Một khắc sau, tất cả người được chọn để tham dự hội nghị đều tập trung hết ở sảnh chính trong hậu viện.
Mộ Lâm Giang cầm theo dù bước vào cửa, mũi dù điểm nhẹ một nhát, một tầng kết giới tím mỏng nhẹ trong suốt lan ra theo viền sảnh chính.
Ân Tư và Trình Cửu đứng bên trái, quy củ quỳ một gối hành lễ. Diệp Vân Chu từ trên ghế đứng lên, định biểu hiện nghiêm túc, Thi Tiểu Mai cũng vội vàng đứng thẳng theo, còn đang rối rắm xem có nên quỳ một chút hay không, quỳ thế nào cho đúng tiêu chuẩn thì Mộ Lâm Giang đã giơ tay ra hiệu hai người kia đứng dậy, đi thẳng đến ghế chủ vị trong sảnh chính, rót một chén trà, lại thả xuống khay.
“Vì sao phải gọi các ngươi đến đây, chắc chư vị cũng đã trao đổi thông tin riêng với nhau rồi.” Mộ Lâm Giang nhìn quét một vòng, “Nói ngắn gọn thôi, kẻ dám cả gan xúc phạm Tịch Tiêu cung, chỉ có một đường chết.”
Thi Tiểu Mai không nén nổi bắt đầu hồi hộp, chỉ cảm thấy trong phòng tràn ngập khí lạnh, lạnh đến mức tay chân cô cóng lại. Cô lén ngẩng đầu nhìn Trình Cửu, Trình Cửu và Ân Tư cùng cúi đầu, còn Diệp Vân Chu thì đang dùng nắp chén vẹt lá trà trong chén ra, rất quen thuộc với bầu không khí ngưng trọng này.
“Thi cô nương.” Mộ Lâm Giang nhìn về phía Thi Tiểu Mai, “Giao cho cô một nhiệm vụ.”
Thi Tiểu Mai theo phản xạ nói: “Vâng!”
“Thi cô nương, thả lỏng chút đi.” Diệp Vân Chu hớp nước trà nhịn cười, “Hôm trước chúng ta đã thảo luận xong, thực sự xin lỗi, do thời gian cấp bách nên vừa rồi khi chúng ta quyết định không thể kịp thời báo trước cho cô, rất xin lỗi.”
“Không sao, ta đã sớm đáp ứng rồi.” Thi Tiểu Mai nghe chuyện này ngược lại thở phào nhẹ nhõm, nếu bảo cô đi làm việc như nấm mốc (1) thì có luyện mấy ngày cô cũng không tự tin lên nổi.
(1) Nấm mốc: cách gọi yêu của fan Trung Quốc dành cho Taylor Swift.
Đọc Full Tại truyenggg.com
“Cô nhận lấy chiếc túi càn khôn này đi, ta đã sửa sang lại một số pháp bảo cần dùng đến.” Mộ Lâm Giang lấy một hà bao ra từ trong tay áo, giơ tay ném cho Thi Tiểu Mai, “Ưng điện chủ là người ra sao, đánh giá của người khác thế nào cũng có chỗ không thật, cô phải tự tìm hiểu phân biệt rạch ròi, ghi lại tóm tắt những chỗ cô cho là có vấn đề, nhưng cũng không cần quá căng thẳng, cứ coi như đi làm một chức vụ đứng đắn có bổng lộc phong phú là được. Trên người cô có Tâm Huyết thạch, sẽ không dễ bị thuật pháp khống chế nữa, nhưng nếu gặp nguy hiểm thì phải mau chóng rút lui, mang tin tức về.”
“Được, ta rõ rồi.” Thi Tiểu Mai nghe vậy thì mỉm cười. Cô đã có thể thuần thục dùng linh thức xem xét không gian túi càn khôn, bên trong là một ít quyển trục dịch chuyển thượng phẩm quý giá, mấy chồng phù triện và pháp bảo phòng ngự, ngay cả cô cũng nhìn ra chúng có giá trị không nhỏ.
“Trình Cửu, vật ta muốn đã hoàn thành chưa?” Mộ Lâm Giang duỗi tay, đầu ngón tay hơi hạ xuống cho Thi Tiểu Mai ngồi xuống, quay đầu lại nhìn về phía Trình Cửu.
Trình Cửu vụt đứng lên, nơm nớp lo sợ trả lời: “Bẩm cung chủ, la bàn truy vết phương hướng của tàn hồn đã hoàn thành xong, chỉ cần tàn hồn ở trong phạm vi trăm dặm xung quanh la bàn là có thế lần đến vị trí chính xác, còn nếu vượt quá trăm dặm, khoảng cách càng xa thì độ chính xác sẽ giảm dần xuống.”
“Ừm.” Mộ Lâm Giang gật đầu, không trách móc nặng nề gì, “Hiệu quả tạm được.”
Trình Cửu lấy la bàn ra đi đến trung tâm sảnh chính, thả vào một ít linh lực, la bàn lớn chừng một bàn tay lơ lửng trên đầu ngón tay hắn, bên trong biểu thị lít nha lít nhít chữ can chi và phù văn thuật trận. Sau khi linh lực được rót vào, phù văn lần lượt lóe sáng, kim chỉ trong biển chữ thoáng chốc xoay tròn, sau đó chậm rì rì ngừng lại ở một hướng.
“Tàn hồn hiện giờ ở hướng Tây Bắc, nhưng đã quá trăm dặm, chỉ có thể xác định được đại khái.” Trình Cửu liếc ra ngoài cửa sổ, hiện tại bọn họ đang ở Phong Diêm thành, phía Tây Bắc chính là Ổ thành, não hắn không ngừng nhảy số, “Cung chủ, trước mắt thuộc hạ đã chế xong hai chiếc la bàn, để đảm bảo an toàn cho Thi Tiểu Mai, thuộc hạ đề xuất chiếc này sẽ để cô ấy mang theo.”
“Ta cũng có ý này.” Mộ Lâm Giang đồng ý.
“Còn mấy tấm phù triện này nữa, chúng có thể nhận ra được khí tức của thuật pháp trong cơ thể người bị tàn hồn mê hoặc.” Trình Cửu lại móc bùa ra, chia cho Diệp Vân Chu và Thi Tiểu Mai.
Diệp Vân Chu nói tiếng cám ơn, bản lĩnh của Trình Cửu quả thật không kém, nếu Thi Tiểu Mai đến bên người Ưng Hiên Dương, âm thầm lấy phù triện thử một lần mà phát hiện được Ưng Hiên Dương bị khống chế, vậy sự tình sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
“Không ngờ Trình đại nhân lại quan tâm đ ến Thi cô nương như vậy.” Diệp Vân Chu thu phù triện lại, cười trêu chọc.
Trình Cửu sửng sốt, vội nói: “Đây đều là dốc sức vì Tịch Tiêu cung, thuộc hạ dĩ nhiên phải giúp đỡ cung chủ.”
“Cảm ơn sư phụ! Ta nhất định sẽ không phụ kì vọng của mọi người!” Thi Tiểu Mai đứng lên hành lễ với Trình Cửu.
Diệp Vân Chu nhướng mày: “Trình đại nhân, thu đồ đệ rồi hả, thật là đáng mừng.”
Hình như Trình Cửu không muốn làm cái chức sư phụ này lắm, hung tợn trừng mắt nhìn Thi Tiểu Mai, có Diệp Vân Chu mở câu chuyện, hắn cũng dám đáp lại hai câu: “Chỉ mới dạy tâm pháp hai ngày thôi, không tính là sư phụ gì, Diệp công tử đừng lấy thuộc hạ ra làm trò cười.”
“Ta nửa đường xuất gia (2), đầu óc cũng không được linh hoạt, sư phụ bằng lòng dạy là ta đã rất biết ơn rồi.” Thi Tiểu Mai không hề để ý đến lời cự tuyệt của Trình Cửu, “Khi nào ta tới được Trúc Cơ sẽ làm lễ bái sư cho sư phụ!”
(2) Trong truyện Tây Du Ký, hồi 32 có đoạn: “Hoà thượng này nửa đường xuất gia đấy.” Ý nói lúc đầu không định làm việc này, nhưng sau lại chuyển sang làm việc này
“Tiểu nha đầu, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, không thu đồ đệ!” Trình Cửu nhức đầu thật sự, Thi Tiểu Mai ngay cả Minh Đồng cũng dám nhìn, hắn chỉ có dáng dấp hung ác, hoàn toàn không dọa được cô.
Bọn họ người cười người phiền, Diệp Vân Chu nhìn thoáng qua chỗ chủ vị trong sảnh chính, Mộ Lâm Giang đè khuỷu tay trên bàn tứ tiên, đốt ngón tay cong lên chống huyệt thái dương, im lặng nhìn xuống dưới, không tức giận, đáy mắt mơ hồ mang theo chút cười nhạt không dễ phát hiện.
Diệp Vân Chu nghiêng đầu nhìn Mộ Lâm Giang, cứ như thế trong nháy mắt dường như âm thanh xung quanh hắn bỗng biến mất, chỉ còn lại sự yên tĩnh vắng lặng vô biên, tách rời hắn ra khỏi không khí xung quanh.
“Thi cô nương, cô yên tâm, ta nhất định sẽ ủng hộ cô bái sư.” Diệp Vân Chu bỏ thêm, “Đợi đến khi xong hết chuyện này, ta sẽ giúp cô quạt gió bên tai cung chủ, gọi sư phụ cô trở lại Tịch Tiêu cung.”
“Diệp công tử đúng là người tốt.” Thi Tiểu Mai nhanh mồm khen ngợi.
Tự nhiên thu được thẻ người tốt, Diệp Vân Chu liếc về phía Mộ Lâm Giang, còn Trình Cửu nghe được hai chữ “cung chủ” thì vội vàng nghiêm mặt lên.
“Ta sẽ suy xét.” Mộ Lâm Giang ngoài dự đoán mọi người mà từ tốn nói, nhìn chằm chặp vào Diệp Vân Chu, cười cười, “Không cần Diệp công tử quạt gió.”
Diệp Vân Chu nhún vai: “Cũng đúng, ta làm người tốt trước mặt cung chủ thì đúng là múa rìu qua mắt thợ.”
Trình Cửu được sủng mà sợ, vội vàng khom mình hành lễ: “Đa tạ cung chủ khoan dung độ lượng!”
Mộ Lâm Giang vừa tham dự được vào câu chuyện, mắt thường có thể thấy mà trở nên thanh thoát hơn, ngồi thẳng tiếp tục nói: “Ân Tư.”
Ân Tư nãy giờ vẫn đứng một bên nhìn vào khoảng không, lấy ngọc giản truyền âm phát lệnh đốc thúc tiến độ điều tra, nghe thấy Mộ Lâm Giang gọi mình thì xoay người chắp tay nói: “Thuộc hạ đã điều động tất cả pháp bảo theo dõi gần Hối Hiền lâu, đầu bếp họ Lý đã giao cho tu giả thuật pháp ở công đường lục lại kí ức hôm nay, sau đó sẽ đối chiếu kĩ càng, trong vòng một ngày thuộc hạ nhất định sẽ bắt kẻ thi triển ảo thuật về.”
“Ừm.” Mộ Lâm Giang đáp một tiếng, “Một việc cuối cùng.”
Hắn vịn mép bàn đứng lên, đi đến bên cạnh Diệp Vân Chu, vươn tay.
Diệp Vân Chu suy nghĩ một chút, đưa bát đựng ngón tay cho hắn.
Mộ Lâm Giang dùng linh lực vẽ ra một trận đồ phức tạp trên miệng bát, từ ngón áp út sưng to không ra hình thù kia bay lên một ít đốm sáng đỏ, dung nhập vào trận đồ. Mộ Lâm Giang vung tay lên, trận đồ thu nhỏ lại bằng kích cỡ của một chiếc huy chương, chậm rãi bay về hướng Ân Tư.
“Mức độ rõ nét của đồng tâm trận này biểu thị Vệ Nhất có đang bị nguy hiểm đến tính mạng hay không.” Mộ Lâm Giang giải thích, “Ngươi tùy ý in ở chỗ nào đó đi, nếu trận đồ biến mất thì chắc hẳn hắn đã gặp bất trắc.”
“Thuộc hạ rõ rồi.” Ân Tư gật đầu, xắn cổ tay áo lên một chút, để trận đồ dừng lại trên cổ tay phải.
Diệp Vân Chu phát hiện khi Mộ Lâm Giang nói ra bốn chữ kia, thoạt nhìn không để bụng, nhưng tay lại âm thầm nắm chặt, rõ ràng là không phải không để ý.
“Những khâu nhỏ còn lại thì các ngươi tự bàn bạc với nhau đi. Thi cô nương, sáng sớm mai cô lên phi thuyền xuất phát, Tịch Tiêu cung sẽ phái người tiếp ứng cô. Diệp công tử, đi theo ta.” Mộ Lâm Giang cầm dù, phẩy tay áo một cái bảo Diệp Vân Chu theo kịp.
“Đi đâu?” Diệp Vân Chu bước nhanh đuổi theo hắn, hiếu kì hỏi.
“Tìm một tửu lầu, ăn cơm.” Mộ Lâm Giang cong khóe miệng.
“Có tiền mà không cho Hối Hiền lâu nhà mình kiếm à.” Diệp Vân Chu lắc cánh tay đụng hắn.
“Toàn bộ Mặc Ảnh đô đều là địa bàn của ta.” Mộ Lâm Giang nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Tất cả đều tính là nhà của ta.”
Diệp Vân Chu chửi thầm, được lắm, ta không đốp lại được gì hết.
Diệp Vân Chu trấn an hắn: “Thật ra ngươi cũng không cần chiếu cố ta quá đâu, ta có Tích Cốc đan mà. Ta biết ngươi tự phụ, vớt được ngón tay thân tín của mình trong nồi, đâm ra có ám ảnh với nồi cũng là điều dễ hiểu.”
Mộ Lâm Giang: “… Ta không ám ảnh.”
Mộ Lâm Giang bộc trực nói: “Đau dạ dày thôi, đi ăn cháo đi!”
Diệp Vân Chu oán thầm, đừng bảo Mộ Lâm Giang lâu rồi không mở họp nên không thích ứng được bầu không khí đấy nhé. Y vỗ vai hắn, đồng cảm nói: “Lão thái gia, cho dù ngươi muốn thêm cẩu kỷ hay táo đỏ ta cũng ăn cùng ngươi.”
Mộ Lâm Giang cùng Diệp Vân Chu bước ra khỏi Hối Hiền lâu, cho mấy thị vệ xa xa theo sau họ lui về, rồi lấy dây cột tóc ra che mắt, đè thấp dù xuống, sóng vai với Diệp Vân Chu đi trên con đường lớn bằng phẳng ngựa xe như nước.
“Lúc trận Kình Lôi Sơn kết thúc, Vệ Nhất vừa mới gia nhập vào Túc Tiêu vệ.” Mộ Lâm Giang khoan thai mở miệng nói, “Khi đó hắn còn chưa được kế thừa danh hiệu này, một bầu nhiệt huyết, đơn thuần lại cố chấp.”
“Lúc này nhớ lại thật đúng là chính trực vĩ đại.” Diệp Vân Chu thấp giọng phun tào.
“Hắn nghe nói cung chủ Tịch Tiêu cung vô cùng kì diệu, hỏi nhiều đến mức thị vệ trưởng mệt lử cả người, nhưng khi thật sự nhìn thấy, lại không như trong tưởng tượng.” Mộ Lâm Giang xùy một tiếng.
“Fan bị ngươi dọa đến nỗi phải quay xe à.”
“Chức thống lĩnh đó hắn làm không tệ, tận trung với cương vị công tác, cũng từng thay ta chắn đao đổ máu.” Mộ Lâm Giang chậm rãi lắc đầu, hơi phiền muộn thở dài, “Nhưng tất cả đều xuất phát từ trách nhiệm, giờ đây hắn thân vùi trong lao, chỉ sợ cũng chẳng kì vọng ta cứu hắn.”
Diệp Vân Chu chống cằm suy ngẫm những lời nhu tràng bách chuyển (3) này của hắn, tóm tắt lại: “Đơn giản mà nói, ngươi cố tỏ ra dễ thương bốn phía mê hoặc gần gũi người ta, nhưng người ta lại vẫn coi ngươi là ông chủ, cho nên ngươi mới khó chịu chứ gì.”
(3) Nhu tràng bách chuyển: trái tim dịu dàng có vô số nút thắt, miêu tả trái tim với nhiều nỗi buồn =))))
Mộ Lâm Giang: “…”
Mộ Lâm Giang hơi cáu, khàn giọng mắng: “Diệp Vân Chu, ngươi chớ xuyên tạc lời của ta.”
“Ta thấy ta không hề.” Diệp Vân Chu cố nén ý cười, “Tửu lầu phía trước thế nào? Mau ăn cơm đi, chờ khi nào ngươi cứu được Vệ Nhất, chắc chắn hắn sẽ nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa, tình yêu cứ như vậy mà sinh ra.”
Mộ Lâm Giang phất tay áo đi trước, thấp giọng mắng: “Ăn nói linh tinh, miệng chó không khạc được ngà voi, với năng lực của Vệ Nhất thì không cần ngươi ta phải lo lắng.”
“Lão thái gia từ từ thôi, đừng đi nhanh quá!” Diệp Vân Chu đuổi theo níu lại tay áo hắn, “Nhỡ bị người khác nhìn thấy rồi cho rằng ta ngược đãi người già, ngay cả gậy dò đường cũng không mua cho thì sao.”
Mộ Lâm Giang lại lần nữa dâng lên chút bất lực với Diệp Vân Chu, lạnh mặt bước vào tửu lầu, gọi một nhã gian.
Dưới ánh mắt không hiểu ra sao của Diệp Vân Chu, hắn gọi hai bát cháo bách hợp ý dĩ. Lúc tiểu nhị vừa đi, Diệp Vân Chu có phần hối hận, vì sao vừa rồi lại nhất thời nông nổi nói muốn ăn với hắn.
Có điều chắc là Mộ Lâm Giang cũng không nhớ đâu.
Mộ Lâm Giang ngược lại đã rình sẵn, nhắc nhở Diệp Vân Chu: “Ngươi đã nói, thêm cái gì cũng ăn với ta.”
Khóe miệng Diệp Vân Chu cứng đờ, nhịn không được nói: “Ta chỉ nói bừa thôi, ngươi nhớ kĩ thế làm gì.”
“Lời ngươi nói, bất kể là nghiêm túc hay không, ta đều ghi tạc trong lòng.” Mộ Lâm Giang điềm nhiên như không.
Nét mặt Diệp Vân Chu cứng lại, nhíu mày, có chút tư vị không nói nên lời, sau đó y liền thấy Mộ Lâm Giang đùa ác thành công mà bật cười.
“Tháo dây cột tóc xuống!” Diệp Vân Chu tức giận trợn trắng mắt với hắn, chống tay lên bàn túm thẳng dây cột tóc che mắt của Mộ Lâm Giang ngồi đối diện. Không nhìn thấy hai mắt hắn, ngay cả đùa y cũng sắp không phân biệt ra được.
Mộ Lâm Giang hơi né người ra sau, tình thế bắt buộc, Diệp Vân Chu dứt khoát túm chặt cổ áo hắn, vòng qua bàn ấn hắn lên lưng ghế. Mộ Lâm Giang giả vờ nghiêm túc cảnh cáo y: “Diệp công tử, tốt nhất đừng nên tùy tiện động tay động chân dĩ hạ phạm thượng!”
“Xem nhiều thoại bản quá à, ngươi nói ta hạ thì ta phải hạ sao?” Diệp Vân Chu vươn tay cởi nút buộc sau đầu hắn.
Mộ Lâm Giang giật giật khóe miệng, nhắc nhở: “Hạ ta nói, là hạ trong thuộc hạ.”
Diệp Vân Chu: “…”
(*) Editor: Theo như tôi hiểu ở đây thì “dĩ hạ phạm thượng” vốn là cấp dưới mạo phạm cấp trên, và Mộ công chúa cũng có ý như thế, nhưng không hiểu sao chủ tịch Diệp lại nghĩ “hạ” là nằm dưới hay sao á…
Mộ Lâm Giang nghi ngờ Diệp Vân Chu muốn thừa cơ giật trọc hắn luôn, đành phải tự kéo dây cột tóc xuống, dạt dào hứng thú đưa mắt nhìn ánh mắt khốn cùng đảo loạn của Diệp Vân Chu, “Diệp công tử, tư tưởng hư hỏng sai lệch, đừng hòng đùa giỡn cấp trên.”
Diệp Vân Chu: “…”
Diệp Vân Chu hít một ngụm khí lạnh qua kẽ răng, Mộ Lâm Giang nhắm hai mắt tháo dây cột tóc xuống, rồi lại chậm rãi mở ra, tóc mai tản mạn, khi ngẩng đầu lên con mắt như chứa ánh sáng lộng lẫy của những chiếc đèn tinh thạch, thình lình khiến y có ảo giác như rơi vào biển sao.
“Cứ đùa giỡn đấy, ngươi làm gì được?” Diệp Vân Chu không tự chủ được vươn tay ra, đầu ngón tay ấn lên chút vệt đỏ dây cột tóc để lại dưới mắt phải hắn.
Tiểu nhị đưa cháo tới cửa rồi lặng lẽ đóng lại.
…
Một bên khác, trong một gian phòng tối bí mật.
Một nam tử mặc hắc y giáp nhẹ bị trói trên một chiếc ghế gắn liền với mặt đất, mắt che lại bằng một miếng vải đen, eo và hai chân đều bị xiềng xích đặc chế khóa lại, không mảy may di chuyển được chút nào. Hai tay đeo đầy ống khóa, cố định thật chặt trên tay vịn, ngón tay cũng bị khuyên sắt còng các khớp lại, ngón áp út tay phải còn bị chặt đứt đến tận gốc, huyệt đạo cũng bị phong, linh lực không lưu thông được.
Hắn không hôn mê, chỉ ngửa đầu dựa lên ghế cố gắng giữ thể lực. Lúc này cửa phòng tối bỗng nhiên có động tĩnh, giọng nói của một người tới trước: “Vệ Nhất, thống lĩnh Túc Tiêu vệ, ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu.”
“Ta cùng lắm chỉ là một thủ lĩnh thị vệ thôi, có danh tiếng gì.” Vệ Nhất mở miệng, âm thanh dưới tấm mặt nạ bảo hộ bằng kim loại có chút suy yếu.
Người kia tiến vào trong phòng, cũng mặc hắc y và che mặt, nhưng xem nếp nhăn trên khóe mắt, tướng mạo chắc chắn đã quá bốn mươi tuổi. Lão đi vào kéo miếng vải đen che mắt kia xuống, Vệ Nhất nheo mắt nhanh chóng xem xét cảnh vật xung quanh, nhỏ hẹp chật chội, dán phù cách âm, hình như là một gian hình thất (phòng dùng để tra tấn), trên giá gỗ và tường treo dụng cụ tra tấn lộn xộn, vết máu loang lổ làm người ta sợ hãi.
“Không cần phải nhìn, đã rơi vào trong tay ta thì ngươi trốn không thoát.” Người bịt mặt rất tự tin cúi đầu nhìn Vệ Nhất, thẳng tay hất mặt nạ bảo hộ của hắn ra.
Vệ Nhất ra sức thở hổn hển: “Theo kinh nghiệm của ta, các hạ cùng lắm cũng chỉ Hợp Thể kì như ta, ngươi thực sự tự tin như vậy?”
“Ta nói ngươi trốn không thoát, đương nhiên là có hàm nghĩa khác.” Người bịt mặt cười nhẹ hai tiếng, giọng nói hùng hồn không giống tuổi, “Bởi vì nếu ngươi rời khỏi nơi này, thì chính là ta tự nguyện thả ngươi rời đi, mà không phải ngươi buộc ta thả ngươi.”
Vệ Nhất nhướng mày: “Các hạ có cao kiến gì, ta xin rửa tai lắng nghe.”
Đọc Full Tại truyenggg.com
“Ngươi biết ngón tay ngươi hiện tại đang ở đâu không?” Người bịt mặt cúi đầu ấn nhẹ lên ngón đứt trên tay phải Vệ Nhất, Vệ Nhất nhăn mày lại, trong mắt lộ ra sát ý, vẫn chưa lên tiếng.
Người bịt mặt thấy hắn không đáp thì tự nhiên đưa tay lau máu lên quần áo hắn: “Chúng ta để lại một tờ giấy cho quý cung chủ, bảo hắn dùng Dẫn Mộ Thạch và Vĩnh Trú Đăng đổi lấy ngươi.”
Vệ Nhất nghe vậy cười gằn mấy tiếng: “Buồn cười, trong thiên hạ chỉ có người dùng chủ nhân uy hiếp thuộc hạ, nào có cái lý dùng thuộc hạ uy hiếp chủ nhân, thật là viển vông. Tử sĩ tập kích cung chủ ở Tịch Tiêu cung là ngươi huấn luyện phải không, ngươi dạy bọn họ cái gì? Hồn nhiên tin chắc mình có thể hoàn thành nhiệm vụ sao?”
Người bịt mặt bị Vệ Nhất trào phúng, chỉ lần lượt nắm chặt các ngón tay, ý tứ sâu xa nói: “Chủ nhân của ngươi không giống những người tàn nhẫn vô tình vô nghĩa kia, ngươi biết trận Kình Lôi Sơn không? Rõ ràng hắn có thể an toàn trở ra, lại vì cứu lũ phế vật không chống được phụ trận kia mà cưỡng chế thu trận đồ lại, thiếu chút nữa chết ngay tại chỗ.”
Vệ Nhất lạnh mặt không nói, người bịt mặt tiếc nuối lắc đầu: “Căn cứ theo tình báo của chúng ta, hắn có thể sống tiếp ba tháng nữa đã là trời xanh thương tình rồi, chúng ta không cần phải nhắm vào một người sắp chết.”
Tác giả có lời muốn nói: Vệ Nhất: Phản diện khóa này các ngươi, xây dựng thiết lập thực sự không thể theo kịp nổi, là do ta mạng miền núi à?