Từ khi bị
liệt 2 chân, Thái Hà càng ngày càng dựa dẫm và phụ thuộc vào Tuấn hơn.
Cô ép buộc Tuấn phải đến thăm cô hằng ngày, thậm chí cho đến lúc xuất
viện về nhà; luật lệ đó vẫn không bị bãi bỏ. Sau khi dần dần tập quen
với chiếc xe lăn, cũng như việc chấp nhận không thể đi lại bằng hai
chân nữa, Thái Hà cũng đỡ khủng hoảng tinh thần hơn lúc đầu. Riêng Tuấn
mặc dù biết mình nên tử tế và có trách nhiệm với cô; nhưng anh bắt đầu
cảm thấy bực bội, khó chịu khi bị cô "vợ chưa cưới" điều khiển như 1 con rối...Nên khi nào có thời gian là anh tìm ngay đến Vũ Phong.
Phong tuy bề ngoài vẫn cười nói bình thường, nhưng Tuấn biết cõi lòng
người yêu đang chết dần chết mòn bởi sự thật quá nghiệt ngã này. Người
ta có thể cười khi buồn, nhưng không thể giấu được nỗi khổ tâm qua ánh
mắt. Bức tường vô hình bỗng xuất hiện và âm thầm tạo nên 1 khoảng cách - 1 khoảng cách mà đến chính họ cũng không thể định nghĩa được. Hạnh phúc của cả hai dường như đang treo lửng lơ dưới 1 sợi dây thừng đã mục nát. Chỉ cần sơ sẩy một chút, họ có thể đánh mất tất cả…
----------------†---------------
Đêm Noel, ngày 24 tháng 12…Trong phòng mình, Thái Hà ngồi trên xe lăn, vừa thêu tranh chữ thập vừa
ngân nga giai điệu bài hát Tinker Bell. Đôi lúc, cô nhìn sang Tuấn bằng
ánh mắt âu yếm, xen lẫn sự mãn nguyện rồi nhoẽn miệng cười. Anh chàng
chỉ im lặng ngồi đọc sách, nhưng cứ 5 phút lại nhìn vào đồng hồ. Bỗng,
Hà ngưng việc hát hò, rồi cất giọng:
- Hôm nay anh chở em đi dạo phố nhé?
Vẫn dán mắt vào quyển sách, Tuấn đáp lạnh nhạt:
- Anh lái xe không an toàn, em biết đấy.
- Lần đó tại em làm anh phân tâm thôi mà… - Hà nài nỉ
- Xin lỗi, anh có lịch diễn rồi.
Dứt câu, Tuấn liền đứng lên, mở cửa rồi bước ra khỏi phòng Thái Hà. Xong anh giả vờ nện mạnh bàn chân ở những bậc thang; để cô nghĩ anh đã xuống dưới nhà rồi rón rén đến phòng Vũ Phong mà không gây 1 tiếng động.
Phong lúc này đang ngồi đánh cờ…một mình. Anh chỉ mặc mỗi chiếc quần
lửng, để lộ cả phần thân trên trắng toát đẹp hết chỗ chê. Tuấn đến ngồi
đối diện với Phong, anh mời người yêu đi chơi đêm Noel nhưng Phong liền
từ chối với lý do không được khỏe. Tuấn khẽ thở dài, bởi anh biết rõ
Phong đang cố nới rộng mối quan hệ với mình. Tuy nhiên, Phong càng cố
buông tay, Tuấn lại càng siết chặt chàng mỹ nam hơn. Gọi anh là tên lì
lợm cũng được, anh không quan tâm. Bởi anh biết mình không thể mất
Phong thêm một lần nào nữa.
Tuấn ra điều kiện nếu anh thắng Phong 1 ván cờ, thì chàng mỹ nam phải
đồng ý hẹn hò với anh đêm nay. Nhưng…1 ván, 2 ván rồi 3 ván, Tuấn đều
chuốc lấy thất bại nặng nề.
- Không thể tin được! em đánh cờ còn siêu hơn cả bố anh.
- Tôi là thiên tài mà. – Phong tự hào đáp
Bỗng, Tuấn chồm người về phía trước, nói vẻ tinh ranh:
- Mình thi gồng tay đi.
- Dẹp! trâu bò như anh ai mà thắng nổi!
- Biết về khoảng sức mạnh không thể thắng nổi anh thì nhanh chóng thay đồ đi. Anh đợi em ở đầu hẻm. Vậy nhé.!
Bất ngờ hôn lên má người yêu, Tuấn mở cửa bước ra ngoài. Phong khẽ thở
dài, lòng vừa cảm thấy vui vui, vừa pha lẫn chút mệt mỏi. Nhưng sau hồi
lưỡng lự, anh cũng chịu đứng lên và tiến về tủ quần áo…
10 phút sau, cả 2 gặp nhau ở đúng nơi hẹn. Tuấn chở Phong lượn vòng
quanh thành phố bằng chiếc Airblade đen ngầu điên đảo. Vì muốn kéo Phong ra khỏi tâm trạng nặng nề, nên miệng Tuấn cứ liếng thoắn hết câu này
đến câu kia, khác hẳn vẻ trầm tính mọi ngày, nhưng chàng mỹ nam chỉ im
lặng lắng nghe mà thôi. Thay vì trò chuyện với Tuấn, anh chỉ lặng lẽ
quan sát người yêu từ phía sau, ngắm phần đuôi tóc đang bay trong gió,
đến tấm lưng rộng lớn của anh; rồi tự cảm thấy như vừa có vật gì đó
nhọn hoắc đâm vào tim mình. Linh tính không lành, Tuấn hơi ngoảnh đầu
lại và hỏi đùa:
- Này, không ôm anh sao?
- Muốn lên báo nữa không hả?
Cả hai lên sân thượng của 1 tòa nhà lớn. Thành phố về đêm tràn ngập trong những ánh đèn lung linh y hệt như 1 bầu trời thứ hai vậy. Cơn gió mang theo không khí mùa giáng sinh ùa đến, thổi
tung vạt áo của 2 chàng trai đang đứng cạnh nhau, đâu đây ngân
vang giai điệu bài hát “We wish you a Merry Christmas”. Phong vuốt
mái tóc vừa tỉa ngắn của mình, bấy giờ anh mới hiểu vì sao
con gái thường hay cắt tóc mỗi khi có chuyện buồn phiền. Anh
cho 2 tay vào túi áo khoác và quay sang nói với Tuấn:
- Này, giả sử không có ca phẫu thuật đó, chẳng biết tôi có yêu anh không nhỉ?
- Đấy là câu hỏi không có câu trả lời.
- Vậy sao? – Phong nhếch mép – tôi thì nghĩ là không.
Bỗng Tuấn trừng mắt nhìn Phong vẻ rất giận dữ. Dạo gần đây,
anh phát ngát với những lời nói bóng gió kiểu như muốn chia
tay này lắm rồi.
- Em đừng cố khích anh làm gì!
- Anh không hiểu chúng ta đang trong tình huống nào hay sao? Lẽ nào phải đợi tôi nói trực tiếp ra à?
Tuấn vịn chặt vai người yêu, xoay hẳn về phía mình. Có lẽ vì
quá bức xúc nên anh hơi mạnh tay, khiến Phong chau mày lại vì
đau đớn.
- Em trốn tránh anh, lại còn âm thầm cắt tóc! Thay đổi sau
lưng anh như vậy; lẽ nào em thật sự muốn quên anh rồi sao?! Ai
là người đã nói sẽ luôn bên anh? Ai từng tuyên bố phải có được anh bằng mọi giá? Em là người không có trách nhiệm! Em tệ
lắm.!
Đôi mắt đã ngấn lệ, Phong hét lên trong sự vỡ òa:
- Anh sắp cưới vợ! Và trở thành em rể của tôi! Anh có hiểu không vậy?!!!
- Thì sao?! Chúng ta ngoại tình là được chứ gì!
- Càng ngày anh càng điên không chịu nổi! – Phong vùng khỏi 2 bàn tay cứng cáp của người yêu
- Phải! Anh sẽ phát điên thật nếu em cứ bất bình thường
như thế này đấy. Em có còn là Vũ Phong-bản-lĩnh mà anh từng
biết không vậy hả?
Phong ngồi phịch xuống sàn gạch cáu bẩn của sân thượng, rồi
úp mặt vào 2 lòng bàn tay. Cổ họng anh khẽ bật ra những âm
thanh đã bị trộn lẫn vào sự thổn thức:
- Tôi…không biết…! Khi nhận ra tôi có thể mất anh mãi
mãi…tôi đã thật sự hoảng sợ. Hoảng sợ đến mức tôi phải tìm
cách rời bỏ anh… trước khi…tôi không thể buông tay anh ra được
nữa…
Tuấn cảm giác sống mũi mình cũng bắt đầu cay nồng, nhưng vốn
cứng rắn và hiếm khi để lộ những giọt nước mắt, anh nhanh
chóng kìm lại rồi nuốt ngược chúng vào trong…Anh ngạc nhiên vì tới hôm nay anh mới nhận ra được mặt yếu đuối của Vũ Phong,
và điều đó bỗng thổi bùng trong anh cảm giác muốn được che
chở, được bảo vệ cho người yêu. Tuấn ngồi xuống quàng tay ôm
lấy anh, bàn tay rắn chắc vỗ nhẹ nhàng lên lưng chàng mỹ nam,
mọi cử chỉ đều toát lên sự ân cần sâu sắc. Đoạn được vài
phút sau, Tuấn bỗng gối đầu lên đùi Phong và trải lưng nằm dài trên sân thượng. Anh nhìn thật sâu vào ánh mắt kia, và thì
thầm:
- Chúng ta sẽ không bao giờ chia tay…không bao giờ…
Rồi anh bắt người yêu hát cho mình nghe. Ban đầu Phong từ chối,
nhưng do Tuấn nài nỉ mãi nên anh đành hát bừa. Giọng Phong hay
và trong không thể tả, giai điệu ngọt ngào của bài hát “It’s
not goodbye” khẽ đưa Tuấn vào giấc ngủ êm đềm…
“ Until the day I let you goUntil we say our next helloIt’s not goodbye…‘Til I see you again, I’ll be right here remembering when…And if time is on our sideThere will be no tear to cry…on down the road…There is one thing I can’t denyIt’s not goodbye…” Bất chợt,…giọng hát lạc nhịp dần, nó trở nên nặng nề và đau
buồn hơn bao giờ hết…âm điệu như vỡ òa thành từng mảnh thủy
tinh nhỏ,…rồi đột ngột ngừng hẳn…
--------------†--------------
Rời khỏi phòng bố, Phong đi ngang phòng Thái Hà rồi chợt dừng
lại. Tay anh giữ nắm cửa đã khá lâu nhưng vẫn chưa dùng sức
vặn nó. Sau hồi lưỡng lự, anh rời tay khỏi nắm cửa, miệng lầm bầm:”Vẫn còn sớm, để sau cũng được”, rồi anh quay gót về
phía cầu thang.
Tối hôm ấy, ông Cường cứ nằm trằn trọc mãi không ngủ được.
Những cú trở mình liên tục của ông khiến vợ tỉnh giấc. Bà
khẽ chạm vào vai chồng, hỏi han xem ông có làm sao không. Ông
gác tay lên trán, nói vẻ suy tư:
- Thằng Phong muốn đi du học bà ạ.
- Sao?! - người vợ kinh ngạc – sao tự dưng lại đòi đi du học?!
- Nó bảo sẽ học thêm về kinh doanh để kế thừa tập đoàn
Cát Vũ. Vì Thái Hà bây giờ…bà biết đấy - ông thở dài – thằng con ngỗ nghịch thật sự trưởng thành rồi.
- Nhưng…không phải nó ghét kinh doanh lắm ư?
Ông Cường im lặng. Dù Phong không nói ra, nhưng ông hiểu anh ra đi
vì muốn trốn tránh lễ cưới của Tuấn và Thái Hà. Trông thấy
con trai đau khổ như vầy, lòng người cha nào mà không cảm thấy
xót xa…? Đôi lúc, quyết định của ông bị lung lay khi tình cờ
bắt gặp ánh mắt thương yêu của Tuấn dành cho Phong. Tuy nhiên,
Hà lại nằng nặc đòi tự vẫn nếu Tuấn không chịu trách nhiệm
với cô. Sự thật là Tuấn đã gây ra lỗi lầm quá lớn đối với
con gái ông, nhưng việc chàng trai ấy chỉ dành tình yêu sâu đậm
cho mỗi một người thì hoàn toàn không có lỗi.
- “Cháu không biết phải xin lỗi bác như thế nào cho đủ, sai lầm của cháu thật không đáng thể tha thứ.” – Trong 1 lần đến
thăm Hà, Tuấn đã thốt ra câu nói này với ông…
Nhưng ông nghĩ…trong tình yêu làm gì có đúng, có sai? Nếu 1
người đang hạnh phúc thì bất cứ việc gì cũng trở nên đúng
đắn, và ngược lại, 1 trái tim khổ đau sẽ chỉ thấy toàn những
điều sai trái…
-------------------†------------------
Một buổi sáng đẹp trời, Lâm quyết định đến thăm Thái Hà. Từ
lúc xuất viện cho đến nay, 2 người vẫn chưa gặp nhau. Anh tự
dặn mình phải quên cô, bởi không lâu nữa, cô sẽ chính thức
thuộc về 1 người đàn ông khác. Nhưng cảm xúc không phải lúc
nào cũng ngoan ngoãn tuân lệnh lý trí. Anh thương Hà lắm, nghĩ
đến việc người mình yêu bị mất đi đôi chân là lòng anh đau không thể tả…
Đến nhà Thái Hà, Lâm ôm chào mẹ cô rất thân thiết, rồi xin phép bà lên thăm cô….
Trong phòng mình, khi tiếng chân của chị giúp việc mất hẳn,
Thái Hà mới thở phào nhẹ nhõm. Cô xoa bóp 2 chân mình
rồi…đứng lên một cách nhẹ nhàng. Đứng hiên ngang đối diện
trước tấm gương lớn bằng đôi chân vẫn lành lặn, Hà nhìn vào
chính bản thân mình với vẻ mặt đầy thỏa mãn. Dù không phải
diễn viên, nhưng cô diễn xuất chẳng thua gì ông anh trai cả. Lúc
tỉnh dậy 1 mình trong phòng bệnh, tâm trí cô ngay lập tức lóe
lên 1 kế hoạch – 1 kế hoạch mà chắc chắn sẽ giúp cô chiếm
đoạt được Thiên Tuấn mãi mãi. Rồi sau đó, cô đã dùng tiền để
mua chuộc lão bác sĩ tham lam, nhằm bưng bít bí mật động trời
này.
Hà giang 2 tay ra, đi đi lại lại quanh căn phòng với 1 cảm giác như có được cả thế giới vậy!
Bỗng, tiếng bước chân khá mạnh vang lên ngoài hành lang khiến
Hà giật bắn mình. Cô cuống cuồng chạy đến chiếc xe lăn và
ngồi xuống. Ngay khoảnh khắc đôi mắt nhìn vào cánh cửa, cô
thầm nguyền rủa ả giúp việc vì đã sơ ý để cánh cửa khép
hờ, dù chỉ là 1 khe hở rất nhỏ…
- May cho chị là tai tôi thính đấy – Hà lầm bầm vẻ tức giận
----------------†---------------
Một hồi sau, Lâm bước xuống cầu thang, tươi cười chào mẹ Hà
rồi ra về. Biết rõ chàng trai dễ mến này yêu quý con gái
mình, nên bà không thể ngăn bản thân xúc động trước sự gượng
cười của anh. Khi tiễn Lâm ra ngoài cổng, bà vào nhà pha 1 cốc
sữa đem lên phòng con gái, rồi vui vẻ bắt chuyện:
- Hai đứa nói chuyện ít vậy?
- Hai đứa? – Hà ngạc nhiên
- Thằng Lâm đấy, khi nãy nó vừa lên thăm con cơ mà?
- Con không gặp anh ta – bỗng cô sửng sốt – nhưng…không lẽ những tiếng chân ban nãy là của Lâm sao…?!
-------------------†--------------------
Lâm chạy xe trên đường mà tâm trí cứ trôi dạt về phương nào. Hai tai anh ù đi, và lòng cảm thấy hoang mang hơn bao giờ hết… Hình ảnh Thái Hà đi đi lại lại qua khe cửa nhỏ cứ lảng vảng trong
tâm trí anh mãi không chịu dứt ra. Anh bàng hoàng lắm, nhưng
đồng thời cũng vô cùng tức giận! Giận vì sự tàn nhẫn và ích kỉ của Hà. Cớ sao cô có thể thản nhiên dẫm đạp lên hạnh phúc của người khác như vậy? Vừa rồi nếu không giỏi kìm chế, thì
anh đã xông vào và mắng cô 1 trận. Nhưng…chẳng hiểu sao anh lại
quay gót ngược về…Những bước chân mạnh đó chính là âm thanh Hà đã nghe thấy, và đã quá muộn để cô che giấu thêm sự thật nữa rồi…
Anh dừng lại bên Sound of Paradise, bất giác chạnh lòng khi nghĩ
đến những nỗi đau mà cậu bạn thân đang gánh chịu. Không chỉ
riêng Phong, mà cả Tuấn, cả anh, lẫn Thái Hà đều đau khổ như
nhau mà thôi. Anh nghĩ mình nên nói cho Phong biết sự thật. Tuy
nhiên, khi đứng trước cửa quán, lòng anh lại dâng lên 1 nỗi lo
lắng khôn xiết…! Giả sử Phong biết được cô em gái giả vờ thương tật để ràng buộc Tuấn cả đời; thì chắc chắn Phong sẽ điên
tiết và làm ầm ĩ lên, chưa kể gia đình Hà sẽ thất vọng về cô như thế nào nếu biết họ bị cô lừa dối trong suốt mấy tháng
qua…
Nghĩ đến đó, Lâm dần rời tay khỏi nắm cửa. Anh mím chặt môi leo lên xe và phóng đi…