Cả Trường Trung Học Đều Biết Bạn Trai Tôi

Chương 47


Giáo viên trên bục vẫn đang kiên nhẫn giảng bài cho học sinh khác, Lâm Mộc Nhuận buông bút xuống, hai tay gõ chữ gửi qua: "Không phải cậu ấy thường đến quán cà phê đối diện tiệm Tinh Nguyệt sao?"
"Cũng không thường xuyên đâu." Cao Viễn nhắn lại: "Có mỗi cái kỳ nghỉ hè khi vừa hết lớp 10, nó đến quán cà phê đấy khá nhiều xong có thẻ thành viên luôn."
"Cậu muốn tặng cà phê cho Tư Bân à?" Cao Viễn lại gửi một tin nhắn nữa.
"Vốn định như thế." Lâm Mộc Nhuận trả lời: "Cậu ấy không thích thì tôi không tặng nữa."
"Tặng cũng được mà, thỉnh thoảng nó vẫn uống." Cao Viễn nói.
Lúc này, giáo viên trực ban đã giảng bài xong, học sinh kia cảm ơn rồi cầm sách vở và giấy nháp bước về chỗ ngồi.

Lâm Mộc Nhuận cúi đầu, nhanh chóng nhắn qua: "Ừ, cảm ơn anh." Gửi tin xong thì cậu nhét điện thoại vào ngăn bàn.
Sau khi cất điện thoại, Lâm Mộc Nhuận nhân thời gian tự học này viết bù đầy đủ vở ghi hai ngày nay, khi sắp tan học, Dư Thiến Di ngồi sau vỗ vai cậu, nhỏ giọng nhắc: "Đừng quên đàn anh còn ngồi chờ cậu ở quán trà sữa nhé."
Lâm Mộc Nhuận gật đầu, trả vở cho Chu Hiên.
Đúng như Tư Bân dự đoán, đến lúc tan học trời vẫn chưa ngớt mưa, Lâm Mộc Nhuận nhìn sắc trời, mở ô bước ra khỏi cổng trường.
Mưa dần nhỏ hơn, nhưng sau một trận mưa đông thì nhiệt độ không khí bỗng giảm mạnh, tuy đã mặc quần áo dài và đeo thêm khăn quàng cổ nhưng sắc mặt Lâm Mộc Nhuận vẫn trắng bệch vì lạnh.
Do thời tiết xấu nên khách khứa trong quán trà sữa không đông như mọi ngày, Lâm Mộc Nhuận vừa mở cửa đã thấy được ngay Bối Phàm đang ngồi trong một góc sáng sủa.
Bối Phàm chọn vị trí đối diện cửa quán, thấy cậu tới liền tươi cười chào hỏi: "Cậu đến rồi à?"
Lâm Mộc Nhuận gập ô, bước vào trong.
"Đã khỏe hơn chưa?" Bối Phàm quan tâm nói.
Lâm Mộc Nhuận trả lời: "Đỡ nhiều rồi ạ."
Cậu không thấy Ngô Sở Sở đâu nên mở miệng hỏi: "Chị không tới sao anh?"
"Cô ấy vốn muốn đi cùng." Bối Phàm kéo ghế, ra hiệu bảo cậu ngồi xuống.
"Nhưng trời lạnh quá, cô ấy lo con một thân một mình nên đành ở nhà trông thằng bé." Bối Phàm nói xong thì đưa menu cho Lâm Mộc Nhuận rồi hỏi: "Muốn uống gì thì gọi đi, anh thay đàn chị của em mời nhé."
Lâm Mộc Nhuận lắc đầu nói: "Cảm ơn anh, nhưng em còn đang dùng thuốc nên không uống trà sữa được."
Bối Phàm gật đầu, cũng không khách sáo nữa.

"Chị nhà anh lúc trước đi qua hiệu sách, thấy mấy quyển sách luyện tập này khá tốt nên nhờ anh mua tặng em." Gã mở túi rút mấy quyển sách bài tập ra đưa cho Lâm Mộc Nhuận.
Lâm Mộc Nhuận nhận lấy, phát hiện mấy quyển sách này cậu đều đã làm qua rồi.
"Cảm ơn ạ." Cậu để sách gọn sang bên, nói: "Phiền chị đã phải nhớ đến em rồi."
"Điều nên làm mà." Bối Phàm nói: "Sở Sở bảo anh, nếu không nhờ em thì cô ấy đến một người bạn để tâm sự những lúc khó chịu nhất cũng không có."
Lâm Mộc Nhuận khách sáo nói: "Em không giúp được gì nhiều đâu ạ."
Bối Phàm mỉm cười: "Thỉnh thoảng, một cái nhấc tay giúp đỡ của em cũng là ân huệ lớn lao đối với người khác mà."
Lời này hơi tâng bốc quá, Lâm Mộc Nhuận sửng sốt không hiểu vì sao Bối Phàm lại thổi phồng mình lên như thế, cậu lắc đầu: "Đàn anh nói quá rồi."
Đúng lúc này, điện thoại của Bối Phàm rung lên, gã mở điện thoại, nhìn thoáng qua tên người gọi rồi nói với Lâm Mộc Nhuận: "Xin lỗi, anh đi nghe điện thoại chút."
Lâm Mộc Nhuận gật đầu: "Anh cứ tự nhiên."
Bối Phàm đứng dậy đi ra ngoài.
Lâm Mộc Nhuận không biết khi nào gã mới trở lại, cậu mở một quyển sách luyện tập ra xem.
Lần tiếp điện này của Bối Phàm rất lâu, sau khi Lâm Mộc Nhuận đọclướt xong hai quyển sách thì gã mới trở lại.
"Thật xin lỗi em, công ty đột nhiên có việc gấp nên anh phải về tăng ca." Gã vừa thu dọn đồ đạc của mình vừa nói.
Lâm Mộc Nhuận lịch sự đáp: "Anh đi thong thả ạ."
Bối Phàm thanh toán hóa đơn rồi mở WeChat quay sang Lâm Mộc Nhuận: "Nếu không ngại thì chúng ta thêm bạn tốt nhé, lần nào cũng nhờ bạn cùng lớp của em truyền lời thì không tiện lắm."
Lâm Mộc Nhuận đáp "Dạ" rồi mở WeChat, quét mã QR của Bối Phàm.
Bối Phàm nhét điện thoại vào túi sau khi xong việc, gã nói: "Anh đi trước, trời lạnh lắm, em về trường sớm đi nhé."
"Vâng, hẹn gặp lại anh sau." Lâm Mộc Nhuận đứng dậy.
Bối Phàm mỉm cười với cậu, trước khi đi còn không quên nói một câu "Nhớ giữ liên lạc đấy".
Lâm Mộc Nhuận gật đầu, đứng trước cửa quán nhìn gã lái xe rời đi rồi mới cầm sách luyện tập trở về trường.
Đêm đó, khi Lâm Mộc Nhuận chuẩn bị ngủ thì màn hình điện thoại bỗng sáng lên.
Cậu mở khóa điện thoại, thấy Bối Phàm like một bài viết trong vòng bạn bè của mình.

Đó chính là tấm ảnh chụp lá vàng rơi, bên dưới còn có thêm một bình luận mới.
Bối Phàm: "Đẹp lắm, em biết căn góc chụp ảnh thật đấy."
Lâm Mộc Nhuận lịch sự đáp một câu "Cảm ơn" rồi khóa màn hình lại.
Sáng sớm hôm sau, cậu bất chấp mưa nhỏ đi một chuyến đến quán cà phê gần tiệm Tinh Nguyệt.

Ông chủ đã chuẩn bị cà phê cho cậu từ trước sau khi nhận chuyển khoản.
"Cậu học sinh, có muốn mua thêm chút đồ ăn không?" Ông chủ nhiệt tình rao bán: "Bánh mì đều mới ra lò thôi, vẫn còn nóng hôi hổi đây, rất hợp ăn cùng cà phê vào bữa sáng đấy."
Lâm Mộc Nhuận không biết Tư Bân đã ăn sáng chưa, do dự một lúc rồi quyết định nói: "Vậy gói cho cháu hai cái."
Tư Bân vừa bước chân vào lớp đã nhận được tin nhắn của Lâm Mộc Nhuận.
Lâm Mộc Nhuận: "Cậu đến trường chưa?"
Tư Bân mở WeChat trả lời: "Vừa đến, sao thế?"
"Tôi mang cà phê cho cậu." Lâm Mộc Nhuận nhắn.
Tư Bân nghi hoặc nói: "Cà phê?"
Còn chưa kịp gửi tin đi thì đã nghe tiếng Lâm Mộc Nhuận truyền đến từ sau lưng hắn.
"Tư Bân."
Tư Bân xoay người, nhìn thấy Lâm Mộc Nhuận cầm một cái túi đi lên từ cầu thang, mũi ửng lên vì lạnh.
Lâm Mộc Nhuận sợ cà phê nguội nên dọc đường đã chạy bước nhỏ đến trường, cơn mưa nhỏ lất phất đã khiến vài sợi tóc của cậu thấm ướt.
Tư Bân bước tới cầm lấy túi giấy và ô trong tay cậu, sau khi nhìn thấy nhãn hiệu trên túi, hắn ngẩn người: "Cậu đi mua cà phê từ sáng sớm à?"
"Không sớm lắm đâu." Lâm Mộc Nhuận nghiêng người để một học sinh khác đi qua, sau khi người đó đi rồi cậu mới ngẩng đầu nói với Tư Bân: "Tôi đặt cà phê từ trước, chỉ cần đến lấy là xong."
"Cao Viễn nói cậu không thích uống cà phê, nhưng tôi chẳng nghĩ được nên tặng cậu cái gì." Lâm Mộc Nhuận chưa kịp ăn sáng lại còn chạy cả một đường đến giờ đã hơi mệt, cậu thở hổn hển một lúc mới nói tiếp: "Nên tôi đã hỏi ông chủ, mua loại Blue Mountain(*) cậu hay uống."

(*) Cà phê Blue Mountain là một trong những loại hạt cà phê arabica có giá thành cao và được ưa chuộng nhất thế giới.

Nó có nguồn gốc ở vùng núi Blue Mountain thuộc Jamaica.

Người ta gọi loại hạt cà phê này là Jamaican Blue Mountain để phân biệt với những loại hạt cà phê khác.
Tư Bân ngớ ra: "Cậu hỏi ông chủ á?"
"Ừm." Lâm Mộc Nhuận gật đầu: "Tôi mua cả đồ ăn sáng nữa, không biết cậu có thích không.
Mưa vẫn đang rơi, trong không khí tràn ngập sương trắng trong suốt, nhiệt độ rất thấp, nhưng Tư Bân lại cảm thấy lòng mình ấm áp lạ thường, hầu kết hắn khẽ nhúc nhích, nhìn đôi mắt hơi đỏ lên của Lâm Mộc Nhuận, hắn thở dài, nâng tay gạt những giọt nước vương trên mái tóc cậu.
"Trời lạnh thế này, cơn cảm cúm của cậu còn chưa đỡ hẳn đâu, mất công đi đi về về làm gì? Chờ tạnh mưa bọn mình có thể cùng đến quán cà phê đó mà."
Lâm Mộc Nhuận lắc đầu: "Không giống nhau."
"Không giống gì cơ?" Tư Bân hỏi.
"Hôm qua tôi đã mua trà sữa cho hội Dư Thiến Di, nhưng chưa mua cho cậu." Lâm Mộc Nhuận giải thích.
Tư Bân cầm bọc giấy mà dở khóc dở cười: "Tôi nói đùa thôi mà, sao lại khiến cậu đội mưa đi mua vậy chứ?"
Lâm Mộc Nhuận cắn môi, hơi quay đầu đi: "Dù sao...Dù sao tôi cũng mua rồi."
Tư Bân nhìn cậu một lúc, im lặng mỉm cười.
"Cậu cười gì?" Lâm Mộc Nhuận nhíu mày.
"Không có gì."
Tư Bân thu lại nụ cười, nhìn ánh mắt cậu rồi dịu dàng nói: "Chỉ là tôi cảm thấy rất vui, cảm ơn cậu."
Nói xong, hắn lấy một bọc nhỏ trong túi giấy đưa cho Lâm Mộc Nhuận: "Cậu chưa kịp ăn sáng đúng không? Đừng nhịn đói."
Lâm Mộc Nhuận nâng tay nhận lấy.
Tư Bân mở gói bánh ra cắn một miếng, nói với cậu: "Đi thôi."
"Đi đâu?" Lâm Mộc Nhuận hỏi.
"Nhân lúc chưa vào tiết tự học buổi sáng, bọn mình về ký túc xá đi." Tư Bân chỉ mái tóc của cậu: "Phải lau khô tóc chứ."
Lâm Mộc Nhuận "Ừm" một tiếng rồi đi cùng hắn xuống tầng.
Đảo mắt đã tới cuối tuần, sau tiết tự học buổi tối, Tư Bân đến thư viện cùng Lâm Mộc Nhuận.
Giáo sư trực ban đã đi từ sớm, nhưng các học sinh trong phòng tự học đều tự giác đọc sách ở chỗ của mình, một căn phòng to như vậy nhưng chỉ có thể nghe được tiếng lật sách và vài tiếng lẩm nhẩm nhỏ.

Tư Bân dắt Lâm Mộc Nhuận vào phòng, tiếng mở cửa đã thu hút sự chú ý của một số học sinh gần đó.
Có mấy người ngẩng đầu vẫy tay với Tư Bân.
Tư Bân cũng mỉm cười đáp lại.
Hai người tìm một bàn bên cửa sổ rồi ngồi xuống, lấy sách luyện tập và sổ ghi chép ra bắt đầu tự giác làm bài.
Ánh sáng trong phòng tự học rất tốt, ngồi đọc sách một lúc lâu cũng không cảm thấy mỏi mắt.

Sau khi làm xong một đề kiểm tra, Lâm Mộc Nhuận tháo kính xuống, dụi mắt rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài phòng tự học ở tầng một là vườn cây um tùm, những tán lá vốn xanh tươi đã rụng hết, chỉ còn lại cành cây trụi lủi dường như tỏa sáng dưới đèn đường, trông như những chiếc gạc xinh đẹp trên đầu chú tuần lộc.
Lâm Mộc Nhuận ngẩn ngơ nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ một lát sau đó thu hồi tầm mắt, chuẩn bị làm đề tiếp theo.
Khi cậu nâng tay cầm lấy kính mắt để trên bàn thì đột nhiên nhìn thấy có hai viên kẹo đặt ngay bên cạnh.
Lâm Mộc Nhuận ngạc nhiên cầm lấy một viên, phát hiện bao bì của nó giống loại lần trước mình ăn khi bị tụt huyết áp.

Cậu ngẩng đầu nhìn Tư Bân ngồi đối diện, chỉ thấy hắn đang cúi đầu hí hoáy gì đó trên giấy nháp, có vẻ cũng không chú ý tới ánh mắt của cậu.
Lâm Mộc Nhuận lặng lẽ mỉm cười, nhét hai viên kẹo vào túi áo đồng phục.
Hơn mười giờ một chút hai người mới rời khỏi phòng tự học.

Tối nay không có gió, trời quang mây tạnh, nhiệt độ cũng cao hơn bình thường một chút, ngẩng đầu là có thể thấy ánh trăng sáng ngời.
Lâm Mộc Nhuận và Tư Bân đi dọc theo con đường nhỏ dưới ánh đèn đường, chậm rãi về ký túc xá học sinh.
"Cậu đến phòng tự học công cộng kiểu này có thấy ổn không?" Tư Bân hỏi.
Lâm Mộc Nhuận gật đầu: "Rất tốt, mai có đi nữa không?"
"Đi." Tư Bân nói: "Nếu cậu muốn thì từ giờ đến lúc thi cuối kì bọn mình đến đó mỗi ngày cũng được."
"Ừ." Lâm Mộc Nhuận đứng ngay chỗ đón gió, cậu cảm thấy hơi lạnh nên nhét tay vào túi áo rồi nói với Tư Bân: "Muộn rồi, cậu mau về nhà đi."
"Ừm." Tư Bân cười: "Vậy tôi đi nhé, mai gặp lại."
Ngón tay của Lâm Mộc Nhuận chạm tới viên kẹo kia, cậu liền nắm lấy nó, nhẹ giọng nói: "Mai gặp lại.".

Bình Luận (0)
Comment