Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch)

Chương 1031 - Chương 1032: Có Mọc Cánh Ngươi Cũng K...

Chương 1032: Có Mọc Cánh Ngươi Cũng K... Chương 1032: Có Mọc Cánh Ngươi Cũng K...Chương 1032: Có Mọc Cánh Ngươi Cũng K...

Ngay sau đó, bộ túi da diễm lệ kia lại nhanh chóng bành trướng, chỉ trong chớp mắt nó đã cao hơn trăm trượng. Một bàn tay nhẹ nhàng nhưng mang theo âm khí dày đặc giáng xuống từ trên trời, bao vây hóa thân Lăng Cổ.

"Chịu chết đi!" Lục Huyền trốn ở một nơi bí mật gần đó, âm thầm mỉm cười trong lòng.

"Ngươi tưởng trên người ta chỉ có mãy thứ này? Thật xin lôi, bảo vật nhiều đúng là có thể muốn làm gì thì làm!" Tâm niệm Lục Huyền khẽ động, chung quanh hóa thân lập tức tuôn ra một dòng nước suồi mênh mông, trực tiếp bảo vệ lấy nó.

Cùng lúc đó, một luổng huyết quang được đánh ra, có cảm giác thứ này còn kéo theo toàn bộ lực lượng dơ bẩn trên thế gian, trực tiếp cuốn về phía vô sô cái bướu thịt vốn xuất phát từ cái đầu của tu sĩ lùn đang bay tới.

Chính là £ Huyết Thần Kinh ) . Nhưng chưa hết bên trong luồng huyêt quang đây trời kia còn có thêm một bức tượng Phật uy - nghiêm hung hãng trần áp xuống. Tượng Phật cẩm trong tay các loại pháp khí Phật môn, vẻ mặtuy _ nghiêm, dưới chân giâm lên vô sô yêu ma tà vật, có cảm giác như muốn diệt sạch toàn bộ tà dị giữa thê gian.

Chính là Trấn Ngục Kim Cương Tượng lục phẩm.

Dưới sự trợ giúp của một đám bảo vật ngũ phẩm, lục phẩm và công pháp cao cấp, chỉ cần một bộ hóa thân, hãn đã có thể dê dàng thăng được hai tên tà tu liên thủ.

Sau khi Trấn Ngục Kim Cương Tượng xuất hiện, hai tà tu Kết Đan như chuột đụng phải mèo, lập tức chịu khắc chề trời sinh. Uy năng của pháp khí, bí thuật bọn họ đang năm giữ toàn bộ đều suy giảm nghiêm trọng. Sau mấy lần đối mặt, hai người đã rơi vào trong nguy cơ. Túi da sặc sỡ trên không trung thấy thế, trong lòng biết, chỉ cần không cần thận một chút, bản thân sẽ khó giữ được tính mạng, trong miệng chợt phát ra tiếng rít gào bén nhọn. Tiếng gầm vang lên, dường như đồng túi da trên mặt đãt vừa bị kích thích cực lớn, thi dịch màu trắng dày đặc chảy ra từ trên bề mặt túi da, đồng thời cả đám cũng giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, liều chết tấn công về phía hóa thân Lăng Cổ.

Lăng Cổ đưa mắt nhìn lượng lớn túi da tà dị ùn ùn kéo đền, nhưng vân bình tĩnh không hoảng sợ, chỉ nhanh chóng vận chuyển linh lực trong cơ thể. Rất nhanh, luồng huyết quang giồng như sông lớn kia đã mãnh liệt cuốn về phía đám túi da tà dị.

Đúng vào lúc ấy, quả cầu thịt lại lặng lẽ xuât hiện ngay giữa chiên trường, da lông toàn thân mở rộng, từng mũi tên máu bắn ra. Chỉ cần dính phải mũi tên máu, chỉ trong nháy mắt cái túi da kia sẽ trở nên ảm đạm không ánh sáng, linh tính tổn hao rất nhiều.

"4 Huyết Thần Kinh ) và Nhục Linh Thần phối hợp khá là ăn ý nha." Lục Huyền lăng lặng đứng cách động phủ của Ngọc Diện chân nhân không xa, thông qua viên đồng tử trong lòng bàn tay chăm chú quan sát trận chiến đầu này, không khỏi âm thầm cảm khái nói. Trong lúc cảm khái, đột nhiên hắn phát hiện tu sĩ lùn bên kia lại có động thái dị thường.

Có vẻ như bảo vật thần thông cường đại do Lăng Cổ liên tiếp sử dụng ra đã khiên gã cảm nhận được nguy hiểm, trong lòng cũng bắt đầu sinh ra thoái ý. Một ngụm tỉnh huyết được phun ra, trực tiếp giải trừ ý vị ai oán trên người. Ngay sau đó thân thể tu sĩ lùn nhanh chóng kéo dài ra, tứ chỉ héo rút chợt bành trướng, kết thành hai đôi cánh thịt, giồng như một con rắn lớn quái dị đầu người thân rắn, nhanh chóng hóa thành một luồng hắc quang, phá tan sự ngăn cản của Đa Tí Thi Nô.

"Còn muốn chạy trốn? Có mọc cánh ngươi cũng khó bay." Lục Huyền hừ lạnh một tiềng trong lòng, tâm niệm vừa động, Sãt Lôi Dực màu trăng bạc đã chui ra từ hai bên sườn.

Lôi quang không ngừng chớp lóe trên đôi cánh, nó nhẹ nhàng mở ra, một tiêng sâm rât nhỏ vang lên, hắn đã hóa thành một đạo lôi quang màu trăng bạc xuyên qua không trung, nghênh đón tu sĩ lùn tịt đang chật vật chạy trồn đăng kia.

Chỉ mấy nhịp hô hấp, tu sĩ người lùn đã bay được mầy chục dặm. Linh thức của gã vội vàng đảo qua bổn _ phía, sau khi xác nhận không có bãt cứ điểm dị thường gì, trong lòng thoáng buông lỏng một chút, lại tiếp tục mượn nhờ bí thuật nhanh chóng bỏ chạy.

"Cũng may người nọ không bận tâm đến mình, mới may mắn nhặt được một cái mạng." Trong lòng vân còn sợ hãi, gã nghĩ thầm. Vốn nghĩ bản thân liên thủ cùng Ngọc Diện chân nhân, đổi phó một tu sĩ chỉ có tu vi vẻn vẹn là Kết Đan sơ kỳ, trên người mang theo bí mật sẽ cực kỳ đơn giản. Dù sự thật cũng xảy ra đúng như dự đoán của hai người, đúng là trên người tu sĩ kia có mang theo bí mật, nhưng vấn để là thực lực của đổi phương quá kinh khủng, hai người bọn họ không đủ sức chồng đỡ.

"Bảo vật lục phẩm, công pháp thần thông thượng đẳng, cùng với con khôi lỗi hung hãn phi thường cổ quái kia... Rôt cuộc là tên kia có lai lịch gì, lại sở hữu nhiều công pháp bảo vật hiểm thấy như vậy? Không được, chờ sau khi chạy thoát, ta nhât định phải tìm người đền giải quyết hắn, phân chia đổng dị bảo trên người hăn." Tu sĩ lùn hung hăng nghĩ thầm, lại phun ra một ngụm tỉnh huyêềt làm dịu hai đôi cánh thịt của mình, khiến cho tốc độ vồn đã nhanh như chớp lại càng tăng thêm vài phần.

Gã có hận ý rất mạnh đối với Lăng Cổ, trong lần cướp giết này, chẳng những không nhận được cái gì, ngược lại còn mất đi không ít tà vật do chính tay mình tỉ mỉ bổi dưỡng, thậm chí còn phải vận dụng bí pháp chạy trồn, tiêu hao lực lượng bản nguyên, phải chờ một đoạn thời gian rất dài nữa mới có thể khôi phục lại bình thường.

Cho nên, chỉ cần thuận lợi chạy ra, kiểu gì gã cũng phải nghĩ cách giải quyềt Lăng Cổ.

Trong lòng đang miên man nghĩ ngợi, đột nhiên ở nơi xa xuất hiện một luống quang mang màu trắng bạc. Chỉ trong nháy mắt sau, tựa như một tiêng sâm sét vừa nồ vang, một tu sĩ thanh niên điều khiển pháp khí cánh chim màu trắng bạc chợt xuât hiện trước mặt gã.

Tốc độ của tu sĩ lùn vẫn không giảm, gã dứt khoát đi vòng qua một bên, nhưng không ngờ, người nọ lại theo sát phía sau, thi thoảng mới vô đôi cánh chim màu trắng bạc một cái, nhìn qua cũng thấy cực kỳ nhàn nhã ung dung.

"Vị đạo hữu này, ngươi cứ đi theo tại hạ là có chuyện gì?" Tu sĩ lùn đưa mặt nhìn đôi cánh màu trắng bạc không ngừng có linh quang lưu chuyển bên trên, cố giả vờ trấn định, truyền âm nói với Lục Huyền. "Không có gì, chỉ là lần đầu tiên ta nhìn thây tà tu có hình thái như vậy, trong lòng hơi tò mò mà thôi. " Lục Huyền khẽ cười một tiếng nói. Tu sĩ lùn nghe vậy, trong cổ họng không khỏi trào dâng huyết khí, thiểu chút nữa đã phun ra một ngụm tỉnh huyết.

"Tại hạ vô tình gặp được một con yêu thú cấp cao, mới không cẩn thận để bản thân rơi vào tình trạng như thê này, đạo hữu đừng châm biêm. Hẹn sau này còn gặp lại. " Gã truyền âm cho Lục Huyền một câu, lại chủ động đi đường vòng tránh qua.

"Ha ha hal" Lục Huyền không nhịn được lập tức cười to. Tu sĩ lùn nghỉ ngờ đưa mắt nhìn chăm chăm vào khuôn mặt của hẳn, chỉ thây người nọ vừa để lộ ra tướng mạo giông hệt với hóa thân Lăng Cổ kia.

"Con yêu thú cấp cao như lời các hạ có dung mạo như vậy sao?"
Bình Luận (0)
Comment