Cả Thế Giới Không Ai Biết Anh Thích Em

Chương 100

Lâm Sơ Diệp vừa nhận một vai diễn trong bộ phim mới, đúng lúc không có việc gì làm, vừa hay cô lại vừa muốn nâng cao kỹ năng diễn xuất, vừa muốn trải nghiệm môi trường làm việc văn phòng nên cô đã ẩn danh nộp đơn xin thực tập vào một công ty, cũng hóa trang khác một chút để người khác không nhận ra cô là diễn viên Lâm Sơ Diệp.

Là người mới của công ty, đa số mọi người đều đối xử rất khách sáo với cô, ngoại trừ giám đốc Trần Huỳnh.

Cũng không biết có phải tính cách quá nghiêm khắc hay gì mà từ khi cô vào công ty, Trần Huỳnh chưa bao giờ tỏ ra vui vẻ với cô.

Trong cuộc họp buổi sáng, Lâm Sơ Diệp vừa cầm chai nước ngồi xuống ghế đã bị khiển trách là không giải thích rõ ràng các dòng trong tài liệu, từ sáng đến tối không ngừng bị mắng, đến lúc sắp tan làm còn đem một chồng tài liệu để lên bàn Lâm Sơ Diệp, ra lệnh cho cô phải hoàn thành xong trong đêm nay, cả ngày bị Trần Huỳnh gây khó dễ khiến Lâm Sơ Diệp hơi ủ rũ.

Lúc Ôn Tịch Viễn gọi điện thoại, Lâm Sơ Diệp vẫn còn đang vật lộn với đống tài liệu, vừa sửa tài liệu vừa nghe điện thoại.

“Em tan làm chưa? Anh đến đón em?”

Lâm Sơ Diệp nhìn một bàn chất đầy tài liệu, tính toán chắc phải đến mười giờ mới có thể tan ca nên thấp giọng nói: “Em vẫn còn phải tăng ca, anh ăn cơm trước đi, không cần phải chờ em đâu.”

Ôn Tịch Viễn nhíu mày: “Không phải em mới nhận việc thôi sao? Sao đã phải tăng ca rồi?”

“Đại khái là công ty có chút chuyện.” Lâm Sơ Diệp hạ giọng, lại thoáng thấy Trần Huỳnh đang nhìn về phía bên này, cô sợ lại bị gây khó dễ nên nói nhanh: “Cấp trên đang nhìn về phía bên này, em cúp máy trước nhé, chút nữa em gọi lại cho anh sau.”

Cô nhanh chóng cúp điện thoại, bận rộn đến mười giờ, cuối cùng cũng làm hết việc, vừa ra khỏi công ty liền gọi điện cho Ôn Tịch Viễn.

Hình như Ôn Tịch Viễn cũng đang bận, thấp thoáng có thể nghe được tiếng lật mở văn kiện.

“Xong việc rồi sao?” Giọng nói trầm thấp còn mang theo tiếng lật trang giấy từ đầu dây bên kia truyền đến.

“Vâng, anh vẫn chưa tan làm sao?”

“Đang đợi em.” Ôn Tịch Viễn ở đầu dây bên kia nói: “Em ăn cơm chưa?”

Ôn Tịch Viễn hỏi, Lâm Sơ Diệp mới nhớ ra mình còn chưa ăn tối: “Vẫn chưa.”

“Anh đến đón em.” Ôn Tịch Viễn nói: “Em ở trước cửa công ty chờ anh, khoảng mười phút nữa anh tới.” 

Lâm Sơ Diệp: “Vâng.”

Ôn Tịch Viễn đóng máy tính lại, với lấy cái áo khoác treo trên giá, lấy chìa khóa xe rồi rời đi.

Khoảng cách từ công ty của anh đến công ty của Lâm Sơ Diệp không xa, rất nhanh đã tới nơi.

Lúc anh tới thì Lâm Sơ Diệp đã xuống lầu, đang đứng bên ngoài đợi anh.

Bây giờ cũng đã muộn, mua nguyên liệu về nấu ăn thì không kịp nữa nên hai người đi tới một nhà hàng ở gần đó.

“Sao lại tăng ca muộn thế?” Ôn Tịch Viễn nhận lấy thực đơn, nhíu mày hỏi.

Lâm Sơ Diệp: “Công việc ở công ty hơi nhiều.”

“Ngày nào cũng vậy sao?” Anh nói, mấy ngày nay anh phải đi công tác, mặc dù mỗi ngày đều gọi điện thoại cho nhau, nhưng anh cũng không hiểu rõ công việc của cô cho lắm.

Lâm Sơ Diệp: “Cũng bình thường, chỉ thỉnh thoảng tăng ca mà thôi.”

Nói đúng ra là chỉ có hôm nay mới tăng ca muộn như vậy mà thôi.

Ôn Tịch Viễn lập tức nhíu mày: “Có phải rất vất vả không?”

“Không sao đâu.” Lâm Sơ Diệp lắc đầu: “Cũng chỉ là trải nghiệm thôi mà.”

Tuổi tác của cô tuy rằng không còn nhỏ, nhưng kinh nghiệm làm việc không nhiều, những trải nghiệm như thế này đối với cô lại rất mới mẻ và quý giá, cũng có ích đối với diễn xuất của cô nên cô không bài xích những thứ này, cũng không sợ Trần Huỳnh gây khó dễ.

Thật ra vai diễn cô mới nhận cũng là một người mới phải đối mặt với những chèn ép và áp lực ở môi trường công sở như thế này, vì thế việc Trần Huỳnh gây khó dễ cũng giúp cô nghiền ngẫm được tâm lý của nhân vật nhiều hơn.

Ngày hôm sau, mới tới công ty được nửa tiếng, Trần Huỳnh đã ném một tập tài liệu lên bàn cô, bắt đầu gây khó dễ: “Phân loại rồi chỉnh lý cho tốt, chín giờ rưỡi đưa cho tôi.”

Một lúc sau, một bản kế hoạch quảng cáo lại được ném lên bàn cô: “Cuối tuần ứng dụng này sẽ được tung ra thị trường, chúng ta cần phải khuấy động nhiệt độ và tổ chức họp báo. Cô liên hệ với các phương tiện truyền thông và khách sạn trước, sau đó lập ngân sách cho tôi.”

Mặc dù Lâm Sơ Diệp chưa từng làm qua công việc như thế này, nhưng năng lực học hỏi và kỹ năng giao tiếp của cô khá tốt, trong một buổi chiều đã liên hệ xong với phía truyền thông và khách sạn, cùng với báo cáo dự trù kinh phí nộp cho Trần Huỳnh.

Vì phải tạo độ nóng trên các phương tiện truyền thông, trước buổi họp báo còn phải thông báo cho khá nhiều phóng viên của các nhà đài nên công tác thông báo với báo chí cũng được phân cho Lâm Sơ Diệp. Chuyện này đối với Lâm Sơ Diệp chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, rất nhanh cô đã viết xong phương án phác thảo ra mắt sản phẩm mới, trước khi tan tầm cô đã gửi cho Trần Huỳnh xét duyệt.

Trần Huỳnh cũng không bắt bẻ gì, nói ngay: “Đăng đi.”

Lâm Sơ Diệp thấy cô ta không xem nghiêm túc, có hơi lo lắng: “Trần tổng, cô có muốn xem kỹ lại một lần nữa không, hay là gửi đến bộ phận kiểm duyệt xem xét lại?”

Tuy cô chỉ đang thực tập, nhưng lúc nhận việc các đồng nghiệp có đề cập qua với cô, bài đăng phải qua xét duyệt mới có thể phát hành ra bên ngoài, bây giờ Trần Huỳnh bảo cô gửi bài đi khiến cô cảm thấy hơi bối rối.

Đối với nghi vấn của cô, Trần Huỳnh chỉ thản nhiên nhìn cô rồi nói: “Không cần, cứ trực tiếp đăng đi.”

“Nhưng mà…..” 

“Tôi nói đăng là đăng. Cứ chần chừ mãi, tuyên bố cũng tuyên bố rồi, còn gì là tranh thủ nhiệt độ nữa?”

Lâm Sơ Diệp vẫn do dự.

Trần Huỳnh: “Yên tâm đi, tôi nói đăng thì cô cứ đăng, nếu có chuyện gì xảy ra thì tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Lâm Sơ Diệp gật đầu, không tiếp tục kiên trì nữa, liên hệ với mấy kênh truyền thông rồi trực tiếp đăng bài viết lên.

Không ngờ vẫn xảy ra chuyện.

Ngày hôm sau Ôn Tịch Viễn đưa cô tới công ty.

Giờ cao điểm buổi sáng rất dễ bị kẹt xe, công ty của cô và Ôn Tịch Viễn cùng đường, vốn Lâm Sơ Diệp muốn tự mình lái xe qua đó, nhưng Ôn Tịch Viễn lại không yên tâm, cứ khăng khăng đòi đưa cô tới công ty, lúc đến công ty đã là gần chín giờ.

Cô vội vàng đi vào văn phòng, vừa mới bước vào thì liền nhận ra bầu không khí không đúng lắm, mọi người ngồi thành nhóm nhỏ, giống như đang thảo luận chuyện gì đó, thấy cô bước vào thì nhìn sang phía cô, ánh mắt còn mang theo chút lo lắng.

Tim Lâm Sơ Diệp đập thình thịch, cũng không biết rõ là chuyện gì, lo lắng quét thẻ, đang định hỏi chuyện gì thì giám đốc  thương hiệu đã đi tới, ném văn kiện lên trên bàn, liếc mắt nhìn mọi người: “Bản thảo buổi chiều hôm qua là ai đăng?”

Những người khác do dự nhìn về phía Lâm Sơ Diệp, không ai dám lên tiếng.

Lâm Sơ Diệp nhớ tới bản tuyên bố mà Trần Huỳnh bảo cô viết, chần chờ lên tiếng: “Xin hỏi là bản thảo gì?”

“Chính là bài viết đăng lúc chiều hôm qua, bản thảo khởi động phần mềm, là ai viết?”

Giọng điệu của giám đốc thương hiệu không tốt lắm, sắc mặt cũng rất xấu khiến Lâm Sơ Diệp có dự cảm chẳng lành: “Là tôi đăng, bản thảo làm sao thế?”

“Hóa ra là cô à.” Giám đốc bộ phận quay đầu nhìn cô, nở nụ cười: “Bản thảo cũng là cô viết đúng không? Ai cho cô quyền đăng bài thế? Bản thảo của cô qua kiểm duyệt rồi sao? Cô không biết chi tiết của sản phẩm chỉ đến lúc họp báo mới được công bố sao? Cô đây gọi là làm lộ cơ mật của công ty rồi đấy.”

Lâm Sơ Diệp nhíu mày, đang muốn tìm Trần Huỳnh, đúng lúc Trần Huỳnh từ bên ngoài bước vào, thấy nhiều người đang đứng ngoài cửa thì nhướng mày: “Có chuyện gì vậy?”

Thời gian giám đốc bộ phận và Trần Huỳnh vào công ty giống nhau, bình thường quan hệ của hai người cũng khá tốt, thấy Trần Huỳnh tới thì chào hỏi một tiếng, sau đó lặp lại câu nói vừa rồi một lần nữa, còn bổ sung thêm: “Bây giờ cách buổi họp báo còn nửa tháng nữa, công bố chi tiết sản phẩm như thế đã làm lộ bí mật, đối thủ cạnh tranh cũng sẽ dựa vào chi tiết này, trong vòng nửa tháng hoàn toàn có thể làm ra cái tương tự, thậm chí là còn có thể xuất sắc hơn của chúng ta, đến lúc đó chúng ta sẽ mất ưu thế, nếu bọn họ đưa sản phẩm ra thị trường trước chúng ta, thậm chí chúng ta còn có thể bị tố là sao chép.”

Trần Huỳnh nhíu mày: “Bây giờ sửa lại một số chức năng còn kịp không?”

Giám đốc thương hiệu: “Sản phẩm này mọi người phải tăng ca mấy tháng mới có thể làm ra được, chỉ vì một bản thảo của các người lại phải tăng ca thêm một tháng nữa, ai đồng ý chứ? Hơn nữa bây giờ tin tức đã công bố ra bên ngoài rồi, mọi người đều đã công nhận công năng mới này, còn xem nó là một tin tức tốt, đến lúc phát hành sản phẩm thì lại không giống như đã thông báo trước đó, điều này sẽ khiến dư luận cho rằng chúng ta đăng bài không đúng sự thật, còn có thể sẽ bị điều tra.”

Trong lúc nhất thời, Trần Huỳnh hơi trầm mặc, nhìn Lâm Sơ Diệp một cái.

Giám đốc thương hiệu cũng không có nhiều thời gian để giải thích với Trần Huỳnh, nhìn sang Lâm Sơ Diệp, sắc mặt lập tức thay đổi: “Cô nói đi, bây giờ chuyện này phải giải quyết như thế nào? Bây giờ tin tức đã lan khắp các trang mạng, lãnh đạo của công ty cũng đã biết chuyện bản thảo này, ai cũng hỏi ai là người viết bản thảo, chuyện này nhất định phải truy cứu trách nhiệm.”

Lâm Sơ Diệp: “Đây là Trần…..”

“Giám đốc Trương.” Trần Huỳnh cắt ngang lời cô: “Chuyện này thuộc thẩm quyền giám sát của tôi, trước tiên để tôi tìm hiểu rõ rốt cuộc là như thế nào, sau đó sẽ đi tìm cô sau.”

Giám đốc thương hiệu gật đầu: “Được.”

Trần Huỳnh nhìn Lâm Sơ Diệp một cái: “Cô tới văn phòng của tôi một chuyến.”

Lâm Sơ Diệp nghe lời đi theo, Trần Huỳnh khóa cửa văn phòng lại, nói với cô: “Tiểu Lâm, bản thảo là do cô viết, bài đăng cũng là do cô đăng.”

Thái độ của Trần Huỳnh đã rất rõ ràng.

Lâm Sơ Diệp có hơi khó chịu, cô dùng tên giả xin việc để trải nghiệm kinh nghiệm cuộc sống, không ngờ lại còn gặp phải loại chuyện như thế này.

Trần Huỳnh nhìn cô, thái độ mềm mỏng hơn: “Tiểu Lâm, cô mới chỉ là một người mới nhận việc, còn có thể bắt đầu lại, mọi người vẫn có thể khoan dung hơn với người mới, chuyện này sẽ không ảnh hưởng nhiều đến cô. Nhưng tôi không dễ dàng gì mới có thể ngồi lên được vị trí này, còn phải trả tiền nhà còn phải nuôi con nhỉ, tôi không thể xảy ra chuyện gì được, cô có hiểu không?”

Cô ta dừng một chút, sau đó nói tiếp: “Nếu cô thừa nhận chuyện này là lỗi của mình, tôi sẽ cố gắng nói giúp cô với công ty, sẽ không truy cứu trách nhiệm của cô, chuyện này sẽ không ảnh hưởng gì đến cô.”
Bình Luận (0)
Comment