Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện

Chương 28

Từ khi Mộ Lâm Giang ném Xuân Giang Đình Nguyệt xuống đến khi mũi dù chạm tới mặt đất,  tổng cộng mới qua bao lâu? Diệp Vân Chu không ý thức được.

Dải ngân hà rung động bao la hùng vĩ kia vẫn còn rõ mồn một trước mắt, y nín thở lẳng lặng nhìn, cảm xúc mênh mông từ suy nghĩ trong lòng xao động hết lần này đến lần khác, như thích thú và ngưỡng mộ, như ghen ghét, như tán thưởng, lại như khát vọng muốn đứng sóng vai với hắn, vì không thể đích thân rút kiếm tham chiến mà hối hận không cam lòng.

Nhưng vào lúc này, thân hình Mộ Lâm Giang trên trời cao thoáng lảo đảo, linh lực tán đi, không chịu nổi sức nặng mà ngửa người ra, từ trên không trung im lặng ngã xuống, đâm thủng tầng suy nghĩ phức tạp kia của Diệp Vân Chu.

Diệp Vân Chu thoáng chốc từ d*c vọng mãnh liệt tìm về hiện thực, y phục vàng tím đẹp đẽ quý giá của Mộ Lâm Giang bay múa trong gió, như một con bướm rách nát, bị trọng lực và gió kéo xuống, suy yếu rơi vào đám bụi vô cùng vô tận.

Diệp Vân Chu khẽ mở to hai mắt, hơi thở ngưng trệ, đôi chân lại hành động trước, nhảy lên giữa không trung tiếp được Mộ Lâm Giang đang rơi xuống.

Hắn vẫn còn run rẩy, bước chân Diệp Vân Chu nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, quỳ một gối xuống đỡ Mộ Lâm Giang dựa lên tay y, giật mình phát giác cánh tay đỡ sống lưng hắn đã bị hun nóng hầm hập. Đôi lông mày vểnh nhíu chặt lại, hai con ngươi lưu chuyển ánh sáng nhạt nhìn chằm chằm y, muốn nói gì đó, thanh âm lại nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

Diệp Vân Chu giờ khắc này mới ý thức rõ ràng được rằng Mộ Lâm Giang thật sự mang thương nặng trong người, hắn có thể tranh cãi, xem thoại bản, dạy dỗ tiểu bối, ra tay ngoạn mục giải quyết kẻ địch, nhưng tính mạng hắn cũng chỉ còn dư lại không đến nửa năm, không chịu nổi một cơn bùng nổ tùy ý phóng khoáng như vậy được.

Sau lần này, hắn sẽ lại hao bao nhiêu thời gian đã vốn thừa chẳng có mấy đây?

“Vĩnh Trú Đăng…” Mộ Lâm Giang nắm lấy ống tay áo Diệp Vân Chu, gắng sức cất cao giọng, “Trong đèn, ta nhốt lại sợi tàn hồn cuối cùng, đưa cho Trình Cửu, bảo hắn truy vết những bộ phận còn lại…”

“Được, còn gì không?” Diệp Vân Chu hỏi.

Đọc Full Tại truyenggg.com

Mộ Lâm Giang khẽ lắc đầu, nhắm mắt lại, vài vết nứt chói sáng chui ra từ cổ áo hắn, lan thẳng đến bên gáy.

Diệp Vân Chu dấy lên một cơn bực dọc, ngoảnh đầu lại quát Trình Cửu đang kinh ngạc che cánh tay: “Nghe thấy chưa? Lấy đèn, trở về!”

Trình Cửu cắn răng nhặt lại tay phải của mình. Lúc ở cửa sơn môn hắn đã loáng thoáng đoán được phải chăng Mộ Lâm Giang có thương tích trong người, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến mức ngất xỉu ngay trong ngực Diệp Vân Chu.

Hắn nhặt Vĩnh Trú Đăng về, xóa sạch dấu vết bày trận xung quanh, khóe mắt liếc trộm Mộ Lâm Giang, sắc mặt Diệp Vân Chu tối tăm như đêm trường, không thấy nửa phần ánh sáng, y bế Mộ Lâm Giang lên, không nói gì ngự kiếm rời đi.

Thi Tiểu Mai đã thay xong quần áo, làm theo lời dặn của Mộ Lâm Giang đợi trong phòng. Cô lờ mờ trông thấy từ trong núi bay lên một màn sương đen, nhưng khoảng cách quá xa, cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đành phải đóng chặt cửa phòng đốt bếp lò lên.

Sự ấm áp dần dần đầy ngập trong phòng, âm thanh đạp cửa đường đột dọa Thi Tiểu Mai nhảy dựng lên. Cô nâng cao cảnh giác, tiện tay nhặt một que củi, còn chưa mở cửa thì chốt cửa đã bị lực tác động từ bên ngoài vào chấn động đến rớt xuống.

“Xin lỗi, thất lễ rồi.” Diệp Vân Chu ôm Mộ Lâm Giang vào nhà, ngữ khí không nóng không lạnh, lại như có áp lực vô hình, “Cung chủ bị thương, có thể mượn phòng ngủ cho hắn ở tạm không?”

“Đương nhiên là được, bên này.” Thi Tiểu Mai sững sờ, hấp tấp dẫn đường cho y.

Phòng ngủ tuy đơn giản nhưng may là sạch sẽ ngăn nắp, Diệp Vân Chu thả Mộ Lâm Giang trên giường, nói với Thi Tiểu Mai: “Giúp ta lấy một chậu nước ấm, cảm ơn.”

Thi Tiểu Mai gật đầu đi đun nước. Diệp Vân Chu dựng người dậy, kéo cổ tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán Mộ Lâm Giang, lại duỗi tay cởi đai lưng hắn.

Cái này gọi là quen tay hay việc, Diệp Vân Chu làm chuyện này cũng ngựa quen đường cũ. Trình Cửu xách đèn dè dặt đi vào nhà, do dự có nên lên tiếng quấy rầy hay không.

“Ngươi biết quá nhiều.” Diệp Vân Chu quay lưng về phía Trình Cửu nói.

Tim Trình Cửu nhảy tọt lên cổ họng, sắc mặt trắng bệch.

“Vậy nên hiện tại bắt ngươi ra ngoài cũng chẳng có ích lợi gì, tất cả những gì ngươi nhìn thấy, nghe thấy, cái nào có thể nói, cái nào phải giữ bí mật, tin rằng trong lòng ngươi hiểu rõ.” Diệp Vân Chu tiếp tục nói.

Trình Cửu thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cúi đầu: “Vâng, thuộc hạ rõ rồi.”

“Vĩnh Trú Đăng tạm thời cứ để ở chỗ ngươi, nhiệm vụ cung chủ giao cho thì ngươi phải làm thỏa đáng, nhưng không nhất thiết phải làm ngay. Còn mục đích chúng ta đi chuyến này, khi nào cung chủ tỉnh lại sẽ nói cho ngươi.” Diệp Vân Chu ngoảnh đầu nhìn vào mắt hắn, “Trước tiên xử lí vụ án của thôn Thi gia để kết thúc việc này đi, kẻ đồ sát mấy chục hộ dân của thôn Thi gia chính là Thi Hào, Thi Tiểu Mai cũng là vật thí nghiệm cho nên mới tự mình rời khỏi nghĩa trang. Thi Hào phát rồ vì nghiên cứu hoạt thi, sợ việc ác vỡ lở nên sợ tội tự sát, án này đến đây là ngừng, báo cáo không cần phải tiết lộ thêm nữa.”

Trình Cửu thấy được trong mắt Diệp Vân Chu một vẻ bình tĩnh u ám, đoạn gật đầu ghi nhớ, bỏ Vĩnh Trú Đăng vào vào túi càn khôn rồi ra ngoài làm theo lệnh.

Diệp Vân Chu đỡ bả vai Mộ Lâm Giang cởi áo ngoài ra cho hắn, cũng không biết độ lớn chính xác của vết thương là bao nhiêu mà y chạm vào chỗ nào hắn cũng run rẩy. Diệp Vân Chu không giỏi chăm sóc người khác, cố lắm mới cởi được hai chiếc áo, đến khi lôi ra được từ dưới người hắn treo lên đầu giường thì bản thân cũng đã mệt đến thở hồng hộc.

Áo trong chất liệu nhẹ trong suốt mềm mượt tỏa ra một vòng ánh sáng, Diệp Vân Chu cởi đai lưng, hầu kết nhấp nhô, vết thương dung nham kia đã lan rộng đến tận eo trái, chiếm cứ hơn nửa thân hình. Rìa vết thương cùng với làn da tái nhợt tạo thành một đường ranh giới rõ ràng, như thiêu ra trên cơ thể một bức họa tàn khốc, tạo thành mỹ cảm cực đoan đáng sợ.

“Diệp công tử, đừng quên chịu trách nhiệm đấy.” Mộ Lâm Giang nhắm hai mắt nằm trên giường, ung dung dí dỏm nói.

Diệp Vân Chu run tay, cài lại áo trong của hắn, “Ngươi tỉnh lại từ lúc nào.”

“Từ lúc ngươi ra lệnh.” Mộ Lâm Giang mở mắt nhìn y, trong mắt có vẻ mỏi mệt không hề che giấu.

“Vậy tại sao ban nãy ngươi không phối hợp một chút?” Diệp Vân Chu lạnh lùng lườm hắn, đưa tay ra sau gáy hắn rút dây cột tóc ra, “Ta đang chăm sóc người bệnh, không phải xử lí hậu sự, còn tưởng sắp phải thay áo liệm cho ngươi đấy.”

“Ta không nhúc nhích được.” Mộ Lâm Giang thành khẩn nói, “Thực sự làm phiền Diệp công tử.”

Diệp Vân Chu ngậm miệng không nói, ấn chân hắn cởi giày ra, nhấc chăn bông trên giường đắp lên người hắn.

Mộ Lâm Giang vừa nói xong mình không nhúc nhích được lại thò tay ra từ trong chăn mò lấy túi càn khôn trên đầu giường, cầm bình thuốc đưa cho Diệp Vân Chu: “Dốc ra hai viên.”

Diệp Vân Chu theo lời đổ ra hai viên đan dược, dùng đầu ngón tay để bên môi Mộ Lâm Giang, nhét vào trong miệng hắn.

Mộ Lâm Giang dùng lưỡi đè lên đan dược, câu chữ rõ ràng nói: “Nước đâu.”

Diệp Vân Chu siết chặt nắm đấm, thầm nghĩ chắc chắn hắn cố ý thừa cơ chỉnh y.

Y cảm giác được khi Mộ Lâm Giang ngậm lấy hai viên thuốc kia đầu lưỡi đảo qua ngón tay mình, y tự nhận mình có bệnh thích sạch sẽ loại nhẹ, nhưng không biết có phải tình huống bây giờ khác thường không mà y lại không thấy ghê tởm, chỉ là có chút kì quặc không nói rõ được.

Diệp Vân Chu cam chịu số phận đến bên bàn rót nước, lúc đưa qua thì Mộ Lâm Giang lại bắt bẻ nói: “Nước phải ấm, nhưng không được quá nóng.”

Diệp Vân Chu hít sâu một hơi, thử dùng thuật pháp đun nóng, hơi phân tâm không khống chế được, trong chén bốc lên hơi nóng ùng ục. Y lắc lắc tay đổ thêm nửa cốc nước lạnh, lại quay về giường đỡ Mộ Lâm Giang.

Mộ Lâm Giang cứng đờ nằm ngay đơ trên giường, bị Diệp Vân Chu kéo dậy, trước mắt hoa lên, uống hai ngụm nước nuốt thuốc xuống, ho khan hai tiếng nói: “Sao không nói gì?”

Diệp Vân Chu mở miệng, thè ra một đoạn đầu lưỡi nổi tơ máu.

Mộ Lâm Giang thấy thế nằm xuống, lại lục túi càn khôn tìm bình thuốc bột cho y.

Diệp Vân Chu đột ngột hỏi thẳng: “Ngươi còn có thể cố được bao lâu nữa?

Vẻ mặt Mộ Lâm Giang có hơi mất tự nhiên, cười gượng nói: “Chắc cũng đến lúc thu hồi được Thường Hi kiếm, sau này mà có nguy hiểm nữa thì ta sẽ tuyệt đối không giúp ngươi đâu.”

Diệp Vân Chu khẽ gật đầu, sầm mặt khom lưng để đôi giày trên mặt đất cho ngay ngắn, ngồi xuống cạnh bàn chống thái dương như có điều suy nghĩ.

Mộ Lâm Giang ngoài dự đoán không thấy y nói gì, muốn lên tiếng giải thích gì đó, nhưng bầu không khí quanh người Diệp Vân Chu như có khí chất xa cách đoạn tuyệt làm hắn không hiểu sao lại chột dạ, nhớ về bản thân ngông cuồng ba trăm năm trước, giờ chỉ còn cơ thể đau đớn, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hắn mơ mơ màng màng thiếp đi một lúc. Thi Tiểu Mai gõ cửa bưng chậu nước vào, Trình Cửu đi theo sau cô, nhẹ giọng báo cáo rằng tờ hồi bẩm cho Chấp Pháp đường đã viết xong, sẽ thông tri cho trấn trên xử lí thi thể thôn dân.

Diệp Vân Chu thất thần vắt khô khăn mặt trong chậu, đi đến trước giường lau mặt cho Mộ Lâm Giang, hồn như đang ở trên mây, khăn lông suýt lau vào mắt hắn. Hắn không thể không bắt cổ tay y đoạt lấy khăn mặt, bất mãn nói: “Ngươi cầm khăn bông hay là giẻ lau thế hả, có ai chăm sóc bệnh nhân như vậy không?”

“Ta không phải người hầu của ngươi!” Diệp Vân Chu đột nhiên nổi giận, giọng điệu gắt gỏng, trong mắt toát ra một chút lo lắng bất an khó có thể dùng lời diễn tả được. Y ném khăn mặt lên giường, quay người đi thẳng, trở tay đóng cửa rầm một tiếng, nói to trong phòng chính: “Các ngươi trông chừng hắn!”

Mộ Lâm Giang vội vàng nhặt khăn lên tránh cho thấm ướt chăn bông, trong lòng ngạc nhiên, tự hỏi Diệp Vân Chu đã tức đến mức độ nào cơ chứ, đóng cửa còn sầm sập.

Thi Tiểu Mai và Trình Cửu còn đứng trong phòng không khỏi cảm thấy không khí lúng túng.

Đọc Full Tại truyenggg.com

“Ài.” Mộ Lâm Giang u ám thở dài, lấy lại phong độ xoay người ngồi dậy. Thi Tiểu Mai hơi chần chờ, song vẫn tiến lên đỡ hắn, ra sức đưa mắt ra hiệu cho Trình Cửu.

Trình Cửu cùng tay cùng chân đi qua, dựng gối lên đầu giường, Mộ Lâm Giang dựa vào rồi lắc đầu nói: “Cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử (1).” 

(1) Là một câu tục ngữ dân gian, tóm tắt một hiện tượng xã hội tương đối phổ biến trong hàng nghìn năm: Người già (cha mẹ) bệnh nặng nằm trên giường quá lâu, con cái dù có hiếu thảo đến mấy cũng than phiền oán giận, thậm chí còn không đến thăm.

Bộ dạng bi thương cô tịch này của hắn hệt như đúng là có chuyện như vậy thật, ngay cả Thi Tiểu Mai nhìn còn không chịu được, ấp a ấp úng an ủi: “Mộ lão gia, Diệp công tử nổi giận nhất định là có nguyên nhân, ngài đừng để ý, không bao lâu nữa ngài ấy sẽ trở về ngay thôi.”

Trình Cửu không ngờ cung chủ lại là cung chủ như vậy, bèn lấy hết can đảm quan sát Mộ Lâm Giang vài lần, sự suy yếu đều viết hết lên mặt, chỉ cảm thấy Diệp Vân Chu thật là quá đáng.

“Các ngươi ngồi đi, nếu đã cuốn các ngươi vào chuyện này thì cũng có một số việc cần biết, bây giờ ta sẽ cho hay.” Mộ Lâm Giang giơ tay chỉ xuống bàn, “Song cũng phải đánh đổi một cái giá đắt, các ngươi sẽ không có cơ hội rút lui nửa đường đâu.”



Diệp Vân Chu đóng sập cửa mà đi, lại không yên tâm đi quá xa, đành phải dạo quanh sân hai vòng, nắm tay hung hăng đấm lên tường rào.

Không phải y giận Mộ Lâm Giang biết rõ không thể dùng linh lực mà còn muốn sảng khoái nhất thời, ai mà chẳng có ý chí tranh cường háo thắng chứ, y chỉ đang hối hận.

Càng nghe giọng nói hữu khí vô lực của Mộ Lâm Giang, y càng hối hận đã không lựa chọn kề vai chiến đấu cùng hắn, y đáng ra nên giúp hắn mới đúng, không phải chỉ cắn mỗi cái đầu lưỡi thôi sao, dù gì nơi này cũng là một thế giới tu chân y học phát triển, kể cả cắn đứt cũng không chết được.

Diệp Vân Chu ngồi xuống tại chỗ, dựa vào chân tường gãi đầu, không kìm được tưởng tượng nếu Mộ Lâm Giang thực sự cuối cùng vẫn không tỉnh lại, y có thể vấn tâm không thẹn mà rời khỏi Mặc Ảnh đô, coi hắn như một hồi ức râu ria chẳng quan trọng ném vào một góc tùy ý buông bỏ chăng?

Y chưa từng vướng bận điều gì, cũng chưa từng thích ai, nhưng Mộ Lâm Giang cầm ô cười với y, đưa y một vùng trời sao, gãy cánh chim tiêu điều cô tịch ngã xuống… Tất cả những khung cảnh ấy đều khắc sâu trong tâm trí y, tuyệt nhiên không thể quên được.

Diệp Vân Chu ngồi dưới chân tường cả buổi tối, Thi Tiểu Mai xử lí hậu sự cho mẫu thân, nha sai Trình Cửu gọi từ trấn trên tới cũng không hỏi gì nhiều, đến hôm sau thôn Thi gia đã hoàn toàn yên tĩnh trở lại.

Mộ Lâm Giang vẫn dậy rất sớm, khoác y phục ra cửa, định ném một chiếc cho Diệp Vân Chu, hỏi một chút xem y đã hết giận chưa, nhưng Diệp Vân Chu ở phía xa đã đứng dậy, quay đầu tránh khỏi con đường hắn tản bộ. Mộ Lâm Giang ngẩn người, cơn nóng nảy cũng tức khắc bốc lên, xoay người về phòng không tìm y nữa.

Trình Cửu khắc khổ nghiên cứu phương pháp truy vết đám tàn hồn còn lại, Thi Tiểu Mai thì khắc khổ nghiên cứu công pháp tu luyện cho hoạt thi Trình Cửu đưa, Diệp Vân Chu không biết khắc khổ nghiên cứu cái gì, nhưng cả ngày chẳng thấy mặt được mấy lần, không phải dùng nhẫn truyền âm thì cũng là điều chuyển ngọc giản của Tàng Thư các từ xa đến đây, chỉ có Mộ Lâm Giang ăn không ngồi rồi, đổi chậu hoa cũ bị vỡ thành cái mới, cầm đao nhỏ điêu khắc hoa văn sơn thủy lên chậu sành.

Thời gian dưỡng thương nhoáng cái đã qua, mãi đến ngày thứ tư, Mộ Lâm Giang rốt cuộc là người không nhịn được trước, đi vào sương phòng bắt được Trình Cửu đang mân mê la bàn, hỏi hắn: “Diệp Vân Chu đâu?”

Trình Cửu giật mình: “Ngài ấy chưa nói với ngài à?”

“Nói cái gì?” Sắc mặt Mộ Lâm Giang sầm xuống.

“Sáng sớm hôm nay ngài ấy đã vội vội vàng vàng đi rồi, hình như là đi lấy thứ gì đó.” Trình Cửu nói.

Mộ Lâm Giang hóa dù ra bước nhanh ra ngoài. Đến cửa viện, chỉ thấy cửa lớn cài chốt, bên trên kẹp một phong thư, hắn lấy xuống mở ra xem, trên đó chỉ viết mấy chữ qua loa.

“Ta đi trước, khi nào thương thế của ngươi chuyển biến tốt thì gặp lại ở thành Phong Diêm.”

Tác giả có lời muốn nói: Chương này thiếu một chút, mai bù _(:з”∠)_

Hiện tượng kinh điển lâu đời, một khi xuất hiện thì mãi mãi lưu truyền, dưới đây là vở kịch ngắn tới muộn: quỷ đè ↓

Ưng Hiên Dương: Chào ngài, cung chủ, có việc gì chúng ta có thể hỗ trợ không?

Mộ Lâm Giang: Ta muốn kể chuyện này, các ngươi tuyệt đối không được sợ hãi.

Ưng Hiên Dương: Chúng ta đã được (Minh Đồng) huấn luyện chuyên nghiệp, chúng ta sẽ không sợ hãi, xin mời ngài nói.

Mộ Lâm Giang: Mới vừa rồi ta bị quỷ đè!

Ưng Hiên Dương: Quỷ là vị nào, tại sao lại không sợ ngài?

Mộ Lâm Giang: Ai quản nó có sợ hay không chứ… Không phải là vị nào, quan trọng là nó dùng mặt Diệp công tử, là một dụ thụ vô cùng OOC!

Ân Tư: Diệp Vân Chu phiên bản ra tay nhanh chóng kéo người xuống nước.jpg

Mộ Lâm Giang: Nó không động thủ đánh người!

Ân Tư: Diệp Vân Chu phiên bản hùng hổ dọa dẫm có phải ngươi thích ta không.jpg

Mộ Lâm Giang: OOC đâu? Không có khí thế như vậy!

Ưng Hiên Dương: Diệp Vân Chu phiên bản cố ý làm nũng xin nghỉ.jpg

Mộ Lâm Giang: Là quỷ đấy! Quỷ nhập vào người biết không? Là thật sự bị nhập, không phải diễn, hiểu chưa?

Ưng Hiên Dương: Hiểu rồi, ngài nói tiếp đi.

Mộ Lâm Giang: Nó nằm chung một chỗ với ta, thừa dịp ta chưa chuẩn bị cứ như vậy lật người đè lên, không cho ta chạy, còn muốn phi lễ ta!

Ân Tư: *cười một pixel

Mộ Lâm Giang: Ngươi cười cái gì?

Ân Tư: Ta nhớ đến một chuyện rất vui.

Mộ Lâm Giang: Chuyện vui gì?

Ân Tư: Ta đi công tác lấy quỹ công du lịch.

Ưng Hiên Dương: =))))))))))))))

Mộ Lâm Giang: Ngươi lại cười cái gì?

Ưng Hiên Dương: Ta cũng đi công tác lấy quỹ công du lịch.

Mộ Lâm Giang: Các ngươi cùng làm một việc?

Ưng Hiên Dương: Đúng… Không không không, là đồng thời đi công tác.

Mộ Lâm Giang: Ta lặp lại lần nữa, ta không nói đùa!

Ưng Hiên Dương: Đúng đúng =))))))

Mộ Lâm Giang: Ê!

Ưng Hiên Dương: Chúng ta trở lại chuyện chính nhé, tên quỷ ngươi nói này, nó có đáng sợ không?

Mộ Lâm Giang: Vấn đề không phải ở chỗ nó có đáng sợ hay không, mà nó chính là cái kiểu người này, ừm… rất khó đoán, dốc sức làm nhân vật OOC, gia tăng lịch sử đen. Tuy rằng bị quỷ đè cũng có phần k1ch thích rất vi diệu, nhưng ta không thể chấp nhận hình tượng sai quá nhiều như vậy được…

Ân Tư: *cười hai pixel

Mộ Lâm Giang: Ngươi khinh người quá đáng ta nhịn ngươi lâu lắm rồi!

Ân Tư: Ta lấy quỹ công du lịch rất phấn khởi.

Mộ Lâm Giang: Ngươi rõ ràng đang cười ta ngươi ngừng cũng chưa ngừng!

Ân Tư: Ta đã chịu huấn luyện nghiêm khắc, bất kể buồn cười bao nhiêu ta cũng sẽ không cười, nhất định sẽ nhịn được.

Ưng Hiên Dương: Không bằng như vậy đi, cung chủ, ngươi về dưỡng lão trước, bao giờ chúng ta có tin tức về con quỷ này, chắc chắn sẽ thông tri ngươi đầu tiên.

Mộ Lâm Giang: Được, nhớ phái thêm nhiều người một chút đấy!

Manh Manh: Thú thực là t càng đọc càng nghĩ tới friendzone…

Shikki: Tình bạn diệu kì =))))
Bình Luận (0)
Comment