Chương 1012: Hình Tượng Của Lăng Cổi
Chương 1012: Hình Tượng Của Lăng CổiChương 1012: Hình Tượng Của Lăng Cổi
"Đạo hữu xưng hô như thế nào?" Ngọc Diện chân nhân nhìn thây hóa thân bước ra, lập tức cười hỏi. "Lăng Cổ." Hóa thân dùng thanh âm khàn khàn ngăn gọn đáp lại, tựa như chỉ cần nói thêm một chữ cũng là lăng phí.
"Thì ra là Lăng đạo hữu, động phủ của ba người chúng ta ở cách nhau không xa, ngày sau còn phải thân cận nhiều hơn."
Lăng Cổ trầm mặc không nói, chỉ dùng vẻ mặt lạnh lùng nhìn chăm chăm vào hai người trước mắt. "Lăng đạo hữu không mời hai chúng ta vào bên trong ngổi một chút sao?" Ngọc Diện chân nhân thấy thái độ của Lục Huyền như vậy nhưng hoàn toàn không có tức giận, mà ngược lại ý cười trên mặt càng đậm hỏi. "Động phủ đơn sơ, ta còn có việc trong người, lần sau nhất định sẽ mời." Lăng Cổ lời ít mà ý nhiều nói. Nói xong, hắn không để ý tới hai tu sĩ Kêt Đan đang đứng bên ngoài động phủ nữa, dứt khoát xoay người quay về động phủ, đồng thời một tầng vách ngăn linh khí lặng lẽ dâng lên bên ngoài động phủ, trực tiếp ngăn cách hai người kia ở bên ngoài.
"Lăng đạo hữu này hơi lạnh lùng, không thích gần gũi nha." Ngọc Diện chân nhân mỉm cười, trong tay chợt xuât hiện một cái quạt tranh (trên quạt có vẽ tranh) được luyện chê từ xương và da người, nhẹ nhàng phe phẩy.
"'Đều là tà tu, ai cũng hiểu đối phương là loại mặt hàng gì, còn muốn làm bộ khách khí, để rổi đi tới ăn bể môn canh này." Một cánh tay của gã lùn hóa thành một nhánh xúc tu màu xám đen, trong phút chổc đã lượn một vòng xung quanh động phủ.
"Hai tòa trận pháp phòng hộ ngũ phẩm, vị Lăng đạo hữu này khá là cẩn thận nha."
"Đi thôi, đáng tiếc lòng nhiệt tình của ta đã đặt sai người rồi." Ngọc Diện chân nhân phe phầy chiêc quạt tranh tỉnh mỹ, vừa cười vừa nói.
Linh thức của Lục Huyền cảm nhận được hai người bọn họ đã rời đi, mới mở bàn tay ra, đồng tử màu xám trăng trong lòng bàn tay lập tức đảo một vòng qua khu vực chung quanh động phủ. Sau khi xác nhận không có bất cứ tình huông dị thường gì, khóe miệng hẳn mới hiện lên một nụ cười như có như không. "Tuy ta vốn là người kết thiện duyên rộng rãi, nhưng với những kẻ chỉ cần nhìn qua cũng thây không giồng người tốt như các ngươi, ta lại không có hứng thú gì." Hăn âm thầm nói trong lòng.
Đương nhiên, chủ yếu nhất vẫn là sự khác nhau giữa thiết lập nhân vật của hóa thân và của bản tôn. Bản tôn là một linh thực sư tỉnh thông linh thực nhât đạo, không giỏi đầu pháp, nhưng rất thích giúp đỡ mọi người làm điều thiện, còn kết bạn với không ít Kim Đan chân nhân, mục đích đương nhiên là để tìm ra nhiều con đường nhận được linh chủng cấp cao hơn một chút. Hóa thân thì khác, ý thức tự chủ của nó không mạnh, nều cũng đi khắp nơi kết bạn với tu sĩ giông như bản tôn, chỉ e kết bạn càng nhiều càng có khả năng lộ ra sơ hở.
Bởi vậy, hắn tạo cho hóa thân một bộ hình tượng quái gở, không thích gần gũi người ngoài, chỉ đơn thuần là cổ găng hết sức tránh phải tiếp xúc với những tu sĩ khác. Hơn nữa ở trong hoàn cảnh như Phong Uyên Tỉnh Động, lại càng không thích hợp để kết bạn với người khác ở xung quanh.
Đương nhiên, điều này cũng không có nghĩa là Lục Huyền sợ phiền phức.
Hóa thân ở đây, cũng không cần phải quá mức cẩn thận giống như bản tôn, lúc nên xuất thủ đương nhiên hắn sẽ không do dự. Nếu có người muôn xông vào động phủ, gây bât lợi đổi với hóa thân, Lục Huyền cũng không ngại đống phân bón trong động phủ nhiều hơn một chút.
Huyết nhục, hồn phách, hài cốt... Bảo đảm sẽ tận dụng triệt để, không để lại một chút nào. Sau khi Ngọc Diện chân nhân và tu sĩ lùn kia rời đi, động phủ tại Uê Dương sơn lại khôi phục sự yên tĩnh như thường.
Lục Huyền mở trận pháp, bảo vệ động phủ chặt chẽ, rồi cùng hóa thân vất vả khai khẩn linh điền, huyết trì, sau đó, hẳn lấy rất nhiều linh thực tà dị cùng với Huyết Tuyền Bạng Mẫu và quả cầu thịt từ trong Thao Trùng Nang ra.
Huyết Tuyển Bạng Mẫu rơi vào trong huyết trì mới, ban đầu nó còn có chút không thích ứng, nhưng sau khi ở trong huyết trì, cảm nhận được huyết khí nồng đậm quen thuộc, nó lại chậm rãi trở nên sinh động hơn. Một vòi máu màu đỏ _ đậm bằẳn ra từ trong khe hở với tốc độ cực nhanh, lượng máu đầy đủ. Quả cầu thịt lén lút nhảy gần đến bờ ao máu, lớp da lông bên ngoài thân thể lắng lặng mở ra, để lộ từng cái miệng quái dị bên trong, thỉnh thoảng lại hấp thu một chút.
Hai tà vật một con bắn ra, một con hút vào, phôi hợp không chê vào đâu được.
Lục Huyền không để ý tới mấy đứa Nhục Linh Thần, hắn nhanh chóng đi vào trong linh điển được phủ kín bởi các loại linh nhưỡng thuộc tính âm, sau đó lần lượt gieo từng loại linh thực tà dị xuông.
Sau khi gieo toàn bộ vào linh nhưỡng, hẳn lại lần lượt xem xét. trạng thái chi tiết của môi một gốc linh thực rồi căn cứ vào nhu cầu của chúng mà thi triển các loại thuật pháp bổi dưỡng cơ sở, lại lấy máu thịt, hồn phách để tẩm bổ cho linh thực, cuối cùng mới để cho hóa thân tự mình thi triển một lần. Hóa thân có linh lực hùng hậu tương đương với tu sĩ Kết Đan sơ kỳ, thiên phú cũng không tệ, mây môn thuật pháp bồi dưỡng cũng tương đối thuần thục rổi.
Bồi dưỡng linh thực xong, Lục Huyền lại truyền thụ kinh nghiệm liên quan cho hóa thân.
Hắn bổi dưỡng linh thực đã nhiều năm, cũng đại khái năm giữ quy. luật sinh trưởng của môi một gốc linh thực dưới tay mình, ít nhât là biết vào thời điểm nào thì nên bổi dưỡng theo phương thức gì. Những kinh nghiệm này đều được rót vào trong hóa thân, để nó ghi nhớ trong lòng.
Tuy đối phương không thể có được năng lực đặc thù cho phép hiểu rõ trạng thái của linh thực, để chăm sóc chúng tỉ mỉ chu đáo giống như Lục Huyền, nhưng sau khi nắm giữ những kinh nghiệm kia, trên một ít phương diện nào đó của linh thực, nó cũng có thể trở thành linh thực sư tiêu chuẩn cao rồi.
"Công cụ nhân làm ruộng thượng. đăng đã bổi dưỡng xong!" Qua mấy ngày, Lục Huyền đưa mắt nhìn hóa thân đang không ngừng dò xét trong linh điền, trên mặt hiện lên một tỉa vui sướng.
"Được rồi, cuối cùng mọi chuyện bên này cũng đi vào quỹ đạo. " Trong lòng hắn thỏa mãn vô cùng, lại đi tới trước mặt Ngũ Tạng Bảo Chu. Bộ ngũ tạng quái dị trên linh thực càng lộ ra sức sông bừng bừng vượt xa trước đó.
Lục Huyền tập trung tỉnh thần nhìn vào thanh tiền độ, rất nhanh đã phát hiện thanh tiền độ phía dưới chỉ còn thiểu một chút xíu nữa là hoàn toàn kéo đầy rồi. "Cũng chưa biết lần sau ta tới Phong Uyên Tỉnh Động này là vào lúc nào, hiện giờ Ngũ Tạng Bảo Chu sắp thành thục, cứ dứt khoát mượn cơ hội này để thu quầng sáng của nó luôn đi." Lục Huyền lầm bẩm nói. Hắn nói là làm, lập tức lấy Thần Mộc Thanh Hồ ra, đổ một luồng linh khí tỉnh thuần từ trong miệng bình tới, rót xuông gồc linh thực quái dị trước mặt mình. Một lát sau, thanh tiên độ bán trong suốt bên dưới Ngũ Tạng Bảo Chu đã hoàn toàn tràn đầy. "Thần Mộc Thanh Hồ này đúng là một món bảo bối tốt!" Lục Huyền lại một lần nữa cảm khái rồi cần thận hái linh thực ra. Tâm thần ngưng tụ trên đó.
[Ngũ Tạng Bảo Chu, linh thực ngũ phẩm, bồi dưỡng bằng cách hiến tế nội tạng mới mẻ tẩm bổ cho nó đến khi trưởng thành, linh thực trưởng thành có hiệu quả gia tăng cực lớn cho thân thể khí huyết của tu sĩ, là tài liệu tuyệt hảo để tu luyện ma công loại luyện thể. }