Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 1: Người Anh Hùng Mất Tích

Chương 7

Ngay khi Jason nhìn thấy ngôi nhà, cậu biết mình sắp tiêu rồi.

"Chúng ta đến rồi!" Drew nói đầy phấn khích. "Nhà Lớn, cơ quan đầu não của trại."

Nó trông có vẻ không có chút gì đáng sợ, chỉ là một ngôi nhà cao bốn tầng được sơn màu xanh thiên thanh với đồ trang trí màu trắng. Trên mái hiên bao quanh có những chiếc ghế tựa, một chiếc bàn đánh bài, và một xe lăn trống trơn. Những cái chuông gió có hình dạng như các nữ thần cây biến thành những cái cây khi chúng quay tròn. Jason có thể tưởng tượng những người già đến đây trong những dịp nghỉ hè, ngồi trên mái hiên, nhấm nháp nước ép mận ngắm mặt trời lặn. Tuy nhiên, những cánh cửa sổ dường như đang ngó xuống nhìn cậu như những đôi mắt giận dữ. Cánh cửa ra vào mở lớn trông như đã sẵn sàng nuốt chửng lấy cậu. Trên một đầu hồi cao nhất, một con đại bàng bằng đồng chỉ hướng gió quay tròn trong làn gió và chỉ thẳng về phía cậu, như thể bảo cậu hãy quay người lại và đi khỏi nơi này.

Mọi phân tử trong cơ thể Jason bảo cậu rằng cậu đang ở trong vùng đất kẻ thù.

"Tôi đoán là mình không nên đến đây," cậu nói.

Drew quàng tay quanh tay cậu. "Ôi, làm ơn đi. Cậu thật thích hợp với nơi này, cưng à. Tin tớ đi, tớ đã nhìn thấy rất nhiều anh hùng rồi."

Drew có mùi như mùi của Giáng sinh – một sự kết hợp kỳ lạ giữa cây thông và cây nhục đậu khấu. Jason tự hỏi liệu cô ta luôn có mùi như thế, hay liệu đó có phải là một loại nước hoa đặc biệt dành cho kỳ nghỉ lễ hay không. Đường kẻ mắt màu hồng phấn của cô ta thật sự khiến cậu phân tâm. Mỗi khi cô ta chớp chớp mắt, cậu cảm thấy bị bắt ép phải nhìn vào cô ta. Có thể đó chính là mục đích, để khoe khoang đôi mắt nâu ấm áp của cô ta. Cô ta xinh đẹp. Không nghi ngờ gì về điều đó. Nhưng cô ta khiến Jason cảm thấy khó chịu.

Cậu hết sức nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay cô ta. "Nghe này, tôi cảm kích..."

"Có phải là vì cô gái đó không?" Drew bĩu môi. "Ôi, làm ơn đi, nói với tớ cậu đang không hẹn hò với Nữ hoàng Dumpster đi."

"Ý cô là Piper? Ừm..."

Jason không chắc câu trả lời. Cậu không nghĩ mình đã từng nhìn thấy Piper trước ngày hôm nay cảm nhận được một cảm giác có lỗi kỳ lạ về chuyện đó. Cậu biết mình không nên ở nơi này. Cậu không nên đối xử tốt với những người này, và chắc chắn cậu không nên hẹn hò với một trong số họ. Tuy nhiên... Piper đã từng nắm lấy tay cậu khi cậu thức dậy trên chiếc xe buýt đó. Cô tin cô là bạn gái cậu. Cô đã rất dũng cảm khi ở trên cầu kính, chiến đấu với những conventi đó, và khi Jason túm lấy được cô giữa không trung và họ ôm chặt, mặt đối mặt với nhau, cậu không thể vờ như cậu không có một tí cám dỗ muốn hôn cô. Nhưng điều đó không đúng. Cậu thậm chí còn không biết câu chuyện của chính mình. Cậu không thể đùa giỡn với các cảm xúc của cô như thế.

Drew tròn mắt. "Hãy để tớ giúp cậu quyết định, cưng à. Cậu có thể làm tốt hơn. Một chàng trai với vẻ ngoài và tài năng hiển hiện?"

Tuy thế nhưng cô ta không nhìn thẳng vào cậu. Cô ta đang nhìn chằm chằm vào một điểm ngay phía trên đầu cậu.

"Cô đang đợi dấu hiệu," cậu đoán. "Như cái đã xuất hiện phía trên đầu Leo."

"Cái gì? Không! Ừm... đúng thế. Ý tớ là, từ những gì tớ nghe được, cậu là một người khá mạnh, đúng không? Cậu sẽ trở thành người quan trọng ở trại, vì thế tớ cho rằng cha mẹ cậu sẽ sớm thừa nhận cậu thôi. Và tớ thích được nhìn thấy điều đó. Tớ muốn ở bên cậu mỗi một bước của quá trình đó! Vậy cha cậu hay mẹ cậu là thần? Làm ơn nói cho tớ đó không phải là mẹ cậu. Tớ ghét điều đó nếu cậu là con của nữ thần Aphrodite."

"Tại sao?"

"Vì cậu sẽ trở thành anh trai cùng cha khác mẹ của tớ, đồ ngốc ạ. Cậu không thể hẹn hò với một người ở cùng nhà với cậu. Điều đó thật khủng khiếp!"

"Nhưng chẳng phải tất cả các thần đều có họ hàng với nhau sao?" Jason hỏi. "Vậy chẳng phải mọi người ở đây đều là anh em bà con hay gì đó với cậu sao?"

"Cậu chẳng dễ thương chút nào! Cưng à, phần thần thánh của gia đình cậu không được tính ngoại trừ cha mẹ cậu. Vì thế bất cứ người nào từ nhà khác – họ đều cạnh tranh công bằng. Vậy ai là cha mẹ thần thánh của cậu – mẹ hay cha?"

Như thường lệ, Jason không có câu trả lời. Cậu nhìn lên, nhưng chẳng có dấu hiệu nào đang phát sáng phía trên đầu mình. Ở phía trên nóc của Nhà Lớn, con đại bàng chỉ hướng gió bằng đồng vẫn đang chĩa về phía cậu như muốn nói: Hãy quay lại đi, cậu nhóc, trong khi ngươi còn

Rồi cậu nghe được những tiếng bước chân trên mái hiên trước. Không – không phải tiếng bước chân – mà là tiếng móng guốc.

"Bác Chiron!" Drew gọi lớn. "Đây là Jason. Cậu ấy rất tuyệt!"

Jason lùi lại nhanh đến mức cậu gần như vấp ngã. Ở góc của mái hiên là một người đàn ông trên lưng ngựa. Ngoại trừ việc ông ấy không thực sự ngồi trên lưng ngựa – ông ấy là một phần của con ngựa. Từ thắt lưng trở lên là cơ thể của con người, với mái tóc nâu xoăn tít và một bộ râu được cắt tỉa gọn gàng. Ông ấy mặc một chiếc áo phông có dòng chữ Nhân Mã Tốt Nhất Thế Giới, và đeo một ống tên và một cây cung ở phía sau lưng. Đầu ông ấy quá cao, nên ông ấy phải cúi xuống để tránh né những chiếc bóng đèn ở mái hiên, vì từ phần thắt lưng trở xuống, ông ấy là một con ngựa đực trắng.

Chiron nhìn và mỉm cười với Jason. Thế rồi khuôn mặt ông đột nhiên trắng bệch.

"Cậu..." Đôi mắt của nhân mã lóe lên như ánh mắt của những con vật khi bị dồn vào chân tường. "Cậu đáng lẽ đã chết rồi chứ."

Chiron ra lệnh cho Jason – ừm, mời, nhưng nó nghe như một câu ra lệnh vậy – đi vào bên trong nhà. Ông bảo Drew quay trở về nhà của mình, điều đó khiến Drew không được vui cho lắm.

Nhân mã đi về phía cái xe lăn trống ở mái hiên. Ông tháo bao tên và cung ra khỏi lưng và quay lưng về phía chiếc xe, giờ đã được mở ra như một chiếc hộp ma thuật. Chiron cẩn thận đặt hai chân sau của mình vào và bắt đầu vặn vẹo cơ thể chính mình lọt vào khoảng không lẽ ra là quá nhỏ so với kích thước của ông. Jason hình dung đó là tiếng chạy lùi của một chiếc xe tải – bíp, bíp, bíp – khi phần thân bên dưới của nhân mã biến mất và cái ghế gập lại, sau đó một đôi chân người giả xuất hiện, được bao phủ bởi một tấm mền, sau cùng là hình ảnh Chiron xuất hiện như một con người bình thường trên một chiếc xe lăn.

"Đi theo ta," ông ra lệnh. "Chúng ta sẽ uống nước chanh."

Phòng khách trông như thể bị nuốt chửng bởi một khu rừng mưa nhiệt đới. Các dây nho uốn lượn quanh các bức tường và khắp trần nhà, điều đó khiến Jason cảm thấy hơi kỳ lạ. Cậu không nghĩ cây này mọc như thế bên trong căn nhà, đặc biệt hiện đang là mùa đông, nhưng chúng có lá xanh mướt và điểm xuyết những chùm nho đo đỏ.

Những chiếc đi-văng da được đặt đối diện một lòưởi bằng đá với ngọn lửa đang kêu lách tách. Một chiếc máy game PacMan cổ điển bị nhét vào góc nhà đang kêu bíp bíp và nhấp nháy. Được đóng khung trên các bức tường là đủ các kiểu mặt nạ – mỉm cười/khó chịu được dùng trên sân khấu của người Hy Lạp, mặt nạ Mardi Gras bằng da, mặt nạ dùng trong lễ hội Carnevale của người Veneti với những cái mũi giống chim thật bự, mặt nạ gỗ được chạm trổ của Phi châu. Các dây nho mọc xuyên qua miệng của những chiếc mặt nạ vì thế chúng dường như có những chiếc lưỡi lá. Một vài mặt nạ có những chùm nho đỏ ló ra qua những hốc mắt.

Nhưng điều kỳ quặc nhất là cái đầu con báo nhồi bông ở phía bên trên lò sưởi. Nó trông rất thật, đôi mắt nó dường như nhìn theo Jason. Rồi nó gầm lên, và Jason gần như hồn lìa khỏi xác.

"Thôi nào, Seymour," Chiron quở trách nó. "Jason là một người bạn. Cư xử tử tế nào."

"Cái thứ đó còn sống!" Jason nói.

Chiron lục lọi khắp cái túi ở bên hông chiếc xe lăn và lấy ra một gói Snausages. Ông ném cho con báo một viên, nó nhanh chóng đớp lấy và liếm liếm môi.

"Cậu nên bỏ qua phần trang trí nội thất," Chiron nói. "Tất cả đều là món quà chia tay từ giám đốc trại cũ trước khi ông ấy được triệu hồi về đỉnh Olympus. Ông ấy nghĩ nó sẽ làm chúng tôi nhớ đến ông ấy. Ngài D. có khiếu hài hước đến kỳ lạ."

"Ngài D," Jason nói. "Là thần Dionysus ư?"

"Ừm, ừm." Chiron rót nước chanh ra ly, mặc dầu hai tay ông hơi run một chút. "Còn về Seymour, ừm, Ngài D đã giải thoát nó từ một nơi bán đồ cũ ở Long Island. Báo là con vật thánh của Ngài D, cậu biết đấy, và Ngài D đã sợ rằng ai đó sẽ nhồi bông loài vật cao quý này. Ông ấy quyết định ban cho nó sự sống, dựa trên giả định là việc sống như một cái đầu được gắn lên tường còn tốt hơn nhiều so với chẳng có chút sự sống nào. Ta phải nói rằng số mệnh của nó còn tốt hơn nhiều so với người chủ trước của nó."

Seymour nhe nanh ra và ngửi ngửi trong không khí, như thể nó đang săn tìm thêm nhiều viên Snausage hơn.

"Nếu nó chỉ có cái đầu," Jason hỏi, "vậy thức ăn sẽ đến đâu khi nó ăn?"

"Tốt hơn hết là không nên hỏi," Chiron nói. "Mời ngồi.

Jason nhấp một vài ngụm nước chanh, mặc dầu dạ dày của cậu đang quặn đau. Chiron ngồi lùi lại trên chiếc xe lăn và cố nở nụ cười, nhưng Jason có thể nói điều đó thật gượng ép. Đôi mắt người đàn ông già cũng đầy bí ẩn lẫn u ám.

"Vậy, Jason này," ông nói, "cậu có phiền khi nói cho ta – à – cậu từ đâu đến không?"

"Cháu ước gì mình cũng biết được điều đó." Jason kể cho ông ấy nghe toàn bộ câu chuyện, từ việc tỉnh dậy trên xe buýt đến việc hạ cánh vội vã xuống Trại Con Lai. Cậu thấy chẳng có lý do gì để che giấu các chi tiết, và Chiron là một người biết lắng nghe. Ông ấy không phản ứng gì với câu chuyện, ngoài việc gật đầu khuyến khích cậu kể nhiều hơn mà thôi.

Khi Jason kết thúc câu chuyện, người đàn ông già nhấp một ngụm nước chanh.

"Ta đã rõ," Chiron nói. "Và cậu chắc sẽ có những câu hỏi muốn hỏi ta."

"Chỉ một câu duy nhất," Jason thừa nhận. "Ý bác là gì khi nói rằng cháu đáng lẽ ra đã chết?"

Chiron nhìn cậu chăm chú đầy quan tâm, như thể ông ấy mong chờ Jason bùng cháy vậy. "Cậu bé của ta, cậu có biết những dấu hiệu trên cánh tay cậu có nghĩa là gì không? Màu sắc áo sơ mi của cậu? Cậu có nhớ được bất cứ điều gì không?"

Jason nhìn hình xăm trên cẳng tay mình: SPQR, hình con chim đại bàng, mười hai đường thẳng.

"Không," cậu nói. "Cháu chẳng nhớ được điều gì cả."

"Cậu có biết mình hiện ở đâu không?" Chiron hỏi. "Cậu có hiểu nơi này là gì, và ta là ai không?"

"Bác là Chiron, một nhân mã," Jason nói. "Cháu đoán bác là người trong các câu chuyện cổ, người đã từng huấn luyện cho các anh hùng Hy Lạp như Heracles. Đây là trại dành cho các á thần, con cái của các vị thần trên đỉnh Olympus."

"Vậy cậu có tin những vị thần đó vẫn còn tồn tại không?"

"Có," Jason trả lời ngay lập tức. "Ý cháu là, cháu không nghĩ chúng ta nên thờ phụng họ hoặc hiến tế những chú gà cho họ hoặc bất cứ thứ gì khác, nhưng họ vẫn còn quanh đây vì họ là phần sức mạnh của nền văn minh. Họ chuyển từ đất nước này đến đất nước khác khi nơi tập trung sức mạnh của họ dịch chuyển – như họ chuyển từ Hy Lạp Cổ đại đến Rome."

"Ta không còn điều gì để nói." Có điều gì đó thay đổi trong giọng nói của Chiron. "Vậy cậu đã biết rõ rằng các vị thần là có thật. Cậu đã sẵn sàng để được thừa nhận, phải không?"

"Có thể," Jason trả lời. "Cháu cũng không chắc lắm."

Con báo Seymour lại gầm gừ.

Chiron đợi, và Jason nhận ra chuyện gì vừa mới xảy ra. Nhân mã đã chuyển sang một thứ ngôn ngữ khác và Jason hiểu được, tự động đáp trả lại theo ngôn ngữ đó.

"Quis eram..."(8) Jason ấp úng, rồi cậu nỗ lực tỉnh táo để giao tiếp bằng tiếng Anh. "Đó là gì vậy?"

"Cậu biết tiếng Latinh," Chiron nhận xét. "Dĩ nhiên, hầu hết các á thần đều nhận biết một vài cụm từ. Nó có sẵn trong máu của họ, nhưng họ không biết nhiều về tiếng Hy Lạp Cổ. Không ai có thể nói tiếng Latinh một cách lưu loát mà không phải luyện tập."

Jason cố suy nghĩ điều đó có nghĩa là gì, nhưng có quá nhiều mảnh đang bị thất lạc trong ký ức của cậu. Cậu vẫn có cảm giác rằng cậu không nên có mặt ở đây. Điều đó là sai lầm – và nguy hiểm. Nhưng ít nhất Chiron không đang đe dọa cậu. Sự thật thì nhân mã này dường như lo lắng cho cậu, e sợ cho sự an toàn của cậu.

Ngọn lửa phản chiếu trong đôi mắt của Chiron, khiến chúng như nhảy múa một cách cáu kỉnh. "Ta đã từng dạy cho một người trùng tên với cậu, cậu biết đấy, Jason nguyên bản. Cậu ta có một cuộc sống thật gian khổ. Ta đã nhìn thấy nhiều anh hùng đến rồi đi. Đôi khi, họ có những cái kết hạnh phúc. Nhưng phần lớn, họ không có được điều đó. Nó khiến trái tim ta đau đớn, như thể ta mất đi một đứa con của chính mình mỗi lần một trong số các học trò của ta chết đi. Nhưng cậu – cậu không giống với bất cứ người học trò nào ta đã từng dạy. Sự có mặt của cậu ở đây có thể được cho là một tai họa."

"Cám ơn," Jason nói. "Bác ắt là một giáo viên đầy nhiệt huyết."

"Ta xin lỗi, cậu bé của ta. Nhưng đó là sự thật. Ta đã hy vọng rằng sau thành công của Percy..."

"Ý bác là Percy Jackson, của Annabeth, người đang bị mất tích."

Chiron gật đầu. "Ta đã hy vọng rằng sau khi cậu ta thành công trong Cuộc chiến với các thần Titan và cứu được đỉnh Olympus, chúng ta có thể tận hưởng hòa bình đôi chút. Có thể ta sẽ được thưởng thức niềm vui chiến thắng một lần cuối, một cái kết hạnh phúc và có thể về hưu một cách lặng lẽ. Ta nên biết rõ hơn. Vấn đề cuối cùng xuất hiện, cũng như trước đây. Điều tồi tệ nhất vẫn chưa đến."

Ở trong góc, chiếc máy chơi game tạo ra một âm thanh pew-pew-pew-pew đầy buồn bã, như thể con PacMan vừa mới chết.

"Được rồi," Jason nói. "Vậy vấn đề cuối cùng, đã xảy ra trước đây, điều tồi tệ nhất vẫn chưa đến. Nghe có vẻ hài hước, nhưng liệu chúng ta có thể quay lại phần cháu được cho là chết được không? Cháu không thích phần đó."

"Ta e rằng mình không thể giải thích, cậu bé của ta. Ta đã thề với Sông Styx và về tất cả những điều thuộc về thần thánh đó ta sẽ không bao giờ..." Chiron cau mày. "Nhưng cậu đang ở đây, vi phạm cùng một lời thề. Cả điều đó nữa, đáng lẽ không nên xảy ra. Ta không hiểu. Ai đã làm điều này cơ chứ? Ai..."

Con báo Seymour rú lên. Miệng nó đông cứng lại khi đang há ra được một nửa. Máy chơi game ngừng kêu bíp bíp. Lửa ngừng kêu lách tách, ngọn lửa đông cứng lại như một lớp thủy tinh màu đỏ. Những chiếc mặt nạ im lặng nhìn xuống Jason với những đôi mắt nho và những chiếc lưỡi lá đầy kỳ cục.

"Bác Chiron?" Jason hỏi. "Chuyện gì đang..."

Người nhân mã già cũng bị đông cứng. Jason nhảy khỏi chiếc đi-văng, nhưng Chiron vẫn tiếp tục nhìn chăm chú vào một điểm, miệng ông hé mở khi đang nói dở câu. Đôi mắt ông không chớp. Ngực ông không động.

Jason, một giọng nói vang lên.

Trong một khoảnh khắc đầy kinh sợ, cậu nghĩ rằng con báo đã nói chuyện. Rồi một luồng sương mù đen tràn ra từ miệng con Seymour, và một ý nghĩ còn tồi tệ hơn xuất hiện trong đầu Jason: những tên tinh linh bão.

Cậu nắm lấy đồng xu vàng trong túi. Với một cái búng tay gọn lẹ, nó biến thành một thanh kiếm.

Sương mù tạo thành hình một người phụ nữ trong bộ đầm đen. Khuôn mặt của bà ta ẩn dưới chiếc mũ trùm đầu, nhưng đôi mắt thì lại phát sáng trong bPhía trên vai bà ta khoác áo choàng bằng da dê. Jason không chắc sao cậu lại biết đó là da dê, nhưng cậu nhận ra và biết nó là một thứ quan trọng.

Ngươi sẽ tấn công thần hộ mệnh của mình sao? người phụ nữ khiển trách. Giọng nói bà ta vang lên trong đầu Jason. Hạ thanh kiếm của ngươi xuống.

"Bà là ai?" cậu hỏi gặng. "Làm thế nào bà..."

Thời gian của chúng ta rất eo hẹp, Jason. Nhà giam của ta trở nên mạnh hơn từng giờ. Ta phải mất tròn một tháng mới gom đủ năng lượng để thực hiện dù chỉ là một phép thuật nhỏ nhất xuyên qua xiềng xích của nó. Ta đã xoay xở để mang được ngươi đến đây, nhưng giờ ta chỉ còn một ít thời gian, sức mạnh lại càng không. Đây có thể là lần cuối cùng ta nói chuyện với ngươi.

"Bà bị cầm tù sao?" Jason quyết định có lẽ cậu sẽ không hạ thanh kiếm xuống. "Nghe này, tôi không biết bà, và bà không phải là thần hộ mệnh của tôi."

Ngươi biết ta, bà ta khẳng định. Ta biết rõ ngươi từ lúc ngươi sinh ra.

"Tôi không nhớ. Tôi không nhớ bất cứ điều gì."

Đúng, ngươi không nhớ, bà ta đồng ý với cậu. Điều đó cũng là cần thiết. Cách đây lâu lắm rồi, cha ngươi đã đưa mạng sống của ngươi cho ta như là một món quà nhằm xoa dịu cơn giận của ta. Ông ấy đã đặt tên ngươi là Jason, theo tên một người trần yêu thích của ta. Ngươi thuộc về ta.

"Ôi chà," Jason nói. "Tôi không thuộc về bất cứ ai."

Giờ là lúc ngươi phải trả nợ, bà ta nói. Hãy tìm kiếm nhà tù của ta. Giải thoát cho ta, nếu không vua của chúng sẽ trỗi dậy từ lòng đất, và ta sẽ bị hủy diệt. Ngươi sẽ không bao giờ có lại được ký ức của mình.

"Đó có phải là một lời đe dọa không? Bà đã lấy đi ký ức của tôi sao?"

Ngươi có thời gian cho đến lúc mặt trời lặn vào điểm chí, Jason. Bốn ngày ngắn ngủi. Không được quên ta.

Người phụ nữ đen tan biến đi, và sương mù lùi lại vào trong miệng con báo.

Thời gian thôi không còn ngưng đọng. Tiếng rú của con Seymour biến thành một cơn ho như thể nó vừa mới hít vào một quả banh lông vậy. Ngọn lửa kêu lách tách trở lại, máy chơi game cũng kêu bíp bíp, và Chiron nói, "... Ai là người dám mang cậu đến đây?"

"Chắc chắn đó là quý bà trong làn sương mù," Jason nói.

Chiron ngước nhìn đầy ngạc nhiên. "Chẳng phải cậu đang ngồi... sao cậu lại rút kiếm của mình ra thế?"

"Cháu ghét phải nói với bác điều này," Jason nói, "nhưng cháu nghĩ con báo của bác vừa mới xơi tái một nữ thần."

Cậu kể cho Chiron nghe về chuyến viếng thăm khi thời gian bị ngưng đọng, bóng đen mơ hồ trong làn sương đã biến mất vào miệng con Seymour.

"Ôi trời," Chiron lẩm bẩm. "Điều đó giải thích rất nhiều."

"Thế sao bác không giải thích nhiều với cháu?" Jason nói. "Làm ơn."

Trước khi Chiron có thể nói thêm gì, những tiếng bước chân vang lên ở bên ngoài mái hiên. Cánh cửa trước được mở ra, và Annabeth và một cô gái khác, một cô gái có mái tóc đỏ, xông vào, ở giữa họ là Piper. Đầu Piper rũ xuống như thể cô ấy bị bất tỉnh.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Jason vội chạy đến. "Có chuyện gì xảy ra với cô ấy vậy?"

"Nhà của nữ thần Hera," Annabeth thở hổn hển, như thể họ đã chạy trong suốt quãng đường. "Cảnh mộng. Tồi tệ."

Cô gái tóc đỏ ngước nhìn lên, và Jason nhận ra rằng cô ấy đang khóc.

"Cháu nghĩ..." Cô gái tóc đỏ nghẹn ngào. "Cháu nghĩ có thể cháu đã giết chết cô ấy."
Bình Luận (0)
Comment