Cả Thế Giới Của Anh Chỉ Dành Cho Em

Chương 142


Tại Lâm thị.
Lâm Như Tuyết bây giờ cũng như đang gấp rút hoàn thành bộ sưu tập mới.

Bởi cơ hội được lên tạp chí nổi tiếng Secret là chuyện vô cùng hiếm hoi, đây là cơ hội của những nhà thiết kế như cô ta.
Đang tập trung chuyên môn thiết kế, điện thoại của cô ta bỗng đổ chuông.

Lâm Như Tuyết không vui, những luc đang tập trung cô ta không thích bị làm phiền.

Còn đang muốn tắt đi, cô ta bỗng khựng lại khi thấy số của Hứa Vân Du.
Lâm Như Tuyết sắc mặt đen lại, cô ta vội cầm điện thoại đi ra ngoài nghe.

" Có chuyện gì sao? Tôi đã nói là ban ngày thì đừng có gọi cho tôi mà!" Lâm Như Tuyết giọng không vui hỏi.
" Cô là đang lớn giọng với ai hả? Gan của cô càng ngày càng lớn sao?" Hứa Vân Du cũng không phải dạng vừa, bà ta hỏi vặn lại cô ta.
" Tôi xin lỗi! Dạo này tôi hơi bị Stress! Nên có hơi nóng nảy!" Biết mình không thể cự lại Hứa Vân Du, cô ta liền dịu giọng đáp lời.
" Lệ tổng không muốn chờ thêm nữa! Thứ ông ấy cần, cô phải tìm cách lấy nó ngay!" Hứa Vân Du cũng không rãnh rỗi chỉnh cô ta, bà ta vào vấn đề chính.
" Được! Tôi sẽ lấy cho các người!" Lâm Như Tuyết giọng ảm đạm trả lời, bây giờ cô ta cũng quá mệt mỏi rồi, không muốn đôi co với bà ta thêm nữa.
" Còn nữa, tối nay cô đến khách sạn The King đi! Ông ấy là có chuyện muốn nói riêng cô!" Hứa Vân Du vẻ mặt gian ác nói tiếp.
" Tại sao không phải là nơi khác, mà lại là khách sạn?" Lâm Như Tuyết lo lắng hỏi bà ta.
" Cô không có quyền hỏi! Ở đây lời của tôi nói là mệnh lệnh! Hay là cô muốn mất hết tất cả vinh hoa phú quý đang có? Tôi nói cho cô nghe, nếu như Lâm Văn Thành biết cô không phải con của hắn, thì cô sẽ bị đá ra khỏi Lâm Gia không thương tiếc!"
Lâm Như Tuyết siết chặt tay, Hứa Vân Du đúng là con rắn độc mà, cô ta bây giờ đã bị bà ta nắm gọn trong lòng bàn tay.

Với một người tham giàu sang như cô ta, đó là một yếu điểm rất lớn.
" Được, tối nay tôi sẽ đến!" Lâm Như Tuyết đồng ý, dù cô ta không biết điều gì chờ mình ở phía trước.
Tắt điện thoại, Lâm Như Tuyết phát điên lên, cô ta mạnh bạo tạp điện thoại xuống đất vỡ tan.

Nhiều lúc cô ta cũng muốn buông bỏ lắm, nhưng cô ta không làm được.

Nghĩ đến cảnh mình trở nên hèn hạ, không có địa vị xã hội, không phải là thiên kim tiểu thư, người người sẽ nhìn cô ta bằng cặp mắt khinh thường, cô ta lại không làm được.
" Hứa Vân Du! Sẽ có ngày, tôi khiến bà không thể ra oai trước mặt tôi được nữa! Tôi sẽ không chấp nhận làm con rối của bà nữa đâu, tôi sẽ từ từ lật đổ địa vị bây giờ của bà!" Lâm Như Tuyết nghiến răng nói, ánh mắt cô ta chỉ còn lại sự gian ác.
Tám giờ tối, Lâm Như Tuyết sửa soạn thật xinh đẹp, cô ta lại tô thêm chút son môi màu đỏ.


Rồi mới một mình lái xe đến khách sạn.
" Phòng 3023, ông ấy đang ở đó!" Hứa Vân Du nhắn tin đến cho cô ta.
Lâm Như Tuyết đọc xong liền ném điện thoại lên ghế phụ, cô ta mở cửa xe bước xuống, dáng đi yểu điệu bước vào cửa lớn khạch sạn.
Trong phòng, Lệ Văn Quý đã rót rượu chờ cô ta đến.

Vừa thấy Lâm Như Tuyết mở cửa bước vào, ông ta đã vội đứng lên niềm nở tươi cười nói chuyện.
" Lâm Như Tuyết, cuối cùng cô cũng đến rồi!"
" Chào Lệ tổng, không biết hôm nay ngài gọi tôi đến đây là có việc gì vậy?" Lâm Như Tuyết tươi cười lên tiếng hỏi.
" Chỉ là cảm thấy buồn chán, muốn gọi cô đến đây uống rượu giải sầu mà thôi!" Lệ Văn Quý tinh ranh trả lời, có quỷ mới tin lời ông ta nói.
" Không nghĩ Lệ tổng lại rảnh rỗi như vậy? Tôi sợ tửu lượng của mình không đủ để tiếp Lệ tổng! Có khi tôi nên gọi Hứa phu nhân đến đây hỗ trợ!" Lâm Như Tuyết bình tĩnh trả lời ông ta.
" Không cần đâu! Chỉ cần mình cô là đủ rồi!" Lệ Văn Quý cười khẩy nói.
Lâm Như Tuyết cũng chỉ mỉm cười đáp trả ông ta, rồi cô ta cũng kéo ghế ngồi xuống.
" Vậy ông có thể nói mục đích gọi tôi đến đây là gì rồi!"

" Cô đúng là thông minh! Tôi rất thích!" Lệ Văn Quý gật đầu hài lòng.
" Ngoài chuyện muốn cô nhanh chóng lấy tài liệu mật của Lâm Văn Thành, thì đúng là còn một chuyện khác! Cô nghĩ sao về việc trở thành Lệ nhị phu nhân?" Lệ Văn Quý không biết xấu hổ mở lời, ông ta đã quá thèm khát cơ thể của cô ta, không thể chờ đợi thêm được nữa.
Sắc mặt Lâm Như Tuyết trầm xuống hẳn, cô ta không nghĩ Lệ Văn Quý lại vô sỉ như vậy.

Một lão già đã tầm sáu mươi tuổi, lại không nên nết, muốn một cô gái trẻ như cô ta trở thành vợ lẻ.
Lâm Như Tuyết biết đây hoàn toàn là chuyện bình thường ở trong giới thượng lưu, nhưng cô ta không phải loại người như vậy.

Sao ông ta có thể đánh đồng cô ta với những hạng gái rẻ tiền cơ chứ, Lâm Như Tuyết thật sự tức giận.
" Lâm tiểu thư, cô không hài lòng sao? Như vậy cũng không sao! Tôi sẽ trở về li dị bà vợ già ở nhà, rước cô về làm bà cả." Lệ Văn Quý thấy sắc mặt cô ta có vẻ không vui, ông ta liền đổi cho cô ta một đề nghị khác kinh tởm không kém.
Lâm Như Tuyết cảm thấy buồn nôn, cô ta chỉ muốn hất thẳng ly rượu trên tay vào mặt ông ta.

Bình Luận (0)
Comment