Cả Thế Giới Không Ai Biết Anh Thích Em

Chương 82


“Tôi….

Nó……” Ôn Kỳ Minh sắp xếp lại ngôn ngữ, nghẹn nửa ngày vẫn không nói được chữ nào, trừng mắt với Lâm Sơ Diệp: “Này, con gái như cô sao lại không hiểu phép tắc thế hả, lần đầu gặp mặt đã nói chuyện với bố chồng như thế hả?”
“Vậy bố có cảm thấy những lời đó là đúng không?” Ôn Mộ Viễn không nhịn được, trách ông: “Con cảm thấy chị dâu nói thế là còn nhẹ.”
“Còn không phải sao?” Ôn Thư Ninh cũng tức giận: “Lần đầu tiên con dâu tới nhà bố đã gây khó dễ rồi, bố có tôn trọng con trai và con dâu của bố không vậy?”
“Tôi…..” Ôn Kỳ Minh muốn phản bác lại, nhưng không tìm được lý do nào.
Lâm Sơ Diệp cũng cho ông bậc thang đi xuống: “Cháu xin lỗi chú, là cháu không lễ phép.

Nếu cháu có nói gì không phải phép, xin chú cũng đừng để trong lòng.”
Nói xong thì cầm tách trà giơ về phía ông.
Thái độ dịu dàng khiến Ôn Kỳ Minh không thể tức giận, ông thầm trừng mắt với Lâm Sơ Diệp một cái, nâng chén trà lên uống một hơi cạn sạch.
“Được rồi được rồi, nhanh ăn cơm thôi, đồ ăn nguội hết rồi.” Ôn Thư Ninh cũng nhân cơ hội chuyển đề tài, không để cho Ôn Kỳ Minh cắn mãi không tha.
Ôn Tịch Viễn nhìn Ôn Kỳ Minh, rõ ràng ông còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng chủ đề đã được chuyển qua cái khác, ông cũng không thể nào cứ nói mãi được.
Nhưng Ôn Tịch Viễn hiểu rõ, chuyện này vẫn chưa kết thúc tại đây.
Kết thúc một bữa tối tạm được coi là yên bình, quả nhiên Ôn Kỳ Minh gọi Ôn Tịch Viễn lại: “Anh vào thư phòng với tôi một lát.”
Ôn Tịch Viễn biết vì sao ông lại tìm mình, chỉ đơn giản là muốn khôi phục lại chức vị của ông ở công ty, để ông có cơ hội trổ tài.
Những người quen của ông đều biết ông là một người dễ mềm lòng, trọng sĩ diện, chỉ cần nịnh nọt ông vài câu, ông sẽ coi đối phương như huynh đệ thân cận, nhưng dễ khen cũng dễ chê, cho nên những người được ông coi như bạn già nối khố, chỉ cần hạng mục của họ không được Hoa Ngôn thông qua thì họ sẽ lập tức tới nói với ông vài câu.
Những người đó đều đã tiếp xúc với ông mấy năm, có chút gọi là giao tình, chỉ cần tùy tiện khen ngợi vài câu, sau đó thổi phồng triển vọng của dự án lên một chút, Ôn Kỳ Minh vừa nghe sẽ cảm thấy vui tai, mặc kệ hạng mục đó như thế nào, ông cũng sẽ đồng ý, để những người đó nghĩ hạng mục tiến vào Hoa Ngôn là chuyện chắc chắn.
Mấy năm trước còn bận đi học, Ôn Tịch Viễn vẫn mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho Ôn Kỳ Minh, nếu như ông có năng lực, hơn nữa còn sẵn lòng nghe ý kiến của người khác thì còn đỡ, nhưng Ôn Kỳ Minh lại rất có tự tin với bản thân, bảo thủ tự phụ, không nghe lời khuyên của bất kỳ ai, rõ ràng là một bộ phim rác ai ai cũng nhìn thấy, nhưng ông vẫn tin đó chắc chắn sẽ là một tác phẩm tuyệt vời, ông sẽ không bốo giờ để ý kiến của người ngoài làm ảnh hưởng đến ý kiến của bản thân, lúc nào cũng rất cố chấp, chỉ cần là chuyện mà ông đã quyết định, cho dù là ai đi chăng nữa cũng không thể nào thay đổi, cấp dưới của ông không còn cách nào, chỉ có thể cầu xin Lê Duệ giúp đỡ, sau đó Lê Duệ lại báo cáo với Ôn Tịch Viễn, cuối cùng đều là Ôn Tịch Viễn trực tiếp ra mặt, cưỡng chế chấm dứt hạng mục đó.

Quyết định của Ôn Kỳ Minh và sự cưỡng chế mạnh mẽ đó của Ôn Tịch Viễn khiến mâu thuẫn giữa hai bố con ngày càng nghiêm trọng.
Sau khi Ôn Tịch Viễn tốt nghiệp, chính thức tiếp quản công ty lập tức cho tạm dừng mọi chức vụ của Ôn Kỳ Minh ở công ty, để ông không còn cơ hội tự tiện quyết định những hạng mục khác nữa, đây cũng chính là nguyên nhân khiến quan hệ bố con đã xấu lại càng thêm xấu.
Ôn Kỳ Minh là kẻ mạnh hơn nửa đời người, cũng tỏa sáng rất lâu, trong lòng vẫn cảm thấy tự hào kiêu ngạo đối với chính bản thân mình, đang ở giai đoạn hưng thịnh thì đột nhiên bị đình chỉ chức vụ, chuyện này đối với ông mà nói là vô cùng nhục nhã, bởi vậy mới sống chết muốn Đông Sơn tái khởi, muốn quay lại đỉnh cao để chứng tỏ bản thân, nhưng Ôn Tịch Viễn vẫn luôn ngăn cản con đường trở về của ông, điều đó khiến ông không thể nào chấp nhận được.
Thật ra Ôn Tịch Viễn có thể hiểu tâm lý muốn trở về đỉnh vinh quang này của bố mình, thậm chí cũng đã cho ông không ít cơ hội để ông thử sức, nhưng tính cách của ông ấy có quá nhiều khiếm khuyết, nửa đời trước coi như là thuận buồm xuôi gió, cũng có mẹ anh ở bên cạnh canh chừng nên không bị dao động nhiều, cho nên nổi danh một thời, nhưng hoàn cảnh hiện tại, với tính cách của ông sẽ không thể nào khống chế được cục diện, nếu cứ như thế sẽ rất dễ dàng biến thành con cờ của người khác.
Bởi vậy đối với đề nghị quay trở về công ty hoặc là bật đèn xanh cho hạng mục nào đó mà Ôn Kỳ Minh yêu cầu, anh luôn một mực từ chối, Ôn Tịch Viễn biết, trong lòng Ôn Kỳ Minh vẫn còn rất nhiều thứ muốn nói, nhưng Ôn Kỳ Minh lại không muốn nói chuyện một cách ngang hàng với anh.

Trong mắt của ông, ông là bố, còn Ôn Tịch Viễn là con, những chuyện mà ông từng trải còn nhiều hơn những việc mà Ôn Tịch Viễn làm được, một đứa con như Ôn Tịch Viễn thì không có tư cách dạy ông phải đối nhân xử thế như thế nào.
Lần này cũng vậy, Ôn Kỳ Minh gọi anh vào thư phòng không phải là muốn bàn bạc nghiêm túc gì với anh, mà là vì không cãi lại được Lâm Sơ Diệp, cho nên mới muốn đóng cửa nói chuyện, nhưng dù có nói gì đi chăng nữa thì kết quả cũng sẽ chỉ là cãi vã, Ôn Tịch Viễn không muốn trao đổi những chuyện vô nghĩa nên trực tiếp từ chối: “Nếu vẫn là chuyện quay về công ty thì không cần.

Bộ phận đánh giá hạng mục sẽ đưa ra những đánh giá chuyên nghiệp nhất, nếu như dự án thật sự tốt như vậy thì bọn họ sẽ không bỏ qua đâu, cho nên bố cứ yên tâm.”
“Tất cả đều bị từ chối rồi, bọn chúng nghĩ mình là ai cơ chứ.

Đến cả công ty của mình mà tôi cũng không có chút quyền quyết định nào sao?” Ôn Kỳ Minh giận dữ hỏi, chuyện này ông ta không thể nhịn được, công ty là từng là tâm huyết của ông, nhưng bây giờ ông lại không có chút quyền phát ngôn nào.
Ôn Tịch Viễn nhìn về phía ông: “Con nói rồi, nếu bố thật sự coi trọng hạng mục đó như vậy, thì cứ lấy công ty trên danh nghĩa của bố đầu tư thử xem, như thế vừa hay có thể chứng minh mắt nhìn của bố.”
Ôn Kỳ Minh: “Nếu không có Hoa Ngôn chống lưng, bộ phim đó có thể được phát hành sao.”
Ôn Tịch Viễn: “Hoa Ngôn sẽ không sản xuất phim rác.”
Ôn Kỳ Minh: “Sao anh không nhìn ra thị yếu của thị trường thế? Anh còn nói tôi chuyên quyền độc đoán, không chịu nghe ý kiến của người khác, anh không phải cũng như thế sao? Nhiều hạng mục được các tiền bối trong công ty coi trọng như thế, mỗi lần đưa cho anh, anh đều từ chối, anh thật sự hiểu thị trường đang cần gì không hả?”
Hơ, lại trở về điểm bốn đầu rồi.
Ôn Tịch Viễn không muốn cãi nhau với ông: “Hạng mục không phải chỉ có mình con từ chối, nếu có thắc mắc thì cứ tới bộ phận đánh giá thị trường để thắc mắc.”
Ôn Kỳ Minh: “……”

Ôn Tịch Viễn đã quay sang Lâm Sơ Diệp: “Em muốn về chưa?”
Lâm Sơ Diệp gật đầu.
Ôn Tịch Viễn nhìn về phía những người khác: “Con và Lâm Sơ Diệp về trước, nếu có thời gian rảnh chúng con sẽ đến thăm mọi người.”
Những người khác đều gật đầu, dặn dò đủ mọi thứ, sau đó còn nhiệt tình đứng dậy tiễn.
Chỉ có một mình Ôn Kỳ Minh lạnh lùng ngồi ở đó.
“Các người cứ nói nó rất vất vả, tôi không biết thông cảm cho nó.

Các người cũng thấy rồi đó, là tôi khiến nó vất vả sao? Nếu không phải cái gì nó cũng nắm trong tay không chịu ủy quyền cho ai khác, thì sẽ vất vả đến mức đó sao?”
Vừa dứt lời, Ôn Thư Ninh và Ôn Mộ Viễn đồng thời thay đổi sắc mặt, không hẹn mà cùng đồng thanh hô “Bố” một tiếng, muốn ngăn không để cho ông nói tiếp.
Ôn Kỳ Minh cũng nổi nóng: “Tôi nói gì sai sao? Là tôi khiến nó phải vất vả như thế sao? Các người bảo tôi phải hiểu cho nó, nói năm đó nó vì gia đình này phải làm như thế nào, làm như thế cũng không dễ dàng gì, là tôi bắt nó phải thu dọn cục diện hỗn loạn này sao? Không ai ép nó cả, là do nó….”
“Bố!” Ôn Mộ Viễn muốn ngăn cản nhưng đã không kịp.
Lâm Sơ Diệp lo lắng nhìn về phía Ôn Tịch Viễn.
Sắc mặt Ôn Tịch Viễn cũng trầm xuống.
Anh bình tĩnh nhìn về phía Ôn Kỳ Minh: “Không ai ép con cả, là do con không biết tự lượng sức mình mà thôi.”
Nói xong, anh nắm tay Lâm Sơ Diệp rời đi.
Ôn Mộ Viễn tức giận lườm Ôn Kỳ Minh: “Bố thử nói xem những gì bố nói là những thứ mà người bình thường nói được sao? Nếu không có anh, không chừng bây giờ bố vẫn đang ngồi chồm hổm trong tù rồi đó.”
Nói xong nhanh chân đuổi theo hai người họ.
Ôn Thư Ninh cũng không muốn nhìn ông: “Bố càng ngày càng quá đáng rồi!” Nói xong cũng vội vàng đuổi theo.
Đào Cẩm Dung đẩy mạnh Ôn Kỳ Minh một cái: “Sau này ông muốn đi đâu thì đi, đừng có trở về đây nữa, con cái trong nhà này là của một mình tôi, không có quan hệ gì với ông cả.”

Sau đó cũng đuổi theo.
Ôn Tịch Viễn và Lâm Sơ Diệp đã lên xe, lúc bố người đuổi đến nói thì xe đã chạy đi rồi.
Lâm Sơ Diệp nhìn vào gương chiếu hậu, thấy bố người đứng ở đó, cô lo lắng quay đầu nhìn Ôn Tịch Viễn.
Khuôn mặt Ôn Tịch Viễn vẫn bình tĩnh như cũ, gần như không khác lúc bình thường là mấy.
Anh không nhìn cô, chỉ chăm chú nhìn đường phía trước.
Trời đã tối, con đường đầy ánh đèn, dòng xe cộ qua lại tấp nập cũng hòa mình vào bóng đêm vừa yên tĩnh vừa dịu dàng.
“Muốn xuống đi dạo một chút không?” Lâm Sơ Diệp nhẹ giọng hỏi anh, lúc này dù có an ủi như thế nào cũng trở nên vô dụng.
Đang là một học sinh lại phải từ bỏ việc học tập, từ bỏ tương lai để gánh vác gia đình, bảo vệ hết những người trong nhà, cuối cùng lại chỉ nhận lại được một câu “Không ai ép anh phải làm như vậy”, loại đả kích này có tính hủy diệt rất lớn, chỉ một câu nói đã bỏ qua hết mọi sự cố gắng và trả giá của anh trong mười năm qua, khiến tất cả những thứ anh làm đều trở nên buồn cười và vô nghĩa.
Ôn Tịch Viễn quay đầu nhìn cô một cái, gật đầu.
Anh dừng xe ở cạnh bờ sông.
Sau khi xuống xe, Lâm Sơ Diệp chủ động cầm tay Ôn Tịch Viễn, mười ngón tay đan sát vào nhau.
Buổi tối, công viên ở cạnh bờ sông vẫn đông nghịt người, chủ yếu là người già và trẻ nhỏ, còn có chú gấu trúc to lớn bán bóng bốy ngay ở quảng trường, trông rất náo nhiệt.
Lâm Sơ Diệp liếc nhìn gấu trúc lớn, sau đó nhìn sang Ôn Tịch Viễn ở bên cạnh.
Sắc mặt Ôn Tịch Viễn vẫn bình tĩnh lãnh đạm, không mở miệng nói chuyện, chỉ im lặng nhìn phía trước.
Lâm Sơ Diệp cũng không lên tiếng, chỉ nắm chặt tay anh, sau đó thấy bên cạnh có tàu lượn siêu tốc, quay đầu nhìn anh: “Anh muốn đi tàu lượn siêu tốc không?”
Ôn Tịch Viễn nhìn cô một cái, cười hỏi cô: “Món đồ chơi của con nít em cũng muốn chơi thử sao?”
Lâm Sơ Diệp: “Đâu có phân biệt người lớn hay trẻ em đâu, chờ sau này chúng ta có con gái rồi cũng sẽ đưa con lên đó ngồi.

Coi như là thích ứng trước với nó đi.”
Ôn Tịch Viễn nhìn cô mà bật cười, gật đầu: “Được.”
Lúc đi mua vé, người bán vé thấy hai người đều là người trưởng thành còn liếc hai người một cái, xác nhận lại lần nữa: “Hai vé thôi sao?”
Nói xong còn không nhịn được quan sát xung quanh hai người.
Lâm Sơ Diệp mỉm cười: “Đúng vậy, hai vé.”

Nói xong thì lấy điện thoại ra quét mã, sau đó nhận vé từ người bán.
Tàu lượn siêu tốc trong công viên được thiết kế dành riêng cho trẻ con, chỗ ngồi không lớn lắm, lúc hai người ngồi vào hầu như là chật kín.
Lâm Sơ Diệp thắt dây an toàn xong còn không quên nhìn sang Ôn Tịch Viễn, cảm thấy có hơi buồn cười, nhưng lại nhịn, chờ tiếng chuông bắt đầu.
Cũng không quá mạo hiểm kích thích, kém xa ở công viên trò chơi.
“Tiếc là gần đây không có công viên trò chơi.” Từ tàu lượn siêu tốc đi xuống, Lâm Sơ Diệp có hơi tiếc nuối quan sát xung quanh.
Ôn Tịch Viễn nhìn cô: “Hôm nào rảnh anh dẫn em đi chơi.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu cười đáp: “Vâng.”
Ôn Tịch Viễn cười cười, không nói thêm gì nhiều, chỉ cùng cô ngồi xuống bên ghế dài, ánh mắt nhìn ra bờ sông rộng lớn mênh mông dưới bầu trời đêm, vẫn là sắc mặt dửng dưng bình thản đó.
Ôn Tịch Viễn không phải người biểu hiện tất cả cảm xúc ra bên ngoài, nhưng Lâm Sơ Diệp biết, anh đang không vui.
Cô cầm tay anh, nhìn sang anh, sau đó lại mỉm cười hỏi: “Em muốn đi mua kem, anh có muốn ăn không?”
Ôn Tịch Viễn nhìn về phía quảng trường náo nhiệt: “Được.”
“Vậy anh chờ một lát nhé.” Lâm Sơ Diệp nói, sau đó nhanh chóng chạy về phía cửa hàng tiện lợi ở quảng trường.
Ôn Tịch Viễn thấy cô đi vào trong cửa hàng, lúc này mới dời tầm mắt đi chỗ khác.
Đợi một lát vẫn không thấy Lâm Sơ Diệp trở về, chỉ thấy một người mặc đồ gấu trúc từ từ đi tới phía anh.
Ôn Tịch Viễn hơi nhíu mày, nhìn về phía cửa hàng tiện lợi, sau đó lại nhìn về phía đám đông, đảo mắt qua con gấu trúc lớn một cái, nhìn về phía đường lớn, sau đó ánh mắt dừng ở cây kem trong tay con gấu trúc.
Anh nhìn cây kem một chút, sau đó nhìn về phía khuôn mặt của con gấu trúc.
Gấu trúc to lớn đã đứng trước mặt anh, rất cao, rất mạnh mẽ.
Ôn Tịch Viễn nhìn chằm chằm một lát, sau đó đứng dậy, giơ tay cởi mũ trên đầu của con gấu trúc ra, quả nhiên là Lâm Sơ Diệp.
“Em biết anh đang thấy không vui, em muốn ôm anh một cái, nhưng mà em lùn quá, không thể ôm cả người anh giống như lúc anh ôm em, cho nên muốn tìm một cơ thể nào đó lớn một chút.”
Cô nói xong, tiến lên ôm anh.
Giống như lúc cô an ủi anh vậy, ôm lấy cả người anh, sau đó ghé vào tai anh, nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, anh còn có em mà.”


Bình Luận (0)
Comment