Cả Thế Giới Của Anh Chỉ Dành Cho Em

Chương 394


Phía trước, ánh mắt Âu Dương Tư Thần mãi ngắm nhìn Lạc Ninh Hinh, anh cuối cùng cũng có thể thấy cô mặc áo cưới bước về phía anh rồi.
" Thật xinh đẹp!" Anh khẽ lên tiếng nói, âm thanh cũng chỉ vừa đủ nghe.
" Hôm nay là ngày anh em chúng ta thoát ế có đúng không? Tôi cuối cùng cũng rước được mỹ nhân về rồi!" Mặc Vũ mỉm cười lên tiếng.
" Nhầm rồi, chỉ có cậu là thoát ế thôi!" Ngay lập tức Lục Thần Vũ liền lên tiếng phản bác.
" Này, hai người im miệng lại đi, đừng có phá lễ cưới của chúng tôi!" Âu Dương Tư Thần ánh mắt như muốn giết người nhìn Mặc Vũ nói, anh cảm thấy hắn khá là phiền phức, biết vậy đã không đồng ý để hắn tổ chức hôn lễ cùng rồi.
Bên dưới lễ đường, cô dâu đang từ từ tiến lên, bọn họ trông xinh đẹp, nhẹ nhàng và thướt tha.

Ánh mắt chủ rề không thể rời khỏi cô dâu, cả ba đều cong môi nhìn chằm chằm nàng dâu xinh đẹp của mình.
Ba người con gái hôm nay mặc trên người những chiếc váy trắng tinh khôi, được đính đá quý thập phần kiêu sa và lộng lẫy.

Trên đầu họ là những chiếc vương miện lấp lánh, tượng trưng cho nữ hoàng.


Cả đời người con gái chỉ muốn một lần đươc mặc váy cưới, và gả cho người mình yêu thương.

Trên tay mỗi người, chính là một bó hoa cưới sặc sỡ, mỗi loại hoa đại diện cho tình yêu của họ.
Đến nơi, Lâm Văn Thành và Vương Gia Minh trao cô dâu lại cho ba người họ." Hai người chúng ta giao lại bảo bối của mình cho các con, nhất định phải đối xử với con bé thật tốt, nếu không chúng ta sẽ mang con gái mình trở về nhà!"
" Sẽ không có cái ngày đó đâu!" Cả ba người đồng thanh nói, rồi nắm lấy tay cô dâu của mình.
Ngay lúc này, ba cặp đôi cùng nhau đứng trên sân khấu, họ chuẩn bị ở trước mặt người chủ trì hôn lễ tuyên thệ.
Người chủ trì nhanh chóng có mặt ở trên sân khấu, ông ấy bắt đầu công việc của mình.

Trước tiên là lời chào đối với mọi người có mặt ở đây, sau đó ông mới dõng dạc nói.
" Anh Âu Dương Tư Thần, anh Lục Thần Vũ, và anh Mặc Vũ! Các anh có đồng ý sẽ ở bên cô Lạc Ninh Hinh, cô Vũ Đình và cô Vương Gia Kỳ cho đến hết cuộc đời này hay không? Cho dù là ốm đau hay bệnh tật, giàu sang hay nghèo khó, đều nguyện ở bên nhau không rời không bỏ?"
" Chúng tôi đồng ý!" Ba người dứt khoát trả lời, không một chút chần chừ.
" Cô Lạc Ninh Hinh, cô Vũ Đình và cô Vương Gia Kỳ! Các cô có đồng ý sẽ ở bên anh Âu Dương Tư Thần, anh Lục Thần Vũ và anh Mặc Vũ đi đến hết cuộc đời này hay không? Dù là ốm đau hay bệnh tật, dù là giàu sang hay nghèo khó, đều nguyện ý ở bên nhau không rời không bỏ!" Vị chủ trì lại lên tiếng hỏi.
" Tôi đồng ý!"
Ba cặp đôi bắt đầu trao nhẫn cưới cho nhau, trước sự chúc phúc của rất nhiều người có mặt ở đây.

Những người thân, bạn bè, và cả những đối tác làm ăn của gia đình họ.
Vừa mới trao nhẫn xong, bên dưới sân khấu đã ồn ào náo nhiệt, mọi người bắt đầu hò reo vui vẻ.
" Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!"
Vừa dứt lời, ở đây Âu Dương Tư Thần đã cúi người ôm lấy Lạc Ninh Hinh hôn sâu, trước sự bất ngờ của mọi người.


Không thể thua kém người anh em của mình, Lục Thần Vũ và Mặc Vũ cũng trao nụ hôn ngọt ngào cho Vũ Đình và Vương Gia Kỳ.
Người lớn ở bên dưới lập tức che đi đôi mắt của những đứa trẻ, để tránh làm đau mắt bọn nhỏ.
Lúc này trên sân khấu bắt đầu bắn pháo giấy xuống, khung cảnh lễ cưới bây giờ trông thật lãng mạn.

Những người có mặt ở đây, đều cảm thấy bản thân rất may mắn, khi được mời đến dự hôn lễ ngày hôm nay.
Thời khắc quan trọng cũng đã đến, bên dưới sân khấu, có rất nhiều người tụ tập, chỉ để có thể nhận được bó hoa cưới may mắn của những cô dâu ngày hôm nay.
" Ông đây hôm nay nhất định phải có được hoa, không thể nào làm cẩu độc thân mãi được!" Khương Bạc hào hứng chuẩn bị tư thế, hắn có vẻ rất quyết tâm.
" Tôi cũng không thể thua cậu được, tôi không muốn ăn thức ăn cho chó độc thân nữa đâu!" Vệ Tư Hàn cũng hăng hái xắn tay áo đi vào đám đông.
" Mọi người chuẩn bị nhé, chúng tôi bắt đầu ném đây!" Nói xong, cả ba người cùng nhau tung hoa cưới lên cao.
Mọi người bên dưới lại bắt đầu nhốn nháo, họ tranh nhau chỉ để giành hoa, với một mong ước là có thể giống như ba cô dâu ngày hôm nay, có thể tìm được một ông chồng cực phẩm như họ.
" Tôi bắt được rồi!" Khương Bạc là người đầu tiên bắt được hoa, trên tay hắn là bó hoa Hướng Dương của Vũ Đình.
Mạch Na cũng bắt được bó hoa Hồng của Vương Gia Kỳ, chỉ là không biết ai là người đã có được hoa của Lạc Ninh Hinh, một bó hoa Tulip màu xanh.
" Tôi cũng bắt được rồi!" Phía sau một giọng nói của phụ nữ vang lên, là Tử Di, cô ấy đã đến.
" Tử Di, em về rồi sao?" Khương Bạc đôi mắt ánh lên một tia vui mừng hỏi cô ấy, hắn như không tin vào mắt mình.

" Khương Bạc, em chỉ muốn đến để cho anh một câu trả lời mà thôi!"
" Là em cũng yêu anh!" Tử Di nở một nụ cười tươi đáp.
" Thật sao?" Khương Bạc quá bất ngờ, hắn lập tức chạy đến ôm cô ấy nhấc bổng lên." Vậy chúng ta cũng kết hôn đi!"
Vệ Tư Hàn bây giờ cảm thấy cô đơn đến cùng cực, hắn khóc không thành tiếng, bây giờ hội độc thân quả nhiên chỉ còn lại mỗi hắn.
Ở chỗ ghế ngồi, Diệp Minh Châu đột nhiên cảm thấy kỳ lạ, cô ấy cúi người nhìn xuống, hóa ra nước ối đã vỡ rồi.
" Chồng ơi, em sắp sinh rồi! Mau đưa em đến bệnh viện đi!" Diệp Minh Châu đưa tay nắm tóc Du Cảnh, cô đau đớn kêu lên.
" Cái gì? Vợ à, em cố lên, anh đưa em đến bệnh viện ngay thôi!" Du Cảnh hốt hoảng kêu lên.
" Mau tránh đường, vợ tôi sắp sinh rồi!" Hắn bế Diệp Minh Châu lên, lớn tiếng kêu lên
Mọi người lúc này nháo nhào, quên mất là mình đang tổ chức hôn lễ, vội vàng giúp hắn đưa Diệp Minh Châu đến bệnh viện để sinh nở.
Khung cảnh lãng mạn của lễ cưới bỗng nhiên biến mất, chỉ thấy cô dâu và chủ rể đang vội vàng xách váy giúp bà bầu đi sinh.

Bình Luận (0)
Comment