Cả Thế Giới Của Anh Chỉ Dành Cho Em

Chương 173


Lục Thần Vũ lập tức thở dài không vui, trên mặt lộ rõ phiền toái.

Tần Lam này đúng là lì lợm, có đuổi cỡ nào cũng trơ mặt đến đây.
" Tôi không sao? Cô không cần phải bận tâm lo lắng!" Lục Thần Vũ ánh mắt khó chịu trả lời.
" Sếp, không còn việc gì thì tôi đi đây!" Người phụ nữ kia nói.
" Ừm, cô trở về đi!" Lục Thần Vũ gật đầu đáp.

Cô gái cũng cúi đầu rồi đi về.
Nhìn thấy trên tay Lục Thần Vũ là quần áo phụ nữ, Tần Lam khí sắc liền thay đổi, cô ta đã biết trong nhà Lục Thần Vũ có phụ nữ.
" Tôi có thể vào nhà sao?" Tần Lam cố gắng duy trì vẻ mặt thân thiện hỏi, cô ta muốn xác định người bên trong có phải là Vũ Đình hây không.
" Không! Cô tốt nhất nên về đi!" Lục Thần Vũ không chừa tí mặt mũi nào nói thẳng.
" Tôi..."
" Là ai vậy?" Tần Lam còn chưa nói hết câu, thì trong nhà đã vọng ra một âm thanh ngọt ngào của phụ nữ.


Cô ta chỉ nghe giọng thôi đã biết người ấy là ai.
" Không có ai cả!" Lục Thần Vũ hạ giọng trả lời, rồi hắn đóng sầm cửa lại.
Tần Lam nghiến răng tức muốn hộc máu, cô ta dậy sớm nấu canh để mang đến cho Lục Thần Vũ, vậy mà bị hắn phũ phàng hết lần này đến lần khác.

Đến cửa còn khôbg cho vào, thì lấy đâu cơ hội để cô ta ve vãn Lục Thần Vũ cơ chứ.
" Vũ Đình, con tiện nhân này! Mày lại còn qua đêm ở đây sao? Đúng là đồ gái điếm không không biết xấu hổ mà!" Nghĩ đến viễn cảnh Lục Thần Vũ cùng Vũ Đình lăn lộn trên giường, cô ta không kiềm chế nổi cơn tức giận.

Dù chỉ là thoáng qua thôi, nhưng lúc nãy cô ta đã nhìn thấy Vũ Đình, trên người chỉ mặc áo sơ mi trắng mỏng manh.
Tần Lam ôm cục tức giẫm mạnh chân rồi rời đi.
Trong nhà, Vũ Đình gương mặt ngây thơ nhìn hắn, cô rõ ràng nghe thấy tiếng của Tần Lam.
" Là cô Tần Lam đó sao? Anh không mời cô ấy vào?" Vũ Đình cố tình hỏi hắn.
" Không cần thiết! Cô ta không quan trọng!" Lục Thần Vũ nhắc đến Tần Lam là lạnh nhạt hẳn ra.
" Quần áo của em, mau thay đồ! Xong rồi anh đưa em về nhà!" Lục Thần Vũ đưa túi đồ cho cô nói.
Vũ Đình cầm lấy quần áo rồi mau chóng vào phòng tắm, mặc dù cô chẳng muốn thay ra chút nào.

Cô chỉ vừa mới mặc cái áo sơ mi thôi mà, vẫn còn chưa cảm nhận đủ.

Còn có nụ hôn ngọt ngào lãng mạn buổi sáng của cô, đều bị hai người phụ nữ kia phá hoại hết rồi.
Không để mất quá nhiều thời gian, Vũ Đình đã thay xong hoàn hảo.

Lục Thần Vũ bên ngoài cũng đã tây trang chỉnh tề, chỉ còn chờ cô là hai người có thể đi.
" Đi thôi!" Lục Thần Vũ nhìn cô nói.

Xe chạy đến biệt thự nhà Vũ Gia, Lục Thần Vũ nhanh tay giúp cô tháo dây an toàn.

Vũ Đình vẫn còn đang rất tiếc nuối, cô cứ chần chừ không muốn xuống xe.
" Em không muốn vào nhà?" Lục Thần Vũ hỏi cô.
" Anh...không có gì muốn nói với em?" Vũ Đình ngập ngừng hỏi.
Lục Thần Vũ suy nghĩ một chút, mà Vũ Đình cũng không biết hắn muốn nói gì.
" Em chỉ là cho anh thêm một cơ hội mà thôi, anh vẫn là nên cố gắng một chút!" Thấy hắn mãi không nói, Vũ Đình lại phải lên tiếng.
Nói xong, cô mở cửa xe đi nhanh xuống.

Lục Thần Vũ lúc này cũng xuống xe, chân dài đuổi theo cô.
" Anh biết rồi, anh sẽ cố gắng! Anh sẽ trân trọng cơ hội em cho anh!" Lục Thần Vũ nắm tay cô nói, hắn còn đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ.
" Vậy em vào nhà đây!" Vũ Đình thích thú nói, cô đẩy hắn ra đi thẳng vào trong nhà, ngại ngùng đến nổi chẳng dám quay đầu nhìn lại.
A.D tập đoàn, Âu Dương Tư Thần và Du Cảnh đang nói chuyện bên trong.
" Điều tra được gì sao?" Âu Dương Tư Thần hỏi.
" Sếp, hai mươi hai năm trước, trong số những người đã phụ trách đỡ đẻ cho Lê Như Nhã, có một người tên là Chỉ Vận.

Gia đình bà ta có mối quan hệ mật thiết với Hứa Vân Du, nghe nói là Hứa Vân Du đã giúp mẹ bà ấy phẫu thuật tim.


Sau khi Lê Như Nhã sinh xong, thì bà ta cũng biến mất khỏi thành phố Nam Vương, chưa một lần quay lại."
" Ngay ngày hôm sau, Chỉ Vận cũng nhận được một số tiền lớn chuyển vào tài khoản, mà theo những gì tra được, thì số tài khoản chuyển tiền cho Chỉ Vận có liên quan đến Hứa Vân Du." Du Cảnh trả lời.
" Cho người đi tìm bà ấy! Có vẻ như Hứa Vân Du đã giở trò gì rồi!" Âu Dương Tư Thần trầm ngâm nói.
" Sếp, tại sao tự nhiên anh lại quan tâm đến Lâm Gia vậy? Không lẽ anh phát hiện gì sao?" Du Cảnh thắc mắc hỏi.
" Tôi đang nghi ngờ, Lâm Như Tuyết không phải con ruột của Lâm Văn Thành và Lê Như Nhã.

Cô ta là do Hứa Vân Du trộm long tráo phụng mà thôi." Âu Dương Tư Thần tựa lưng vào ghế nhàn nhạt trả lời.
" Cho dù như vậy, thì cũng đâu liên quan đến chúng ta!" Du Cảnh vẫn không hiểu.
" Tôi nghĩ con ruột của Lâm Văn Thành chính là Ninh Hinh!" Anh trả lời hắn.
" Cái gì? Chuyện này anh có chắc không?" Du Cảnh bất ngờ kêu lên.
" Nếu tôi chắc thì còn bảo cậu điều tra làm gì?" Âu Dương Tư Thần bất lực vì độ ngu si của Du Cảnh nói.

Bình Luận (0)
Comment