Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện

Chương 50

Diệp Vân Chu nghe thấy tiếng thủ vệ chửi ầm lên ở cầu thang, tiếp đó là âm thanh có người ngã xuống lầu.

Giọng nói run rẩy mà kiên định của Tô Lê nặng nề truyền lên tầng. Trong mắt Diệp Vân Chu phút chốc lóe lên sát khí rõ rệt, y ngoảnh đầu hỏi Mộ Lâm Giang: “Ngươi có tính toán gì không?”

“Ngươi muốn cứu người?” Mộ Lâm Giang đi tới trước cửa, buông cán dù ra chuyển thành cầm giữa thân, “Không phải ngươi ghét cậu ta à?”

“Ta càng không muốn bị người mình ghét cứu.” Diệp Vân Chu nhấn mạnh, “Không biết trời cao đất dày, còn mơ tưởng hi sinh oanh liệt, ta càng không cho cậu ta thực hiện đấy!”

“Có lẽ lí do cũng không phức tạp như vậy, ngươi chẳng qua không tuyệt tình như mình nghĩ thôi.” Mộ Lâm Giang vươn tay trái ra sau đầu cởi nút băng gạc, để lộ đôi mắt hơi sáng lên, hạ mi nhìn Diệp Vân Chu.

Diệp Vân Chu không phục, vừa định phản bác thì Mộ Lâm Giang đã mở cửa ra ngoài.

Bậc thang nâu sậm lấm tấm vết máu, Mộ Lâm Giang chưa hề che giấu tiếng bước chân của mình, đám thủ vệ còn đang tay đấm chân đá Tô Lê dưới tầng một đồng loạt dừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn lên.

“Trên tầng vẫn còn người?” Một tên trong đó bắt đầu đề phòng, tay phải sờ về bên hông, tức giận mắng Tô Lê, “Cái thứ điếc không sợ súng này, ngươi còn dám xúi giục đồng lõa chạy trốn à!”

Tô Lê co quắp trên mặt đất, nửa bên mặt đã sưng phồng, lại bỗng nhiên túm chặt chân tên thủ vệ kia, khàn giọng lớn tiếng hô: “Đừng xuống dưới, bọn chúng có pháp bảo!”

Thủ vệ nhấc chân đá văng hắn, bước một bước dài lên cầu thang, vừa lúc nhìn thấy vạt áo hoa lệ quét qua thang lầu, màu tím đậm nhạt không đồng đều dưới ánh đèn tinh thạch khiến lũ hoa văn được thêu lên như sóng sánh ánh bạc. Thủ vệ khẽ kinh ngạc, cho dù Vĩnh Dạ cung không keo kiệt trong việc đóng gói nô lệ, nhưng cũng không có khả năng dùng vải dệt cao cấp và đồ thêu thủ công như vậy.

“Ngươi là người phương nào, dám cả gan…” Thủ vệ nắm chặt cán gỗ bên hông, không tiếp tục lên tầng, nhưng nháy mắt khi chủ nhân bộ y phục xuống đến nơi, tiếng nói của gã đột nhiên nghẹn lại trong cổ họng.

Gã thấy một người đàn ông mang bộ mặt dữ tợn, khuôn mặt kia đã bị xé rách máu thịt, hàm răng dày đặc trắng ởn như đang cười gằn một cách quỷ dị. Mũi và mặt hắn chỉ còn gắn với nhau bằng làn da, máu me nhầy nhụa chảy xuôi trên mặt; xung quanh đôi mắt miễn cưỡng coi như lành lặn toàn là những vết rạn đỏ tươi. Đôi mắt kia oán độc nhìn chòng chọc gã, trông chúng còn lộng lẫy hơn cả đá quý mỹ ngọc, sinh động mà tràn đầy hận ý, muốn đòi bằng được câu trả lời.

“… Vì sao lại giết ta?”

“QUỶ ——” Tên thủ vệ ngã dập đít trên cầu thang, cứ thế lăn xuống, ôm đầu nằm sấp, sụp đổ xin tha, “Tha cho ta! Ta chỉ phụng mệnh làm việc thôi, không phải muốn đánh ngươi, ngươi báo thù cũng đừng tìm ta!”

Ba tên còn lại vây quanh Tô Lê vẫn không rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy đồng liêu vừa lên lầu đột nhiên nổi điên. Tên nhỏ tuổi nhất cũng nhạy bén nhất, vội vàng lùi về sau hai bước nhắc nhở: “Có thể là thuật pháp công kích, chư vị ngưng thần. Tên kia là kẻ xâm nhập, ta đi cấp báo, các ngươi ngăn hắn lại!”

Đứng trên bậc cao nhất của cầu thang xuống tầng một, Mộ Lâm Giang thầm nhủ đáng tiếc, Minh Đồng của hắn mới dọa điên được một người. Hắn thờ ơ quét qua hai tên thủ vệ không dám tiến gần, cười nhạo: “Thân là tu giả lại cam nguyện ở cái xó giam cầm linh lực này, tùy ý lạm dụng tư hình với những người tay không tấc sắt, các ngươi mà cũng sợ quỷ hồn trả thù?”

“Ngươi… Tổ chức nào phái ngươi tới? Dám nói xằng nói bậy ở Vĩnh Dạ cung!” Bọn thủ vệ mới đối diện với Mộ Lâm Giang đã hoảng sợ không thôi, chỉ có thể cúi đầu dời mắt, định đi cùng đồng bạn tìm chi viện lại đây, song lại chợt cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua đỉnh đầu, cửa lớn của Tàng Thư lâu rầm một tiếng đóng chặt.

Chúng nghe tiếng quay đầu lại, đồng bạn đã nằm cạnh ngạch cửa.

Đọc Full Tại truyenggg.com

Tô Lê vô cùng may mắn bị thủ vệ chặn tầm nhìn, không nhìn thấy mắt Mộ Lâm Giang, nhưng cậu thấy rõ ràng Diệp Vân Chu nhân lúc Mộ Lâm Giang giằng co với thủ vệ đã bí mật nhanh nhẹn phi thân lướt tay vịn cầu thang từ trên tầng xuống, bắt lấy vòng sắt đèn trần đu ra cửa, không để lộ chút sát khí nào, nhưng mũi kiếm sáng như tuyết đã từ giữa không trung bay về hướng thủ vệ báo tin đang bước một chân khỏi cửa.

“Các ngươi còn dám hỏi tổ chức?” Diệp Vân Chu dùng cổ tay áo trái lau máu trên mặt, trước tiên đá Tô Lê ra ven tường, sau đó giơ kiếm chắn trước cửa, “Nằm trên mặt đất là thiếu gia nhà ai, trong lòng các ngươi không biết tí nào sao?”

“Dạ đô Tô gia! Không thể để chúng rời đi được!” Nói mấy câu đã giải quyết được hai trong bốn thủ vệ, hai tên còn lại liếc nhau, mặt lộ vẻ tàn nhẫn, thẳng tay rút cán gỗ bên hông vung lên, âm thanh đùng đoàng vang dội, điện quang xanh trắng hiện ra giữa không trung, tạo thành một chiếc roi dài ác liệt.

Tô Lê lộn nhào trốn về hướng cầu thang. Diệp Vân Chu biến sắc, nhanh chóng thối lui, thầm nghĩ đây hẳn là Lôi Cức tiên Mộ Lâm Giang nhắc đến, không có linh lực hộ thân mà ăn một roi này, chắc chắn không ra nổi Huyền Hề viện.

“Mộ tiên sinh, mau bảo hộ ta!” Diệp Vân Chu ỷ vào thân pháp linh hoạt, thoắt ẩn thoắt hiện trong màn lưới đan bằng sấm sét, còn bớt thì giờ gọi Mộ Lâm Giang đang lo mỗi thân mình, “Mau dùng đôi mắt vô địch của ngươi nghĩ biện pháp đi!”

“Chúng ta giải quyết ngươi trước, tiếp theo sẽ đến phiên hắn!” Bọn thủ vệ bọc đánh hai bên, ép Diệp Vân Chu vào một góc, muốn khóa chặt phạm vi hoạt động của y.

Diệp Vân Chu mồm bảo cấp bách, nhưng khóe miệng lại nhếch lên nụ cười đắc ý. Hai thủ vệ thấy thế thì sửng sốt, song song với đó là âm thanh xé gió thứ ba vang lên trong phòng, nổ tung những đốm lửa lóa mắt sau lưng hai người.

Đến lúc run rẩy ngã xuống đất, hai người mới nhìn rõ, là Mộ Lâm Giang dùng Lôi Cức tiên ra tay.

“Những thủ vệ này ngược đãi nô lệ quen rồi, đến điều cơ bản như mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương cũng quên mất, hừ, thật là sỉ nhục của tu giả.”  Mộ Lâm Giang vẩy vẩy Lôi Cức tiên xuống lầu, hắn lấy pháp bảo từ trên người tên thủ vệ điên cuồng kêu khóc vừa nãy, dùng cũng coi như thuận tay.

Tô Lê núp sau cầu thang kinh ngạc nhìn Mộ Lâm Giang, khóe mắt Mộ Lâm Giang vừa liếc cậu một cái, cậu đã co rúm lại giật mình, ôm đầu gối lẩm bẩm nói: “… Đôi mắt này, là ma đầu trong truyền thuyết, cung chủ Tịch Tiêu cung…”

“Ta còn sống rất tốt đây, phân thành truyền thuyết hãy còn sớm lắm.” Giọng Mộ Lâm Giang bình thản, “Tô thiếu gia, ta đã hứa thì sẽ không nuốt lời.”

Tô Lê núp dưới bóng cầu thang không trả lời, đầu chôn trong khuỷu tay run rẩy từng đợt, dường như đã khóc.

Diệp Vân Chu thấy Mộ Lâm Giang cụp mắt xuống, lông mi chớp hai cái. Y thu lại nụ cười như có như không, đáy lòng dâng lên cảm giác bức bối không hiểu nổi, nhăn mày hừ lạnh một tiếng: “Tô Lê, Mộ tiên sinh lại cứu ngươi lần nữa, đến câu cảm tạ ngươi cũng không có sao?”

“Ta không cần.” Mộ Lâm Giang lãnh đạm cự tuyệt, “Ngươi cũng không cần nói lời thừa.”

Diệp Vân Chu không cảm thấy mình nói thừa. Y vẩy máu trên thân kiếm, đang chuẩn bị dạy dỗ Tô Lê thế nào mới là ma đầu chân chính thì tên thủ vệ vốn nên hôn mê trên đất lại khẽ động ngón tay, cầm Lôi Cức tiên đột ngột quất về phía Diệp Vân Chu.

Đồng tử Mộ Lâm Giang co lại, lập tức quăng chiếc dù trong tay. Diệp Vân Chu theo phản xạ nghiêng người né tránh, thân roi xẹt qua bả vai đánh xuống, ánh chớp nổ tung rơi vào cẳng chân, sau nháy mắt tê dại, toàn bộ chân đều bột phát đau nhói như bị một đống kim rậm rạp đâm xuống.

“Diệp công tử?” Mộ Lâm Giang kinh hãi mông lung lao tới đỡ Diệp Vân Chu ngồi xuống, cùng lúc đó mũi dù sắc bén xuyên qua ngay xương trán của thủ vệ. Hắn không rảnh nhặt, bởi lực độ Diệp Vân Chu bắt lấy cánh tay hắn mạnh đến dọa người, “Không sao chứ?”

Diệp Vân Chu khẽ lắc đầu, cố nén đau đớn nói: “Không cần lo cho ta… Thu dọn thi thể đi, cẩn thận lại có người đến.”

Mộ Lâm Giang thử mạch tượng y một chút, thở phào nhẹ nhõm: “Ngoại thương mà thôi, nhát roi này dùng nhiều nhất ba phần sức lực, không có việc gì.”

Diệp Vân Chu định nói ngươi đứng nói chuyện không đau lưng (1), nhưng nghĩ lại, lúc vết thương cũ của Mộ Lâm Giang tái phát còn nghiêm trọng hơn y nhiều, lại vẫn trò chuyện vui vẻ như thường. Y đành nuốt hết mấy lời cà khịa xuống, lựa chọn nhắm mắt dưỡng thần, ngay sau đó lại cảm giác Mộ Lâm Giang đưa tay xuống dưới đầu gối đang cong của y.

(1) Đứng nói chuyện không đau lưng: một câu tục ngữ Trung Quốc chỉ người không đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ nhưng lại bàn luận viển vông; người được của hời còn khoe mẽ; người không hiểu rõ tình hình nhưng cứ nói đạo lí ngoài miệng, không có tính thực tế; cũng ví với kẻ nói như rồng leo, làm như mèo mửa.

“Đừng có bế ta.” Diệp Vân Chu dự kiến trước mở mắt cảnh cáo, “Đùi phải của ta vẫn dùng được.”

Mộ Lâm Giang mặc kệ cảnh cáo của Diệp Vân Chu, cứ thế bế ngang người lên, sau đó đứng thẳng nghiến chặt răng, ảo não nói: “Hay thôi ngươi xuống đi.”

“… Không phải chứ lão thái gia, quá mất mặt.” Diệp Vân Chu dở khóc dở cười, điều chỉnh tư thế, một tay khoác vai Mộ Lâm Giang, “Không bế nổi cứ việc nói thẳng.”

“Đoạn đường ngắn cũn này, dễ như trở bàn tay.” Mộ Lâm Giang mặt không đổi sắc cất bước, đá văng cửa một gian thư phòng, đặt Diệp Vân Chu lên ghế dài ven tường, cởi áo ngoài đắp kín cho y, “Ngươi nghỉ tạm đi, bên ngoài ta sẽ xử lí.”

Diệp Vân Chu dựa vào tường duỗi thẳng chân trái, phất tay bảo Mộ Lâm Giang ra ngoài, vừa nhắm mắt đã nhận được một ánh nhìn phức tạp.

Tô Lê lặng lẽ dán tường đi vào, mặt mũi thì bầm dập, vô cùng khó hiểu và tò mò, nhỏ giọng hỏi: “Đệ họ Diệp? Đệ thực sự là cấp dưới của huynh ấy sao? Nghe đồn huynh ấy đáng sợ như thế, nhưng lại đối xử với đệ tốt như vậy, hoàn toàn không giống cung chủ Tịch Tiêu cung.”

“Ngươi từng gặp cung chủ Tịch Tiêu cung?” Diệp Vân Chu nhìn chằm chặp hắn, hỏi.

Tô Lê lắc đầu: “Đương nhiên là chưa.”

Đọc Full Tại truyenggg.com

“Vậy ngươi có tư cách gì để nhận xét là giống hay không.” Diệp Vân Chu ngửa đầu mỉa mai, “Tin chắc vào những lời nghe sai đồn bậy, lại hoài nghi chân tướng ngay trước mắt, thật là hết thuốc chữa.”

Tô Lê á khẩu không trả lời được, một lúc lâu sau mới uất ức nói: “Đệ lại mắng ta nữa, ta chỉ nói một chút thôi mà. Tương phản lớn như vậy, ai mà chẳng hoài nghi, huống hồ đến cha ta cũng không cho ta đi Mặc Ảnh đô… Đệ căm phẫn bất bình thay huynh ấy, huynh ấy đối xử tỉ mỉ chu đáo với đệ, có phải đệ thích huynh ấy không? Hay là các đệ lưỡng tình tương duyệt? Quả nhiên là ta quá ngây thơ, nhân trung long phượng (2) như Mộ huynh làm sao không ai cảm mến cho được.”

(2) Nhân trung long phượng: rồng phượng trong loài người, ý nói những bậc kiệt xuất, phi thường giữa những người tầm thường. Vì quan niệm ngày xưa cho rồng phượng là những loài cao quý, linh diệu.

Diệp Vân Chu không hiểu sao mạch não Tô Lê lại tự nhiên nhảy đến tình cảm cá nhân, y nhất thời sơ suất không tiếp lời, thế là cậu ta lại bắt đầu liên tưởng hoang đường.

“Tịch Tiêu cung ở Mặc Ảnh đô một tay che trời, nếu Vĩnh Dạ cung thực sự là sản nghiệp của Tịch Tiêu cung, Mộ huynh cần gì phải tốn công tốn sức lẻn vào, xem ra quả thật ta đã nghĩ oan cho Mộ huynh, hiền đệ phê bình đúng lắm.” Giọng điệu Tô Lê tràn đầy ân hận, “Cho nên thực ra Mộ huynh vẫn luôn âm thầm làm việc thiện, đệ cũng ở phía sau ủng hộ huynh ấy, nhưng vì chênh lệch thân phận nên chỉ có thể nói với người ngoài là thuộc hạ của huynh ấy? Hay những người khác trong Tịch Tiêu cung không đồng ý các đệ kết thành đạo lữ, nên các đệ phải vụng trộm ra đây? … Cũng không đúng, Mộ huynh là cung chủ, ai dám không đồng ý chứ.”

“Tô thiếu gia, bây giờ không còn việc gì quan trọng hơn phỏng đoán những chuyện không đâu này rồi kết luận bừa bãi à?” Diệp Vân Chu không chỉ đau chân, đầu cũng rất đau, dùng ánh mắt hướng ra phía ngoài ra hiệu, họa thủy đông dẫn, “Hiện tại, lập tức, biến mất trước mặt ta.”

Tô Lê nghĩ một chút, bừng tỉnh ngộ ra: “Vậy ta sẽ đi cảm ơn rồi xin lỗi Mộ huynh luôn!”

Cậu đóng cửa, cẩn thận đến gần Mộ Lâm Giang đang ở một gian thư phòng khác nghiên cứu cửa vào không gian ngầm dưới Tàng Thư lâu, thành ý mười phần khom người chắp tay thi lễ.

Mộ Lâm Giang ngoảnh đầu lại nhìn, chờ những lời tiếp theo của cậu ta.

Dưới đôi Minh Đồng rất tạo cảm giác áp lực của Mộ Lâm Giang, Tô Lê chảy hai hàng nước mắt, vừa khóc vừa cười: “Đa tạ ân cứu mạng của Mộ huynh! Vừa rồi là ta nông cạn, xin lỗi Mộ huynh, tổn thương tấm lòng nhiệt tình của Mộ huynh, đều là tiểu đệ sai. Từ nay về sau, tiểu đệ tuyệt đối không còn ý muốn đi quá giới hạn gì nữa, chúc Mộ huynh cùng Diệp hiền đệ thiên trường địa cửu vĩnh kết lương duyên!”

Mộ Lâm Giang: “…”

Mộ Lâm Giang hít sâu: “Làm càn, đi ra ngoài.”

Tác giả có lời muốn nói:

Mộ cung chủ: Diệp công tử vừa nói xong hắn đã đứng phắt lên, nhanh thật sự! Tiếp đó chính là một câu cảm ơn ngài, một câu rất xin lỗi, một câu chúc mừng, làm ta phải tung hết bản lĩnh phòng ngự ra ngoài! Tung phòng ngự xong dĩ nhiên là phóng uy nghiêm đến đủ mới thôi, đặt ánh mắt lên mặt hắn nhưng không trừng hắn, sau đó mới hít sâu định quay đầu đi, bởi vì đến lúc này, theo như truyền thống thì uy phong xuất đủ rồi, ta đã hài lòng.

(1) Câu tục ngữ này xuất phát từ cố sự của Tần Hiếu công và Thương Ưởng.

Chuyện kể rằng sủng thần Cảnh Giám tiến cử Thương Ưởng (Vệ Ưởng) với Tần Hiếu công, Hiếu công cùng Thương Ưởng thoải mái nói về trị quốc kinh luân trong thiên hạ ngay trên điện triều, Cảnh Giám cũng đứng tiếp ở đó. Lúc ấy Hiếu công ngồi thẳng, Thương Ưởng, Cảnh Giám thì trưởng tọa (tức ngồi quỳ trên tấm nệm), từ sớm tinh mơ say sưa đến tận hoàng hôn. Thương Ưởng nói đến mức sục sôi, hí hửng quá mà quên mất lễ nghi, đứng dậy đ ĩnh đạc nói trong điện, không hề hay biết Cảnh Giám quỳ cả ngày, thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, thấy quân thần đều không có ý kết thúc, bèn liên tục đánh mắt với Thương Ưởng, ý bảo dừng lại. Nhưng Thương Ưởng lại không để ý tới, mãi đến canh hai lúc Hiếu công dừng lại, ban cho ngự thiện mới được đi. Trong bữa tiệc, Thương Ưởng hỏi Cảnh Giám vì sao lại nháy mắt nhiều lần, Cảnh Giám mới nói: “Tôi quỳ đến tê cả người, bủn rủn như bùn, ông thì ngược lại, đứng đấy nói chuyện không đau lưng.” Câu nói này lưu truyền tới nay, nhưng hàm nghĩa qua nhiều thế hệ đã xảy ra biến hóa rất lớn.
Bình Luận (0)
Comment