Cả Thế Giới Ngăn Tôi Nhảy Sông Tự Sát

Chương 52

*Từ này khó dịch lắm, hiểu sao hiểu à _(:3」 ∠)_

"Quá nguy hiểm rồi."

"Hữu kinh vô hiểm." Đào An An ngồi ở phó lái, đem đồ đạc của mình vứt ra ghế sau.

Giống như nàng mới vừa dạo phố trở về, hoàn toàn không có cảm giác sợ hãi.

Sợ hãi cái gì bây giờ? Nàng bị kéo vào trong phòng khóa lại, đầu óc trống rỗng, phản ứng đầu tiên cũng không phải là mình gặp chuyện nguy hiểm gì, mà là lo âu chuyện này sẽ làm Tô Nguyễn Nguyễn bị sợ hãi, bị áp chế, bị trải qua một vài chuyện không nên trải qua.

Cho tới bây giờ cuộc sống của cả hai còn rất theo chủ nghĩa hiện thực huyền ảo.

Ở ghế sau có một tấm chăn mỏng, còn có đồ ăn vặt chất cao như núi, Đào An An nhìn thoáng qua chúng nó, lại nhìn qua Tô Nguyễn Nguyễn vẻ mặt không phải quá tự nhiên, phủ một lớp sương, nhưng cũng không phải là đối với nàng, chẳng biết là đang suy nghĩ vớ vẩn gì —— Đào An An vỗ vỗ tay nàng, ý bảo mình bình an vô sự, Tô Nguyễn Nguyễn vẫn nhíu chặt mày như chực khóc.

"Nói là tới du lịch, vậy mà hơn nửa đêm không ngủ rồi, quay lại nghỉ ngơi một lát đi. Đồ ăn vặt đã mua có thể trả thì trả lại, người kia nói mình đến để đổi em gái về, em gái của anh ta là người đã trả lời chúng ta phải không —— Đàm Phó Du? Vừa thấy chị ấy xuống từ phó lái, nói là cậu đang ngủ, tớ liền lo lắng, giữa núi rừng như vậy."

"Chẳng phải cậu cũng cả đêm không ngủ đó sao?"

"Không sao." Đào An An cúi đầu nhìn bàn tay lật qua lại.

"Lỡ như xảy ra chuyện, tôi phải làm sao bây giờ?"

"Thì tự sát vì tình." Đào An An đùa.

"Không được —— " Mặt Tô Nguyễn Nguyễn không còn chút máu, "Cậu không thể không xảy ra chuyện sao?"

"Hiện tại không sao. Chúng ta trở lại nghỉ ngơi thôi." Đào An An càng cảm thấy Tô Nguyễn Nguyễn giống con nít. Nhưng mà tốt đó chứ, so với Tô Nguyễn Nguyễn vẻ mặt đạm nhạt và cố gắng cao lãnh của trước đây, hiện tại càng gần một vẻ cuộc sống* hơn.

*过日子 mình cảm thấy nó tương tự câu "năm tháng tĩnh hảo" nhưng từ này ý chỉ là "cuộc sống" là những chuyện bình thường hay bất thường, là ngày tháng năm một người sẽ trải qua.

Mơ hồ cảm thấy Tô Nguyễn Nguyễn dần trở về với bản chất, biến thành Tô Nguyễn Nguyễn vốn có, không cần ngụy trang.

"Lần sau tôi sẽ không tách khỏi cậu." Tô Nguyễn Nguyễn lái xe, trầm giọng nói một câu như thế, quay sang, lại phát hiện Đào An An đã gục đầu xuống ngủ mất rồi.

Ôi. Tô Nguyễn Nguyễn giống như vừa phóng đại chiêu đánh bừa vào một cái cây, trên cây lại có một con chim nhỏ yếu ớt, đại chiêu đánh cho chim nhỏ té lên người nàng, nàng không thể làm gì khác hơn là che chở chú chim trở về nhà, chăm sóc nó ăn ngon mặc tốt, tâm tình biến hóa phức tạp hiện tại có lẽ có thể ví von như vậy.

Bật cười, tiếp tục lái xe từ ngoại thành đến nội thành, xe cộ và đèn đường từ từ trải ra ở trước mắt, cả hai như từ một thế giới khác tiến vào đây.

Đậu xe vào bãi đỗ của khách sạn, Đào An An vẫn chưa tỉnh lại.

Chắc là buồn ngủ lắm, mí mắt cũng mở không lên, Tô Nguyễn Nguyễn nhẹ giọng gọi, nàng mơ màng lẩm bẩm hai tiếng, không có động tĩnh.

Dò người qua cởi dây an toàn, Tô Nguyễn Nguyễn cởi áo khoác đắp thêm cho nàng, sau đó ôm vào lòng, tay phải dò xuống chân chuẩn bị làm một kiểu bế công chúa tiêu sái ngầu lòi.

"Buông ra."

Đào An An mở mắt, "Tớ tỉnh rồi."

"..." Tô Nguyễn Nguyễn buông nàng ra.

Một thân cơ thịt của nàng dường như không có chỗ dùng. Tô Nguyễn Nguyễn khoanh hai tay trước ngực sóng vai đi với Đào An An, vừa vào cửa liền nhìn thấy một cái quần lót phất phơ trong gió, thật biết lựa chỗ phơi.

"Của ai?" Đào An An quay sang nhìn nàng.

"... cái đó... của Đàm Phó Du."

"..." Đào An An yên lặng một lát, "Tại sao chị ấy lại cởi?"

"... giặt quần áo... nên cởi."

Thật sự quá phá hư phong cảnh, Tô Nguyễn Nguyễn đem nó xuống, nhớ đến tin nhắn của Đàm Phó Du liền nén xúc động muốn vứt bỏ, chừng nào gặp nhất định phải lên án một trận.

Tô Nguyễn Nguyễn ngây người, không thấy Đào An An đâu, lại tìm tìm, phát hiện nàng đang ở bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra, sắc trời sáng sủa, ánh mặt trời vội vã tiến vào trong phòng, khoảnh khắc đó gương mặt Đào An An thánh khiết giống như là bất cứ lúc nào cũng sẽ thăng thiên.

"À, hôm qua, tớ và Đàm Phó Du gặp mặt, quá trình là như vầy như vầy..."

Tô Nguyễn Nguyễn chủ động khai báo một hồi, cho rằng Đào An An bởi vì cái quần lót kia mà lòng có uất ức, chuyện không quan trọng gì cũng kể ra, bao gồm cả việc Đàm Phó Du ăn nhiều bao nhiêu cũng thành thật khai báo, hao hết nước bọt sau khi nói xong miệng nàng cũng đã khô khốc.

Đào An An vẫn bất động, như là một bức tượng điêu khắc, mãi đến khi Tô Nguyễn Nguyễn nói đến hệ thống giải thoát số mệnh thế nào thế nào, nàng mới hơi nhướng mày, xoay mặt qua: "Cho nên chị ấy vẫn là đã chết có phải không..."

"Không rõ là vì tuân thủ hay không tuân thủ quy định của hệ thống đó nữa —— nhảy lầu hay nhảy sông, không ai chắc chắn chị ấy chết như thế nào cả... chị ấy chỉ cần chết một lần là có thể thoát khỏi hệ thống —— thế nhưng, Đàm Phó Du nói, chị ấy cảm thấy dường như Ngô Vận đang bị nhốt."

Nếu như dùng hai từ bị nhốt để hình dung tình cảnh nào đó, thì Đào An An dễ dàng nghĩ đến lúc nàng không ngừng lần lượt nhảy xuống sông, khi đó tuyệt vọng chính là vòng lặp cái chết, nàng không ngừng sống ở trước lúc chết đi, không ngừng lặp lại cái chết của mình, giống như cuộc đời của nàng chính là sống để chết, mà chết cũng là để sống, nhân quả dây dưa, bất tận.

Ngô Vận bị nhốt.

Nàng và Ngô Vận cũng có hệ thống —— mà Ngô Vận chỉ cần nhảy sông một lần là có thể "Giải thoát số mệnh" mà nàng là "Hồi quang phản chiếu", cho nên nhảy trăm tám mươi lần cũng không thành vấn đề.

Rốt cuộc Ngô Vận nhảy sông hay nhảy lầu? Nếu như Ngô Vận nhảy sông tự sát mà vẫn bị nhốt, vậy rõ ràng cái hệ thống này là một tên đại lừa đảo, có thể là ma nước ở dưới sông đang làm loạn.

Nếu như là nhảy lầu tự sát, quay ngược về quá khứ, bởi vì nhảy lầu không nhảy sông, rơi vào cục diện bị nhốt, như vậy chứng mình được lời trước đó hệ thống nói, nếu cô không nhảy, cô sẽ thế này thế nọ —— mà hệ thống của mình thì nói, nếu cô không nhảy, đến ngày nào đó, cô liền tan thành tro bụi.

Nàng cảm thấy con đường nàng cần tìm đã rõ ràng hơn một chút, nằm ngay ở chỗ rốt cuộc Ngô Vận chết như thế nào, nhưng nếu biết, lại có ích lợi gì? Giả dụ hệ thống là giả, mình lần lượt sống lại rốt cuộc là tốt hay xấu? Giả dụ hệ thống là thật, vậy thì những ngày đếm ngược có tiếp tục hay không ——

Huống chi người đốt vàng mã ở bờ sông rốt cuộc đốt vì ai, người xô nàng xuống sông có đúng là người đốt vàng mã hay không, tất cả chất chồng trong đầu óc.

Nàng vẫn chưa nói gì với hệ thống, cũng biết suy nghĩ trong đầu mình hệ thống đều biết tất cả, nhưng mà hệ thống vẫn không nói, nàng không biết đây biểu hiện gì. Yên lặng là thứ khiến người sợ hãi nhất, hoài nghi lan tràn khắp đầu, suy tư và từng nỗi bi ai, nàng cũng không biết rốt cuộc mình đang truy đuổi thứ gì, nàng quyến luyến trần thế đến vậy, bắt đầu từ ngày hôm đó, nàng quyến luyến trần thế đến vậy.

Chi bằng nói, người mà nàng quyến luyến nhất kia hiện tại đang ở phía sau ôm lấy nàng. Sự sống chết lặng của nàng không phải vì hào quang của Tô Nguyễn Nguyễn khuấy động, nàng hoàn toàn nghĩ không ra rốt cuộc bản thân đang quyến luyến điều gì.

"Cậu có mệt không? Nếu mệt thì nghỉ ngơi một chút. Cậu đứng ở đây cũng không để làm gì, dưới đó đâu có gì đẹp, cậu đói bụng thì ăn gì đi, cậu đừng yên lặng, lòng tôi hoảng lắm, nếu như tôi làm gì sai thì cậu phạt tôi đi, cậu muốn tôi làm gì tôi cũng làm —— tôi —— "

"Chúng ta đi xem hồ Ánh Quang đi."

"Hoàng hôn hồ Ánh Quang mới đẹp." Tô Nguyễn Nguyễn buộc miệng nói ra, rồi lại phát hiện mình vừa vứt bỏ một cơ hội rất tốt, giương mắt nhìn Đào An An, Đào An An tập trung suy tư một hồi, gật đầu: "Vậy chiều chúng ta đi xem. Cậu đói bụng không?"

Vừa nói vừa chỉnh chỉnh áo cho nàng, dáng vẻ vẫn như vậy, không nhìn thấy sự thâm tình trong đáy mắt nàng, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc dài của Đào An An xõa trên đầu vai.

"Đào —— Đào An An."

"Ừm?"

"Không có gì." Tô Nguyễn Nguyễn cười, "Tôi chỉ gọi thôi, xem cậu trả lời không."

Ấu trĩ. Đào An An yên lặng phê bình, chỉnh xong áo, hai tay xuôi xuống từ cổ, dừng ở xương quai xanh, ấn xuống vừa vừa phải phải, nhìn Tô Nguyễn Nguyễn có vẻ như đang nhìn con gái, đúng là đẹp a, như búp bê sứ, làn da trơn bóng như vậy, đúng là tiểu công chúa như lời Kiều Tây Lộ nói...

Tiếng điện thoại di động vang lên, nghe tiếng chuông thì là của Tô Nguyễn Nguyễn.

Tô Nguyễn Nguyễn liếc một cái, tắt máy: "Điện thoại làm phiền. Lại là bán bảo hiểm."

Một cú điện thoại đánh vỡ bầu không khí vốn yên bình, Đào An An nghiêng người đi, nằm xuống giường nhắm mắt ngủ, ngủ đến nhanh chóng, trong lúc nhất thời Tô Nguyễn Nguyễn chưa thể khôi phục tinh thần, nàng nghiêng người ngồi dậy, giường lõm xuống một hố to.

Ngồi xếp bằng, ngưng mắt nhìn Đào An An một lát. Hậu tri hậu giác nghĩ đến máy lạnh mở hơi thấp, Đào An An sẽ lạnh, lúc này mới vụng về chuyển nàng đi, cởi áo khoác xuống nhét qua một bên, Đào An An mặc quần chín phần mười* và T-shirt, đắp cái chăn lên là bọc như cái kén tằm.

*Chỉ quần dài 9/10 phần, gần như hết chân

Nàng cẩn thận kiểm tra coi cửa đã đóng chưa, tắm rửa một cái, thay áo ngủ, xốc một góc kén lên, chui vào.

Thoáng cái Đào An An đã mở mắt ra: "Nóng."

"... mặc nhiều như vậy không nóng mới là lạ." Tô Nguyễn Nguyễn giơ hai tay lên đặt ra sau đầu, như vậy dễ nhìn Đào An An, thấy Đào An An đỏ mặt cũng không biết tại sao đôi tai của bản thân cũng đỏ lên.

"Tớ đi tắm." Chui ra khỏi kén chiếc giường liền có vẻ trống trải, Tô Nguyễn Nguyễn đếm thời gian Đào An An quay lại, Đào An An tắm xong đánh răng, còn gấp quần áo một hồi, nàng nghe lục đục nửa ngày, đếm tới ba mươi ba phút Đào An An mới một lần nữa quay trở lại.

Nàng xốc chăn lên chào đón Đào An An vào, Đào An An cười di chuyển đến, trở tay kéo chăn lên che mặt Tô Nguyễn Nguyễn.

"Wa wa wa sắp chết mất thôi, sắp chết mất thôi..."

"Ngốc." Đào An An buông tha nàng, nghiêng người nằm bên cạnh, đóng mắt lại, "Chào buổi sáng."

"Ừm..." Tô Nguyễn Nguyễn đỏ mặt, không nói gì. . Đọc thêm nhiều truyện ở * trumt ruyen. com *

Nàng vốn có vài ý kiến, nhưng bây giờ thì mất rồi, Đào An An như quỷ ấu trĩ, Tô Nguyễn Nguyễn bất bình nghĩ, nhưng mà quỷ ấu trĩ thì có cách nào đâu, nàng nhăn mũi không cam lòng, nhưng Đào An An ngủ say rồi, thức cả đêm vậy mà, Tô Nguyễn Nguyễn cũng không nhẫn tâm quấy rầy, cẩn thận đắp kín chăn, trong lòng ôm tiểu tâm tư, tiểu tâm tư thì cũng chỉ tự mình gặm nhấm, nàng muốn Đào An An muốn đến vô cùng, nhưng mà vừa nhìn thấy người, liền nhát.

Cũng chỉ có một lần, hiếm khi Đào An An chủ động, lại tự dưng có trò đau đầu, trong đầu có kỳ lạ, không phải tiếng cười của hệ thống.

Chờ đã —— nàng quên nói với Đàm Phó Du việc trong đầu tự dưng có tiếng cười! Vừa nghĩ như thế cơn buồn ngủ liền biến mất, trợn tròn mắt, thầm tự trách bản thân.

===

Hoàn thành 7/3 - Sửa lần cuối 27/7/2020

_(:3」 ∠)_ tiểu tâm tư a
Bình Luận (0)
Comment