Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện

Chương 40

Mộ Lâm Giang ăn cái sập cửa vào mặt, không khỏi liếc nhau với Diệp Vân Chu, trong lòng nói quả nhiên có vấn đề.

Diệp Vân Chu nhìn dây cột tóc che mắt Mộ Lâm Giang, có thể đoán đại khái hắn đang có ánh mắt gì, lại lần nữa gõ cửa hai tiếng, ngữ khí ôn hòa uy hiếp: “Ta thấy phu nhân vừa vứt vật gì đó nguy hiểm, không biết hai vị có cần giúp một tay?”

Tiếng bước chân trong sân dừng lại, lát sau Trần Vũ lại quay lại mở cửa, vẻ mặt ấm ức để hai người vào sân.

“Đó là giẻ lau ta dùng để lau nước sơn trên tủ, các ngươi đừng nói mò.” Trần Vũ ấp úng qua loa lấy lệ, đóng cửa lớn lại, đứng đó nói, “Có gì cứ hỏi đi, ta đã nói rất nhiều lần rồi, ta thật sự không biết nha đầu Trì gia ở đâu.”

“Nói chuyện ở đây không tiện lắm.” Diệp Vân Chu tự nhiên đi mấy bước, quơ quơ vò rượu trong tay, “Tiểu đệ họ Trần, Trần Gia Phú, cũng coi như người cùng họ với ông, vị Mộ tiên sinh này là biểu huynh của ta. Chúng ta đến đây với thiện chí, lễ nghi đầy đủ, tin rằng ông và phu nhân đều là người thuần phác, sẽ không chặn khách ngoài cửa.”

Mộ Lâm Giang nghe cái tên giả kia của y thì vô cùng khó chịu. Trên trán Trần Vũ đã đổ mồ hôi hột, lúc này Trần phu nhân nghe thấy động tĩnh cũng ra ngoài xem, đứng cạnh cửa, hỏi: “Vũ ca, hai vị này là?”

“Muội vào trong dọn dẹp một chút, nhà chúng ta quá bừa bãi, đừng để khách chê cười.” Trần Vũ ngoảnh đầu lại nháy mắt liên tục.

Diệp Vân Chu quan sát Trần phu nhân, bà hơi e sợ, nhưng nom nhã nhặn lịch sự, hẳn là người hướng nội không hiểu giao tiếp.

“Chúng ta là bằng hữu của Trì cô nương, tỷ ấy rất nhớ phu nhân.” Diệp Vân Chu thử.

Trần phu nhân lộ vẻ sửng sốt, sau đó có phần ngạc nhiên mừng rỡ, che miệng hít một hơi, nhỏ giọng nói: “Con bé… Con bé và đứa trẻ có khỏe không?”

Trần Vũ lắc đầu bỏ cuộc đi vào nhà: “Vào trong nói đi.”

Đọc Full Tại truyenggg.com

Diệp Vân Chu hăng hái lên, theo lời Trần phu nhân thì Trì cô nương bọn họ đang nói đến hẳn là Trì Doanh, mà Trì Sơ Vũ chẳng hề nhớ họ, e là lúc ấy tuổi vẫn còn nhỏ.

Mộ Lâm Giang vừa bước vào đại sảnh đã nhăn mày lại, lạnh nhạt nói: “Trong phòng này nặng mùi máu quá, các người còn có nghề tay trái cơ à.”

Trần Vũ khẽ hoảng hốt, dọn ghế dựa ra cho Mộ Lâm Giang và Diệp Vân Chu, ngượng ngùng nói: “Trưa nay nhà ta ăn cá, bây giờ đang chế biến, tay nghề nội tử không tốt ấy mà.”

Ông vừa nói vừa ra hiệu Trần phu nhân vào phòng trong. Mộ Lâm Giang chẳng thèm vạch trần lời nói dối vụng về kia, ngồi xuống chờ Diệp Vân Chu hỏi chuyện.

Diệp Vân Chu gọi Trần phu nhân lại, vươn tay: “Phu nhân mời ngồi, ta còn chưa gửi lời hỏi thăm của Trì cô nương.”

“Thăm hỏi gì nữa, con bé sống tốt là ta an tâm rồi.” Trần phu nhân nhìn chằm chằm xuống đất, giọng hơi thả lỏng xuống, rồi ngẩng đầu ân cần hỏi: “Con bé đã tái giá chưa? Tiểu Vũ cũng hai mươi rồi nhỉ, thành thân chưa?”

“Chưa đâu, tay nghề đúc kiếm của tỷ ấy rất tốt, đã mở cửa hàng binh khí, Sơ Vũ đi học ở môn phái tiên gia, không cần tỷ ấy phải lo lắng.” Diệp Vân Chu nói năng kín kẽ trôi chảy, “Chúng ta là chủ tiệm cách vách cửa hàng nhà tỷ ấy, thỉnh thoảng nghe tỷ nhắc đến người, nhưng thái độ rất phức tạp. Tỷ ấy biết ta cùng biểu huynh làm ăn đi qua nơi này liền ủy thác ta tới thăm.”

Trần Vũ ở một bên vừa nghe đã biết là giả, mới nãy Diệp Vân Chu còn dùng vẻ mặt ôn hòa vô hại này uy hiếp ông kìa. Ông định lên tiếng nhắc nhắc nhở, lại thình lình cảm nhận được một ánh mắt như kim đâm, quay đầu lại thì thấy Mộ Lâm Giang đang ngoảnh mặt về phía mình, không nhúc nhích mà lẳng lặng nhìn.

Trần Vũ bỗng giật nảy, nhìn chăm chặp dây cột tóc đen trước mắt Mộ Lâm Giang, trong đầu chợt hiện lên một suy nghĩ kì quái, ánh mắt từng chút từng chút rơi vào cái tay đang để trên đùi của hắn, từ đầu đến cuối luôn cảm thấy hắn sẽ đột nhiên giơ tay tháo dây cột tóc, để lộ hai hốc mắt máu chảy đầm đìa cười với mình.

“Ta đi châm trà cho các ngươi.” Sắc mặt Trần Vũ trắng bệch, đứng phắt dậy, cuống quýt chạy vào phòng bếp.

“Vũ ca?” Trần phu nhân không hiểu gì nhìn sang, xấu hổ cười cười, “Thật có lỗi, ông ấy cứ lỗ m ãng như vậy, lớn tuổi rồi mà còn không biết sửa đi một chút.”

“Không sao, tôn phu hiếu khách thôi mà.” Diệp Vân Chu bảo bà không cần để ý, “Thực ra lần này chúng ta tới thăm, thú thật với người, một là hiếu kì vì sao Doanh tỷ vốn có thể đạt được thành công lớn lại an phận một góc như vậy; hai là cũng muốn giúp Doanh tỷ tháo bỏ khúc mắc. Biểu huynh của ta mắt không tốt, tính tình lại kiệm lời ít nói, tỷ ấy giúp hai người bọn ta rất nhiều, ta thật sự không biết báo đáp làm sao cho đủ.”

Mộ Lâm Giang tính tình kiệm lời ít nói đẩy đẩy dây cột tóc, thầm nghĩ biểu huynh dù sao cũng ngon hơn lão thái gia, cho qua.

“Nói vậy xem ra nó đã buông bỏ được rồi.” Trần phu nhân che mặt hoài niệm, “Mấy năm nay ta vẫn luôn lo nó xảy ra chuyện hay không muốn có quan hệ gì với người khác, nếu thế thật thì thực sự cả đời ta cũng không thể tha thứ cho bản thân được.”

Diệp Vân Chu không dấu vết liếc Mộ Lâm Giang, Trần phu nhân có phần xúc động, hốc mắt phiếm hồng, y đứng dậy cầm khăn tay khom người đưa cho bà, cẩn thận nói: “Là ta nói sai câu nào sao? Phu nhân thoạt nhìn cũng không chênh tuổi với mẫu thân ta là bao, nếu người không tiện nói thì ta không hỏi là được, ta thật sự không nhìn nổi người khóc đâu.”

Mộ Lâm Giang quay đầu đi, méo mồm, nghĩ thầm Diệp Vân Chu đúng là bịa tài thật.

Trần phu nhân nhìn thế nào cũng phải năm mươi rồi, tuy khí chất ôn hòa lễ độ nhưng vẻ già nua vẫn hiện rõ trên mặt, còn Diệp Vân Chu thoạt trông mười bảy mười tám tuổi, nói bà và mẹ mình không chênh lệch lắm chẳng khác nào khen trẻ trá hình, bất luận thật giả đều có thể làm người ta vui vẻ. Trần phu nhân nín khóc mỉm cười, nhận khăn tay để lên bàn, dùng cổ tay áo lau mắt nói: “Ngươi đứa bé này, ta trông A Doanh lớn lên, giờ Tiểu Vũ đã có sự nghiệp, ta cũng già rồi, song việc này quá làm người ta sởn tóc gáy, các ngươi biết rồi thì ngàn vạn lần càng không thể khinh thường A Doanh.”

“Sao có thể, Doanh tỷ là ân nhân của chúng ta, kể cả hồi trước tỷ ấy có làm sát thủ đi nữa chúng ta cũng nhận.” Diệp Vân Chu nửa đùa nửa thật nói, trở lại chỗ ngồi, cùng Mộ Lâm Giang im lặng nghe Trần phu nhân kể lại chuyện cũ năm ấy.

Trần phu nhân nghe vậy thì yên lòng hơn không ít, nhìn sắc trời bắt đầu tối dần bên ngoài, đứng dậy đóng cửa: “Lần đầu tiên ta nhìn thấy cha mẹ A Doanh cũng là lúc trời sẩm tối, hai người kia vừa nhìn là biết đến từ thành trấn của tiên gia, có bản lĩnh trong người, không giống bá tánh bình dân chúng ta. Bọn họ thuê viện đối diện, muốn mở tiệm rèn, liền đưa quà gặp mặt cho hàng xóm, nói là sẽ mua phù cách âm, không để ầm ĩ quấy rầy mọi người… Bọn họ đều là người hiền lành lương thiện, ta đoán môn phái tiên gia nhất định cũng chẳng tốt như lời đồn, nếu không thì sao họ lại tới đây ẩn cư chứ.”

“Phù cách âm đối với người thường chúng ta quả là rất xa xỉ, xem ra nhà Doanh tỷ hòa nhã đúng là truyền từ đời này sang đời khác.”

Mộ Lâm Giang lại “u” một tiếng trong lòng, “người thường chúng ta” cơ à, thế mà cũng nói ra mồm được.

“Đúng vậy.” Trần phu nhân tán đồng, “Họ ở đây nửa năm thì con dâu Trì gia hạ sinh một nữ hài, đó chính là A Doanh. A Doanh từ nhỏ đã thông minh, tính cũng cần mẫn, đi học về từ thư viện còn học cha mẹ làm nghề nguội. Mọi người xung quanh đều khuyên nhà con bé, con gái ai lại học cái nghề dơ hầy này, xách cái búa thôi cũng lao lực kìa; nhưng cha mẹ A Doanh không nghe, mà A Doanh cũng không ngại.”

“Khi đó ta mới dần nhận ra, phu thê bọn họ tựa hồ có lòng kiên định rất cố chấp, A Doanh càng lớn họ càng lo lắng, không cho A Doanh chơi cùng bạn bè ở thư viện, tất cả thời gian đều tiêu bên cạnh lò lửa. Dường như họ vẫn đang một mực chạy trốn, một khi dừng lại sẽ chẳng còn tìm được lối thoát.”

“Họ thoái ẩn như vậy, có lẽ là lúc trước gặp chút phiền phức.” Diệp Vân Chu suy đoán.

“Ta cũng cho là như vậy.” Trần phu nhân gật đầu, “A Doanh mười lăm tuổi thì không dễ bảo như hồi nhỏ nữa, cô nương lớn rồi, có chính kiến của mình, thường trốn sang nhà ta, giúp chúng ta cưa gỗ quét sơn, phàn nàn chuyện cha mẹ với ta. Nhưng ta nghe ra được nó không chán ghét cha mẹ, chỉ là không hiểu được họ rốt cuộc đang sốt ruột điều gì. Ta đáp ứng lần sau nói chuyện với mẹ con bé sẽ thay nó hỏi xem, lại không ngờ rằng thật sự hỏi ra được một ít tin tức.”

“Tin tức gì?” Diệp Vân Chu khẽ nhíu mày.

“Mẹ con bé nói bọn họ đến từ thành Lăng Nhai, A Doanh buộc phải có năng lực tự bảo vệ mình, nếu không ngày nào đó thành Lăng Nhai tìm tới cửa, con bé sẽ gặp nguy hiểm.” Trần phu nhân chậm rãi nói, “Ta không rõ lắm, chỉ biết thành Lăng Nhai là đại môn phái Hoàng đô, hơn nửa địa bàn Hoàng đô đều là của thành Lăng Nhai, bèn thuật lại nguyên văn cho A Doanh. Chắc hẳn A Doanh đã điều tra ra gì đó, tần suất nó tới nhà ta ít hẳn đi, lại trở về làm nghề nguội. Sau đó… chúng ta đã làm một chuyện không nên nhất trên đời này, hại con bé cửa nát nhà tan.”

“Nghiêm trọng đến thế?” Diệp Vân Chu kinh ngạc, thầm nghĩ lại là thành Lăng Nhai, một đúc sư thoái ẩn thì có gì đáng để thành Lăng Nhai đuổi mãi không buông?

Mộ Lâm Giang chợt bí mật truyền âm: “Hoắc Phong Đình rất cố chấp với đao. Kiếm là quân vương của binh khí, đứng đầu bách khí, các tu giả phần đông là kiếm tu, càng không thiếu chú kiếm sư giỏi, nhưng số người dốc lòng vào đao so với kiếm lại ít hơn rất nhiều.”

“Kĩ thuật đúc lẫn Dẫn Mộ Thạch vào kiếm kia…” Diệp Vân Chu cũng truyền âm trả lời hắn, “Nhưng thanh kiếm này cũng không được tốt lắm, cứ coi như đổi thành đao thì vẫn vậy, Trì Sơ Vũ giận lên là bẻ được, chẳng lẽ Hoắc Phong Đình lại để ý thứ này ư?”

“Khó nói, kĩ thuật dù sao cũng có thể tiến bộ mà.” Mộ Lâm Giang cẩn thận nói, “Xem ra rất có thể Hoắc Phong Đình đã biết vị trí của Dẫn Mộ Thạch, thậm chí Dẫn Mộ Thạch đang ngay ở thành Lăng Nhai không chừng.”

Trần phu nhân không biết hai người đã lén trò chuyện với nhau, tiếp tục nói: “Hồi ấy có một người đàn ông mới chuyển đến nơi này, ranh con đó trẻ trung tuấn tú, lại rất biết ăn nói, thường xuyên đến nhà chúng ta biếu mấy món đồ, đi đi lại lại mấy lần thành quen. Gã ta gặp A Doanh vài lần, âm thầm hỏi ta về A Doanh, nhờ ta tặng con bé trang sức quần áo, thậm chí còn học thêu thùa, thêu khăn tay cho A Doanh đến mức đâm đầy lỗ trên tay, mượn việc này nói với A Doanh rằng, gã ta thêu hoa được thì con bé cũng có thể làm nghề nguội được, gã không quan tâm con bé làm nghề gì.”

“Ta thấy gã thích A Doanh như vậy thì thuận đường làm mối, giới thiệu cho họ gặp nhau… Ta ngàn không nên vạn không nên tin gã! A Doanh bị gã ta lời ngon tiếng ngọt mê hoặc, không màng lời phản đối của cha mẹ, nhất quyết không phải gã thì không gả. Cha mẹ A Doanh không còn cách nào khác, đành nói nếu thằng ranh chịu ở rể thì bọn họ sẽ đáp ứng.”

Diệp Vân Chu nghe đến đó thì gần như đã rõ ràng sự tình sẽ tiếp diễn như thế nào. Chắc hẳn người đàn ông này có mục đích khác mới tiếp cận Trì Doanh, giành được sự tín nhiệm của cô rồi lại vứt bỏ cô, hại cô tuổi còn trẻ đã phải một mình mang con đi tha hương nơi đất khách.

“Sau khi chúng thành thân, bất kể là ở rể hay giúp việc cho tiệm rèn người đàn ông kia đều đồng ý. A Doanh rất nhanh đã có thai, gã ta càng chăm sóc con bé từng li từng tí, không để nó làm chút việc vặt nào, ngay cả cha mẹ A Doanh cũng thay đổi cái nhìn về gã, dần dần chấp nhận người con rể này.” Trần phu nhân nhăn mi lại, lắc đầu, “Sau khi Tiểu Vũ sinh ra, người đàn ông kia vẫn ân cần như trước, nhưng phụ nữ luôn rất nhạy bén, rõ ràng vẫn là rót nước cho mình, nhưng con bé lại cảm giác được phu quân đang không kiên nhẫn. Con bé dắt con đến thổ lộ hết nỗi khổ tâm với ta, hỏi ta có phải mình cả nghĩ quá rồi hay không. Ta bảo nó nghỉ ngơi cho khỏe một thời gian, điều dưỡng thân thể, nhưng ngay lúc đưa nó về đến nhà thì thấy được, tên kia đang một kiếm đâm vào người cha của A Doanh…”

Diệp Vân Chu liếc nhìn Mộ Lâm Giang, truyền âm: “Là người của thành Lăng Nhai?”

“Lừa dối tình cảm… phương thức tồi tệ như vậy, làm người ta khinh thường.” Mộ Lâm Giang chán ghét.

“Ta ôm Tiểu Vũ ngồi phịch ở cửa không dám động đậy. A Doanh không biết từ lúc nào đã rút kiếm ra đánh nhau với gã kia, nhưng nó đánh không lại. Dưới cơn hoảng sợ ta chỉ nghe tên kia hỏi viên đá gì đó ở đâu, có phải bọn họ đã thành công rồi không; sau đó gã ta muốn A Doanh đi về với gã, gã sẽ cho con bé vinh hoa phú quý. A Doanh vờ đáp ứng để gã thả ta, nói ta không hiểu gì hết, không cần phải diệt khẩu ta. Lúc này Tiểu Vũ lại khóc nấc lên, gã đến gần ôm đi đứa trẻ trong ngực ta, A Doanh thừa cơ từ sau lưng cho gã một kiếm…”

Trần phu nhân nói đến đây vẫn còn sợ hãi run rẩy: “A Doanh gi3t chết phu quân mình từng yêu tha thiết, gi3t chết hung thủ đã hại cha mẹ mình, nhưng con bé chẳng nói chẳng rằng, chỉ ôm đứa bé đỡ ta về đến cửa nhà, rồi đốt một mồi lửa trong nhà mình, biến mất khỏi trấn Lục Hợp. Sau này ta cũng không nhận được tin của con bé nữa. Con bé là người rất đáng thương, nếu có thể gặp được một người đàn ông thật tình với mình thì đương nhiên là tốt lắm, không có thì bình an trải qua quãng đời còn lại cũng là may mắn.”

“Ta cũng nghĩ vậy, bao giờ chúng ta về nhất định sẽ gửi những mong đợi của người đến tỷ ấy. Ta tin rằng tỷ chưa bao giờ trách người, chưa trở lại đây chỉ là tránh chốn thương tâm thôi.” Diệp Vân Chu trấn an, “Phu nhân tuyệt đối đừng tự trách nữa.”

“Ừm, đa tạ các ngươi đã mang tới những tin tức này.” Trần phu nhân lại lau nước mắt, cúi đầu kiềm chế nỗi lòng, “Mấy năm nay cũng có người lục tục đến nghe ngóng tin tức của A Doanh, chúng ta đều nói không biết, cũng thật sự không trả lời được; rồi lại sợ A Doanh trở về, để vuột mất cơ hội xin lỗi con bé nên vẫn không chuyển nhà. Giờ biết được nó không có sao là tốt rồi, tốt quá rồi…”

Diệp Vân Chu truyền âm: “Thằng này nằm vùng lừa đảo Trì gia lâu như vậy mà vẫn không thu được vị trí của Dẫn Mộ Thạch, cho nên mới không kiên nhẫn ra tay. Xem ra thanh kiếm này là thành phẩm sau khi họ rời khỏi thành Lăng Nhai, phu thê hai người phát hiện nguy cơ nên mới mang theo một phần Dẫn Mộ Thạch chạy khỏi đó? Rồi lại sợ Trì Doanh sớm muộn gì cũng bị tìm tới cửa, có tài đúc kiếm mới có thể giữ mạng, không có thì không có giá trị với chúng.”

“Ngươi ta đều không thể nhìn ra chỗ đặc biệt của kiếm này, xem ra chỉ có thể thỉnh giáo đúc sư chuyên nghiệp thôi.” Mộ Lâm Giang nghiêm trọng nói.

Diệp Vân Chu thầm lắc đầu: “Đúc sư có năng lực được thành Lăng Nhai coi trọng lại thà lưu lạc đến tình cảnh làm thợ rèn cũng không chịu quay về, thành Lăng Nhai rốt cuộc muốn chế tạo binh khí gì đây.”

Mộ Lâm Giang cũng thổn thức theo. Lúc này Trần Vũ từ cửa phụ trong phòng bếp chạy ra sân sau, nhảy cửa sổ vào phòng, định thừa dịp mấy người kia đang nói chuyện dọn người đàn ông phiền toái trong phòng đi, miễn cho rước họa vào thân. Ông nâng bả vai nam tử lên, cố hết sức rón rén xê dịch từng chút một, nhưng người nọ bất tỉnh, lại bị thương, không thể phối hợp theo. Ông tốn không ít sức lực mới khiêng người từ trên giường xuống dưới, thế mà người đàn ông lại đột nhiên ho khan vài tiếng, miệng trào ra máu.

Tay chân ông luống cuống đặt người lên sàn nhà, chẳng may gây ra chút động tĩnh, liền nghe thấy giọng nói mềm mại như đòi mạng ở ngoài sảnh càng ngày càng gần.

“Trần tiên sinh, không sao chứ?” Diệp Vân Chu đứng dậy ló đầu vào phòng sau, “Có cần giúp một tay không?”

Trần phu nhân cắn răng, nói thẳng: “Thật ra mấy ngày trước chúng ta có cứu một người ở gần núi, hình như hắn bị thương rất nặng, trước khi hôn mê đã dặn chúng ta không được để lộ ra, Vũ ca đành phải mang hắn về nhà. Nhưng chúng ta không biết y thuật, chỉ có thể mua một ít thuốc trị thương. Các ngươi vào nam ra bắc, thấy nhiều biết rộng, đi xem một chút được không, chớ để kéo dài như vậy.”

Trần Vũ nghe thấy câu này thì trong lòng lạnh toát, đứng chôn chân ở mép giường mặc cho số phận. Diệp Vân Chu cùng Mộ Lâm Giang vào phòng, phòng ngủ mờ tối, một luồng máu tanh ập thẳng vào mặt, Diệp Vân Chu chậc một tiếng, cười trêu nói: “Con cá này to thật.”

“Ha ha, tiểu huynh đệ nói đùa.” Trần Vũ lau mồ hôi.

Đọc Full Tại truyenggg.com

Diệp Vân Chu thấy người nằm trên mặt đất nửa thân trên tr@n trụi, trước ngực quấn một tầng băng vải rất dày, vẫn còn máu thấm ra, tay phải cũng bị bọc lại, hình như đã bị chặt mất ngón áp út.

“Cung… Các ngươi có nhìn thấy người tấn công hắn không?” Trong lòng Diệp Vân Chu kinh sợ, ngoảnh đầu lại, thiếu chút nữa buột miệng thốt một câu “cung chủ”, cố gắng sửa miệng hỏi Trần Vũ.

Trần Vũ nói không biết: “Ta đang đi đốn củi thì phát hiện hắn ở trên núi, hắn chỉ kịp nói một câu ‘đừng để lộ ra’ đã ngất đi. Ta thấy hắn tuấn tú lịch sự, hẳn không phải kẻ xấu, bèn mang về nhà, những thứ khác thì chưa nhìn thấy.”

Mộ Lâm Giang đi đến bên cạnh người kia, làm bộ bắt mạch rồi lấy đao trong tay áo cắt băng gạc ra. Chỉ thấy một vết kiếm thương hẹp khảm sâu trên ngực trái, xung quanh mơ hồ bốc lên hắc khí, dường như chất độc đã khiến miệng vết thương không ngừng chảy máu. Diệp Vân Chu thắp đèn lên, khuôn mặt người đàn ông trên mặt đất cuối cùng cũng trở nên rõ ràng, sắc mặt tái nhợt, mày nhíu chặt, đúng là Vệ Nhất đã mất tích nhiều ngày.
Bình Luận (0)
Comment