Các Nam Thần Đều Tưởng Trong Bụng Tôi Là Con Của Họ

Chương 47


Trời còn chưa sáng, buổi sớm của Phượng tộc rất là an tĩnh, cỏ cây buông xuống, Cố Thanh Âm đi theo đằng sau Hàn Dịch Phong, bị sương sớm dính ướt góc áo.Hàn Dịch Phong với Cố Thanh Âm đến cũng khá muộn.Dù là thời gian tiên phủ Phượng Linh mở cửa còn chưa đến, chỗ tập hợp cũng đã kín người hết chỗ.Cố Thanh Âm nhìn xung quanh, muốn gặp Diệp Phong - người mà mấy ngày nay nàng muốn tìm.Lúc này có một nữ tu mặc áo vàng từ nơi xa thẳng hướng về phía 2 người bọn họ đi tới, dung mạo của nàng ta cũng không phải quá đẹp, ở giới Tu chân mỹ nữ như mây này thì cũng chỉ được xem như là hời hợt, nhưng cả người nàng ta đều tỏa ra một loại khí chất cao quý thanh nhã, làm người khác khó có thể tới gần.Ánh mắt Cố Thanh Âm đột nhiên bị cái gì hấp dẫn đi, nàng phát hiện, mỗi một bước của nữ tu áo vàng này đều sẽ nở ra một đáo hoa lan nhàn nhạt trên mặt đất.Bước bước nở hoa.Oa! Hoa hòe lòe loẹt!Cố Thanh Âm phát ra một tiếng tán thưởng, nếu mà có thể, nàng thật sự là muốn biết giày của nữ tu này mua ở đâu đó.Cố Thanh Âm nhìn chằm chằm một lúc, nữ tu áo vàng kia đã đi đến trước mặt của bọn họ rồi."Dịch Phong, đã lâu không gặp rồi." Giọng nàng thanh thúy như chuông bạc."Ừm." Sắc mặt của Hàn Dịch Phong nhàn nhạt, không nhìn ra được biểu cảm là vui hay buồn gì.Nhưng mà Cố Thanh Âm có thể thật rõ ràng cảm giác được, cái người nữ tu áo vàng này không thích nàng.Cố Thanh Âm vuốt vuốt cái mũi, kịch bản của nữ tu này nàng cũng đã quá hiểu rồi, chắc hẳn nàng ta là thích Hàn Dịch Phong, lại hoặc là vì tài nguyên của Phượng tộc mà muốn vào làm dâu.Nhưng mà cái này đều không liên quan đến nàng."Sư muội, sao giờ ngươi mới đến thế?" Diệp Phong chui ra từ trong biển người rồi đi đến bên cạnh Cố Thanh Âm."Sư huynh." Cố Thanh Âm nhìn thấy Diệp Phong, nàng còn không quên việc được sư phụ giao phó cho.Nàng quay đầu lại nói: "Hàn đạo hữu, đa tạ ngươi đã dẫn ta tới đây, ta có chuyện cần phải nói với sư huynh ta, vậy thì không quấy rầy ngươi nữa."Nói xong, Cố Thanh Âm liền lôi kéo Diệp Phong đi ra ngoài, tìm một góc rồi bắt đầu lén lén lút lút.Hàn Dịch Phong đã cố gắng khống chế chính mình không quay đầu lại để nhìn Cố Thanh Âm, nhưng vẫn là không nhịn được.Nữ tu áo vàng này chính là tiểu thư của Tô gia - Tô Thiên Ngọc.Thời gian trước nàng biểu lộ tâm ý của mình với Phượng lão tổ, Phượng lão tổ cũng phi thường hài lòng với nàng.


Vốn tưởng rằng việc hôn nhân của nàng với Hàn Dich Phong là ván đã đóng thuyền, ai biết được qua vài ngày sau, lời nói của Phượng lão tổ lại thay đổi, nói là hiện tại dưới gối hắn cũng chỉ dư lại Hàn Dịch Phong một người con cháu này, hy vọng hắn có thể chọn người phụ nữ mà hắn yêu làm đạo lữ.A!Theo Tô Thiên Ngọc theo dõi, người mà Hàn Dịch Phong thích không ai khác chính là nữ tu yêu yêu mị mị kia của Cực Nhạc Cung.Chẳng qua nữ tu kia chỉ rời xa có một chút thôi mà đôi mắt của Hàn Dịch Phong đều phải dính đến đó rồi!Tô Thiên Ngọc trong lòng sinh ra bất mãn, nữ tu iai cử chỉ tùy tiện, còn lôi lôi kéo kéo với đồng môn của nàng, trừ bỏ một gương mặt yêu mị, chỗ khác xem ra đều thua kém nàng.Cũng không biết Hàn Dịch Phong coi trọng nàng ta ở điểm nào......!có lẽ chính là gương mặt kia đi.Nghĩ đến đây, Tô Thiên Ngọc siết chặt ống tay áo, nàng chán ghét loại nữ tu yêu mị như vậy! Nhưng mà......!Càng làm cho nàng cảm thấy ghê tởm chán ghét chính là, loại nam tu chỉ biết nhìn gương mặt này.

Đàn ông của Phượng tộc đều là gả ra ngoài lấy vợ, nhưng trong xương cốt vẫn không thay đổi được cái loại chủ nghĩa đàn ông, chẳng qua cũng chỉ là hạng người tục tằng mà thôi."Dịch Phong, ngươi đang nhìn cái gì vậy?" Tô Thiên Ngọc ngửa đầu mỉm cười, cố ý hỏi.Loại người tục tằng này, chẳng qua cũng chỉ là đá kê chân của nàng mà thôi.


Nếu không phải hắn còn có tác dụng, nàng mới lười nói nhiều lời vô nghĩa với hắn."Không có gì." Hàn Dịch Phong không có hứng thú nhiều lời với Tô Thiên Ngọc, hắn nói tiếp: "Tô tiểu thư, ta phải đi đến chỗ của lão tổ, ngươi cứ tùy tiện đi thôi."Nói xong, Hàn Dịch Phong cũng không quay đầu lại nữa.Sắc mặt của Tô Thiên Ngọc trở nên cực kỳ khó xem............."Lão tổ." Hàn Dịch Phong đi vào lầu trúc, lầu trúc này được kiến tạo tựa vào núi, ở ngay cạnh chỗ tập hợp, từ nơi này có thể nhìn thấy mọi người ở phía dưới.Phượng lão tổ dùng cái mũi hừ hừ 2 tiếng, không thèm phản ứng với Hàn Dịch Phong."Lão tổ!" Hàn Dịch Phong lại gọi một tiếng nữa.Lúc này Phượng lão tổ mới lên tiếng nói: "Dịch Phong à! Ta đều thấy cả rồi, người nữ tu của Cực Nhạc Cung đi cùng ngươi lúc nãy có phải là mấy ngày nay ngươi đều ở cùng nàng đúng không? Có phải người mà ngươi thích chính là nàng ta đúng không?"Hàn Dịch Phong nhấp môi không trả lời.Nhìn bộ dạng này của hắn, Phượng lão tổ cảm thấy chính mình đoán được 8, 9 phần 10 rồi."Haiz! Nữ tu kia có gì tốt chứ, đôi mắt thì to, cái mũi lại còn cao, môi lại còn hồng, mặt thì vừa dài vừa nhọn, nhìn là biết kiểu người phụ lòng người khác a!" Phượng lão tổ không nhịn được mà đấm ngực, tận tình khuyên bảo nói: "Ngươi nhìn lại tiểu thư Tô gia mà xem, gương mặt.....!nhu hòa, cử chỉ lễ phép, vừa nhìn cũng thấy là người thành thật hơn nhiều so với nữ tu của Cực Nhạc Cung kia, đây mới là người đáng giá để gửi gắm cuộc đời! Dịch Phong, ngươi thấy lão tổ nói có đúng không?""Không thích!" Phượng lão tổ nói nhiều như vậy, Hàn Dịch Phong chỉ khô cằn trả lời một câu này.Nhưng mà chỉ một câu này thôi, đã làm cho Phượng lão tổ tức giận đến quá sức rồi!"Dịch Phong, hiện tại tuổi của ngươi còn nhỏ, còn chưa hiểu rõ sự đời, lão tổ biết.


Chờ ngươi lớn hơn một chút, liền hiểu rõ, nhìn nữ tu không thể chỉ xem mặt, những nữ tu dung mạo xuất chúng, đều là dạng không giữ mình trong sạch, kết đạo lữ cùng với loại nữ tu này, khổ chính là ngươi a Dịch Phong!""Ta tự có chừng mực." Hàn Dịch Phong rầu rĩ nói.Hắn nhớ đến Từ Lam Chi, còn có Diệp Phong, biểu tình có chút hạ xuống.Phượng lão tổ cũng đã nhìn ra, hắn lại định rèn sắt khi còn nóng mà nói thêm vài câu, đột nhiên, một tiếng Phượng kêu kéo dài phát ra."Tiên phủ Phượng Linh đã mở ra! Ngươi mau đi cùng ta ra ngoài đi!" Phượng lão tổ cùng Hàn Dịch Phong đi ra ngoài, đứng ở hành lang trên lầu trúc, nhìn xuống phía dưới.Nguyên bản ở một chỗ của một bên sườn núi, đột nhiên xuất hiện một cánh cửa lớn, cánh cửa này to lớn như hòa mình vào mây, cũng không thể nhìn ra rốt cuộc là cao cỡ nào.

Nhóm quản lý của Phượng tộc nhắc nhở những người chuẩn bị vào tiên phủ Phượng Linh cầm ngọc bội hình phượng lên đặt ở hình điêu khắc lõm trên cánh cửa.Nhưng mà, ánh mắt của Phượng lão tổ và Hàn Dịch Phong đều không có nhìn về phía tiên phủ Phượng Linh, mà trước tiên đều dừng lại trên người của Cố Thanh Âm.Nàng đang cầm lấy lỗ tai của Diệp Phong, nhìn qua như là bộ dáng đang ve vãn đánh yêu vậy.Phượng lão tổ lắc lắc đầu, nói với Hàn Dịch Phong: "Thấy chưa?"Hàn Dịch Phong không đáp.Nhưng mà bọn họ thật sự là đã oan uổng cho Cố Thanh Âm rồi, nàng vẫn luôn nói cho Diệp Phong biết chuyện mà Chu Vũ Mị đã giao phó, nhưng mà nàng lại biết được, trong khoảng thời gian này Diệp Phong thế mà lại pha trộn một người phụ nữ của Phượng tộc, lúc này nàng mới không nhịn được mà véo lỗ tai hắn để giáo huấn hắn."Sư phụ nói, nếu ngươi bị nữ tu của Phượng tộc giữ lại làm nam hầu, nàng sẽ không đến cứu ngươi đâu!" Cố Thanh Âm buông lỗ tai Diệp Phong ra, hung tợn nói."Không thể nào? Sư Phụ tàn nhẫn như vậy sao?!" Diệp Phong thống khổ nói."Sư phụ tàn khốc vô tình, ngươi hiểu rõ mà!" Thấy tiên phủ Phượng linh mở ra, Cố Thanh Âm cũng không muốn nhiều lời với Diệp Phong nữa.Nàng tiến lên, giống như những người đó, ddặt ngọc bội hình phượng ở lỗ lõm.Tiếp theo trong nháy mắt, nàng đã thay đổi ở một chỗ khác."Đây là tiên phủ Phượng Linh sao?" Cố Thanh Âm lẩm bẩm nói.Hiện tại cái gì nàng cũng không có nhìn thấy, nàng bị một đám cỏ dại cao lớn chặn tầm mắt."Đã bao lâu rồi không có người tới nơi này vậy a, cỏ dại đều cao thế này rồi!" Cố Thanh Âm vừa oán giận, vừa lấy một thanh đao to từ trong túi Càn Khôn của mình ra, bắt đầu chém cỏ dại.Nàng cũng muốn dùng linh lực, nhưng nàng nhớ rõ sư phụ đã nhắc nhở, nếu gặp chu Tước, nàng nhất định phải lấy được 3 giọt nước miếng của Chu Tước, cũng không biết tính cách của Chu Tước này như thế nào, nàng vẫn là giữ linh lực dùng để chạy trốn đi."Răng rắc!"Đột nhiên, Cố Thanh Âm cũng không biết đã dẫm phải cái gì, nàng nâng chân lên thì thấy, dưới giày của mình dính không ít lòng vàng......!của trứng?"Ai lười thế không biết a! Để trứng ở cái chỗ này!!Thực mau, Cố Thanh Âm liền biết là ai, bởi vì nàng dẫm hỏng trứng của người này, rất nhanh người này đã phát hiện ra.Đôi mắt của nó lóng lánh màu xanh lục, đẩy ra một mảnh cỏ lau, đứng ở trước mặt Cố Thanh Âm.Là một con......gà hoa lau to lớn.Hơn nữa Cố Thanh Âm cũng không thể nhìn ra tu vi của con gà hoa lau này.......[ Chạy mau, đây là Chim Trĩ 3 đuôi 7 mắt, tu vi hiện tại của nó tương đương với một nhân tu Kim đan trung kỳ đó! Với lại thể trạng của yêu tu rất cường hãn, ngươi không phải là đối thủ của nó đâu!]Hồ Hồ vẫn luôn im lặng đột nhiên truyền âm nói.Thật ra Hồ Hồ còn chưa có truyền âm xong, Cố thanh Âm đã bắt đầu chạy rồi, con người nàng xưa nay đều nhát cáy, gặp được địch mạnh khẳng định là sẽ chạy.Chẳng qua là bới vì Cố Thanh Âm dẫm trứng của nó, nên rất tức giận, một đường đuổi giết Cố Thanh Âm.Nó có cánh, còn có thể bay, cánh còn có thể tạo ra những lưỡi dao bằng gió.Đù má nó! Đây nào phải chỗ để đi du lịch, đây là nơi đâm đầu vào chỗ chết mới đúng đó!"Hồ Bách Ẩn, ngươi mau để ta đi vào đi!!!"Ngay lúc Cố Thanh Âm sắp bị nó đuổi kịp thì đột nhiên lại biến mất.Chim trĩ 3 đuôi 6 mắt ngừng lại, bắt đầu tìm kiếm ở xung quanh.Nhưng mà Cố Thanh Âm cũng không lo lắng, nàng ngồi ở trong hồ Bách Ẩn, thở phì phò.Vừa nãy thật sự là nghìn cân treo sợi tóc a, nhưng Cố thanh Âm cũng bắt đầu ý thức được vấn đề.Hồ Bách Ẩn nói là nhận nàng làm chủ, nhưng thật ra hắn vẫn luôn tự làm chủ, nàng với hắn cũng không có ký kết khế ước, nếu không phải lúc nãy nàng bị đuổi theo, tên nhóc này cũng sẽ không nói để cho nàng đi vào để trốn!Không đúng, này thực là không đúng.Nhưng mà Cố Thanh Âm cũng không biểu lộ ra, rốt cuộc thì hiện tại trong tiên phủ Phượng Linh nguy hiểm như vậy, nàng vẫn còn cần Hồ Hồ "làm việc", hiện tại không phải thời điểm để chất vấn."Không sao, chim trĩ 3 đuôi 6 mắt này không có kiên nhẫn, rất nhanh sẽ rời đi thôi." Hồ Hồ an ủi Cố Thanh Âm.Hắn vẫn là bộ dáng của một cậu bé, thoạt nhìn rất là mượt mà đáng yêu, Cố Thanh Âm không nghĩ ra được hắn có mục đích gì."Con gà này lợi hại như vậy, sao trứng của nó lại giòn như thế a, ta mới giẫm nhẹ mà đã vỡ rồi!" Cố Thanh Âm thuận miệng nói."Ha hả!" Hồ Bách Ẩn phát ra một tiếng cười, Cố Thanh Âm cũng không biết có phải là cười nhạo hay không, " Chim trĩ 3 đuôi 6 mắt này không lợi hại đâu, chỉ là nó sống tương đối lâu, tu vi cao mà thôi.


Vỏ trứng của nó rất mỏng mà ăn ngon, nhân tu với yêu tu đều thích ăn.""Ngươi ăn thử rồi à?" Cố thanh Âm híp mắt hỏi."Không có.""Vậy thì làm sao mà ngươi biết được chứ?""Hồi trước lúc ta đi theo chủ nhân, nghe chủ nhân nói qua." Hồ Hồ không e dè nói.Được rồi! Tên nhóc này quả nhiên là không thật lòng nhận nàng làm chủ!Cố Thanh Âm có chút nho nhỏ thương tâm.Hồ Hồ cũng không biết, nó hỏi: "Con chim trĩ 3 đuôi 6 mắt kia đi rồi đấy, ngươi có muốn ra ngoài không?""Ta....."Còn chưa kịp chờ Cố Thanh Âm trả lời.Hồ Hồ lại đột nhiên nói: "Suỵt, bên ngoài có người tới!"Nói xong, Hồ Hồ giơ tay lên, trước mặt Cố Thanh Âm liền xuất hiện một cái "màn hình", có thể nhìn rất rõ ràng tình huống bên ngoài.Còn có loại thao tác này nữa sao?!"Con ả Cực Nhạc Cung kia chắc chắn là đang ở gần đây, tìm cho ta! Sau khi tìm được thì đánh gãy gân chân gân tay của nàng! Đào 2 mắt ra, khắc ở trên mặt nàng 300 nhát đao, vậy cũng không đủ để ta phát tiết mối thù trong lòng của ta!"***********************************************.

Bình Luận (0)
Comment