lại hít mũi, anh khó chịu thay Trần Tụy. Trần Tụy thì chẳng biết gì, anh còn mải khua khoắng trách Vũ Thành Vãn cứ nhất định phải làm loạn trong bếp cơ, không thế thì sao anh bị cảm? Cửa sổ trong bếp có đóng kín được đâu, gió lạnh thốc vào làm rét cóng cả người.
Vũ Thành Vãn làm bộ biết lỗi rồi cuối cùng lại luồn tay vào vạt áo len mềm mại của Trần Tụy, lại bị Trần Tụy kéo tay ra. Trần Tụy nhăn mặt bảo:
Anh bị cảm mà, coi chừng lây cho em mất.Anh cười bảo:
Rõ ràng anh cũng muốn còn gì, bị rồi còn trách em à?Trần Tụy gật đầu, bảo:
Ừ, cũng phải.Anh bế Trần Tụy lên, mặc kệ Trần Tụy đấm vào lưng mình bùm bụp, nắm tay mềm xèo thì đánh được ai. Trần Tụy bị Vũ Thành Vãn bế lên giường, ngoài cửa sổ tuyết đã tan, anh ôm Trần Tụy ngắm năm tháng bình yên.
Trần Tụy cuộn mình ngủ trong lòng anh, cuộn tròn vo, anh nhìn gương mặt nghiêng của Trần Tụy khi say ngủ chôn trong lớp áo len màu đen của anh, trắng như tuyết. Anh chậm rãi cúi xuống, Trần Tụy khó chịu cựa mình, anh vỗ nhè nhẹ trên lưng Trần Tụy, Trần Tụy lại nằm yên. Hình như anh nghe được tiếng Trần Tụy thở nặng nề vì bị cảm, cũng có thể vì anh quá quan tâm nên sinh ra ảo giác rồi.
Hàng mi dày vẫn khép, anh ngắm Trần Tụy nhắm nghiền hai mắt, ánh mắt anh trượt từ sống mũi đến bờ môi đỏ hồng của Trần Tụy. Có lẽ anh điên rồi, anh ghé tai đến sát môi Trần Tụy, hơi thở của Trần Tụy phả vào tai anh, thậm chí anh không thể phân biệt được đó có phải âm thanh không nữa.
Giác quan thoái hóa khiến xúc cảm bị đè nén càng trào sôi.
Anh ngẩng lên hôn Trần Tụy, Trần Tụy phát ra một tiếng ưm trong giấc mộng, tiếng khẽ lắm. Đột nhiên anh mở to mắt rồi ghì lấy Trần Tụy mà hôn như điên dại.
Trần Tụy bừng tỉnh, đỏ mặt nhìn anh như là chưa định thần được đây là mơ hay thực. Trần Tụy vô thức gọi “Tiểu Vãn”.
Anh mỉm cười, Trần Tụy chẳng hiểu gì cả, chỉ ngốc nghếch ôm cổ đòi anh hôn nữa.
Tuyết tan rơi xuống khiến cành cây phát ra một tiếng rắc thật khẽ. Vũ Thành Vãn đứng bên cửa sổ, gió vẫn thổi ào ào bên tai anh. Âm thanh khiến anh nhớ đến tiếng người ta vò túi nhựa, tiếng đập vào màng nhĩ bật tới tận tim anh.
Anh từng nghĩ tiếng móng tay cào trên cửa kính là âm thanh đáng ghét nhất trên đời, giờ thì tiếng xẻng xúc tuyết trên đường nhựa cũng chẳng khác là mấy, ồn ào, lặp đi lặp lại.
Anh đứng bên cửa sổ thật lâu, sáng sớm Trần Tụy tỉnh dậy, ngơ ngác xuống giường tìm anh. Trần Tụy vừa dụi mắt vừa gọi: “Tiểu Vãn.”
Vũ Thành Vãn quay đầu lại.
Trần Tụy bước tới bên anh, đi được hai bước mới chợt khựng lại, đứng đực tại chỗ, hai mắt Trần Tụy sáng rực rồi lại gọi: “Tiểu Vãn, em lại đây.”
Vũ Thành Vãn tiến đến, Trần Tụy như phát hiện ra châu lục mới, anh kích động ôm chầm lấy Vũ Thành Vãn rồi ghé bên tai cậu ấy, thì thầm: “Chồng à, em bế anh đi.”
Vũ Thành Vãn nâng hai đùi Trần Tụy, bế bổng anh lên, Trần Tụy rơm rớm nước mắt hỏi: “Nghe được rồi phải không?”
Anh gật đầu.
“Tốt rồi.” Trần Tụy nói năng lộn xộn, hai tay anh bưng mặt Vũ Thành Vãn mà vuốt ve, anh thấy hoa cả mắt như đang khóc rồi. Thế là Trần Tụy vội vàng đưa mu bàn tay lên chùi mắt rồi nghẹn ngào nói bằng giọng mũi: “Tốt… quá rồi.”
Vũ Thành Vãn cười nhìn Trần Tụy, Trần Tụy vỗ vỗ vào cánh tay anh, bảo: “Thả anh xuống đi, mình rửa mặt ăn sáng rồi đi viện.”
Họ bước ra trời lạnh, đi đến bệnh viện. Bác sĩ quan sát bên ngoài rồi lại chụp phim, họ vẫn không thể đưa ra được kết luận cụ thể về tình trạng của Vũ Thành Vãn.
Sao tự nhiên lại khỏi ạ? Trần Tụy hỏi bằng thứ tiếng bồi vụng về, anh muốn biết một điều quan trọng nhất: “Liệu có còn tái phát không ạ?”
Bác sĩ lắc đầu. Trần Tụy vừa thoáng thả lỏng lại nghe ông ta bảo: “Không biết được, không thể đảm bảo được.”
Trần Tụy bối rối nhìn sang Vũ Thành Vãn, người trong cuộc lại vẫn bình thản như chẳng có gì to tát. Họ cầm kết quả khám mới đi ra cổng viện, Trần Tụy cảm thấy lòng hoang mang, anh hỏi: “Em có sợ không?”
Thật bất ngờ là Vũ Thành Vãn gật đầu.
Tự dưng Trần Tụy không thể nói tiếp được nữa, chắc chắn anh không thể tỏ ra nhụt chí được, anh nói giọng mềm nhũn: “Đừng sợ, em đừng sợ.”
Chỉ một người được phép sợ thôi, Trần Tụy hít sâu một hơi, anh nhăn mặt trong gió rét nhưng lại kiên định siết tay Vũ Thành Vãn, bảo: “Có anh đây rồi, đừng sợ nhé.”