Cả Thế Giới Của Anh Chỉ Dành Cho Em

Chương 8


Lạc Bội Sam tiến đến bên cạnh, lôi kéo tay Lạc Ninh Hinh giới thiệu với mọi người.
" Xin chào mọi người, cảm ơn mọi người hôm nay đã đến đây tham dự tiệc sinh nhật của tôi.

Tôi giới thiệu một chút, có lẽ mọi người không biết cô gái này.

Chị ấy là Lạc Ninh Hinh, con nuôi của bố mẹ tôi.

Bình thường tham gia yến tiệc, ba không mang theo chị ấy, nên có lẽ mọi người không biết!"
Chỉ bằng lời nói của Lạc Bội Sam, mọi người đã nhận ra Lạc Ninh Hinh ở Lạc Gia Không được xem trọng.

Họ lại bàn tán sôi nổi hơn.
"Ahhh, thì ra chỉ là con nuôi!"
"Thảo nào, tôi không nghe Lạc Chí Bằng nhắc đến."
"Đẹp thì có ích lợi gì,cũng chỉ là đứa con nuôi, không được yêu thương!"
" Vẫn là Lạc Bội Sam tiểu thư tốt hơn!"
Lạc Ninh Hinh xấu hổ, cô muốn tìm cái lỗ mà trốn.


Cô muốn đi, nhưng tay lại bị Lạc Bội Sam giữ chặt tay, cô ta khẽ nói thầm vào tai cô.
" Chị xem, chị xinh đẹp thần thái thì ích lợi gì? Vẫn như một con chó nhỏ, chúng tôi nuôi trong nhà mà thôi.

Lạc Ninh Hinh tức giận không? Cô vĩnh viễn chỉ có thể để tôi giẫm đạp dưới chân!"
Lạc Ninh Hinh run rẩy nhìn cô ta.

Lạc Bội Sam hận cô đến thế nào đây? Trước giờ cô chưa từng làm gì tổn thương đến cô ta, sao lại muốn đối xử với cô như vậy?
Lúc này ngoài cửa lại ồn ào, mọi ánh mắt lại di chuyển về phía cửa ra vào." Cô gái này là con gái của Lâm gia, Lâm Như Tuyết đúng không? Thật xinh đẹp!"
" Đúng vậy nha, nhìn như một nữ thần!"
" Có thể làm quen với cô ấy không? Kết giao với con gái Lâm gia cũng là chuyện tốt."
" So với Lâm gia, thì Lạc Gia còn thua xa!"
Lạc Ninh Hinh cũng đưa mắt nhìn phía đám đông, bọn họ đang vây quanh ngoài cửa.

Cô cũng nhìn thấy Lâm Như Tuyết.

Đúng như mọi người bàn tán, Lâm Như Tuyết rất xinh đẹp.

Mái tóc đen dài được bới lên gọn gàng, cô ta mặc chiếc váy xanh lam ôm sát cơ thể, đường cong quyến rũ, gương mặt thì lại sắc sảo, làn da trắng ngần mỹ miều.
Lạc Bội Sam lúc này tươi cười chạy tới, nắm tay Lâm Như Tuyết hồ hởi nói." Chị Như Tuyết, cuối cùng chị cũng đến nha! Em không thấy bác Lâm, bác không đến sao chị?"
" Ba chị công ty còn bận một số chuyện, nên sẽ không đến.

Bội Sam, chúc em sinh nhật vui vẻ! Quà chị gửi cho quản gia Trương rồi, lát em mở ra xem thử có thích không?"
" Chị tặng gì em cũng thích, cảm ơn chị Như Tuyết!"
Lạc Ninh Hinh đứng lặng ở nơi đó, cô nhìn Lạc Bội Sam và Lâm Như Tuyết nói chuyện vui vẻ, cứ như Lâm Như Tuyết mới là người nhà của Lạc Bội Sam.

Bỗng nhiên, cô thấy ánh mắt Lâm Như Tuyết dò xét nhìn cô, Lạc Ninh Hinh đành di chuyển đến nơi ít người hơn.
Những nơi thế này tốt hơn, không ai để ý đến Lạc Ninh Hinh.


Họ cũng sẽ không bàn tán, thảo luận về cô.

Lúc nhỏ, cô cũng như thế này.

Nhà có tiệc tùng, thì cô cũng chỉ được đứng ở một góc, Lạc Chí Bằng không bao giờ cho phép cô đến gần bọn họ.
Lạc Ninh Hinh đưa tay lấy bánh kem, cô đói bụng muốn ăn gì đó.

Từ sáng đến giờ, cô đã được ăn gì đâu.

Lạc Bội Sam luôn kiếm chuyện, để sai khiến cô làm cái này cái nọ cho cô ta.

Bất chợt Lâm Như Tuyết đi đến, cô ta lên tiếng bắt chuyện với Lạc Ninh Hinh.
"Lạc tiểu thư, tôi có thể làm phiền cô chút được không?"
Lạc Ninh Hinh hơi bối rối, nhưng rồi cũng đồng ý." Lâm tiểu thư, được cô chú ý là vinh hạnh cho tôi! Không biết cô có gì muốn nói với tôi?"
" Lần trước đụng trúng cô, không biết cô có bị thương ở đâu không? Tôi thật sự rất áy náy!" Lâm Như Tuyết tỏ ra áy náy hỏi Lạc Ninh Hinh.
" Tôi không bị làm sao hết, cảm ơn cô đã quan tâm, cô không cần phải thấy có lỗi như vậy đâu!" Lạc Ninh Hinh lắc đầu rụt rè đáp.
" Vậy thật tốt! Lạc tiểu thư, tôi có thể làm bạn với cô được không vậy? Tôi thật sự rất thích tính cách này của cô đó, tôi chân thành mong cô sẽ làm bạn với tôi.

Sau này cô cứ gọi tôi là Như Tuyết, tôi sẽ gọi cô là Ninh Hinh!" Lâm Như Tuyết lại thân thiện nói.
" Lâm tiểu thư như vậy được không? Hình như không hay cho lắm!" Lạc Ninh Hinh bắt đầu e ngại.


Nếu để Lạc Chí Bằng biết, ông ta sẽ lại mắng cô, dùng lời lẽ cay độc mà đay nghiến Lạc Ninh Hinh.
" Cô cứ xem tôi như bạn của cô là được rồi! Không cần phải bận tâm nhiều đâu, chúng ta cứ như bình thường thôi."
" Tôi...." Lạc Ninh Hinh đang tính từ chối, thì âm thanh quen thuộc vang lên.
"Ninh Hinh, cô mau đến đây cho tôi!" Trần Thi Thi lớn tiếng gọi Lạc Ninh Hinh đi.
Lâm Như Tuyết lúc này sắc mặt thay đổi, đôi mắt cô ta âm trầm, nhìn theo bóng dáng Lạc Ninh Hinh.

Cô ta thở dài nhẹ nhõm, Lạc Ninh Hinh cũng chẳng phải loại người đáng sợ gì, còn có phần hơi nhút nhát.

Người như vậy, căn bản không thể đấu lại cô ta được.
Đang say mê suy nghĩ, điện thoại của cô ta bất chợt reo lên, nhìn thấy dãy số trên màn hình, cô ta vội bắt máy.
" Có kết quả sao rồi? Không cùng huyết thống sao?" Lâm Như Tuyết nghe kết quả mà cảm thấy choáng váng.
Cô ta lúc này mới run run, tin tưởng lời nói của Hứa Vân Du.

Vì còn không chắc chắn cô ta đã đi xét nghiệm DNA, nhưng đúng như lời bà ấy nói, cô ta không phải con ruột Lâm gia.

Bình Luận (0)
Comment