Chương 1077: Lat Bàn Ngoạn Mục!
Chương 1077: Lat Bàn Ngoạn Mục!Chương 1077: Lat Bàn Ngoạn Mục!
1496 chữ
Chương 1077: Lật Bàn Ngoạn Mục!
"Hai vị đạo hữu, khẳng định là con Thanh Giác Lôi Hủy này đã thi triển một môn bí pháp tiêu hao sinh cơ nào đó, chắc chắn nó không thể duy trì loại công kích cường độ này trong một khoảng thời gian quá dài đâu. Chỉ cần kiên trì thêm một hồi, nó sẽ lộ ra nguyên hình thôi."
"Ba người chúng ta hợp lực đánh chết nó, sau chuyện này ta nhất định sẽ tạ ơn thật hậu." Nghe được câu truyền âm này của Kim Nghiêu Chân Quân, mặc dù vẻ mặt Thanh Vân Chân Quân và Nghê Nguyệt tiên tử không phát sinh biến hóa, nhưng trong mắt lại lóe lên một tia do dự.
Thật ra biểu hiện của con Thanh Giác Lôi Hủy trước mắt này quá mức bình thường, hoàn toàn không nhìn ra dấu hiệu đang sử dụng bí pháp tiêu hao tiềm lực sinh cơ.
Nếu Lôi Hủy thật sự chỉ còn lại một tia sinh cơ, dù có lôi pháp cám chế tương trợ, ba tu sĩ Nguyên Anh liên thủ vẫn có thể dễ dàng giải quyết nó, nhưng sau khi nó đã khôi phục lại trạng thái bình thường thì mọi chuyện lại hoàn toàn khác biệt.
Thanh Giác Lôi Hủy vốn là dị thú thượng cổ, huyết mạch đặc thù, khi nó còn ở trạng thái đỉnh phong, thực lực hơn xa Nguyên Anh Chân Quân bình thường, hiện giờ lại có thêm lôi pháp cắm chế trong tay, nó càng như hỗ thêm cánh, thực lực hoàn toàn ngang ngửa với ba người bọn họ.
Nếu muốn giết chết một tồn tại vượt xa bản thân mình như vậy, khẳng định là phải vận dụng trọng bảo trên người, thậm chí nếu không cần thận còn có thể làm bản thân bị trọng thương.
Thêm nữa, nếu thực sự liều mạng, không chết không thôi với Thanh đòn phản công lúc sắp chết của Lôi Hủy còn có thể kéo một trong may người bọn họ xuống chôn cùng.
Bảo bọn họ chỉ vì một chút thù lao kia mà liều mạng hả? Nghĩ hay quá nhỉ?
Vừa cân nhắc xong, hai người đều nhao nhao giảm cường độ công kích xuống, chỉ ở bên cạnh mang tới một tác dụng phụ trợ mà thôi. Mà Lôi Hủy vốn đã rơi vào thế yếu, nhờ Lục Huyền tặng cho hai món bảo vật kia lại cộng thêm cắm chế lôi pháp mới miễn cưỡng đánh ngang tay với ba người đối phương, hiển nhiên là không đủ thực lực để lưu ba người này lại.
Chiến đấu kéo dài gần nửa canh giờ sau, mặc dù trong lòng Kim Nghiêu Chân Quân vô cùng bát mãn, nhưng cũng chỉ có thể hậm hực rời đi.
"Không ngờ tình thế lại xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy." Máy người Lục Huyền vẫn một mực đừng ở nơi xa chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ tiến vào lãnh địa Lôi Hống Thú đều ngạc nhiên vô cùng. Bọn họ vốn cho rằng sau khi ba người Kim Nghiêu Chân Quân giải quyết Thanh Giác Lôi Hủy, mọi người đều có thể tiến vào bí cảnh tìm được một chút cơ duyên bảo vật, nhưng không ngờ, con dị thú thượng cổ kia vốn đã tiến vào giai đoạn suy vong lại trong nháy mắt trở về thời kỳ đỉnh phong, ngược lại còn hung hăng đánh lui ba vị Nguyên Anh Chân Quân.
Điều này đã khiến máy Kết Đan Chân Nhân ở đây đều có vẻ ngượng ngùng khó xử. Ánh mắt nhìn Thanh Giác Lôi Hủy uy thế lẫy lừng ở phía xa, trong lòng tất cả đều sinh ra thoái ý.
"Nguyên Anh Chân Quân cũng chỉ có thể rút đi thì mấy người chúng ta càng không cần phải nói."
"Đi thôi đi thôi, bí cảnh này không có duyên với các vị đạo hữu rồi." Còn nhớ khi con Thanh Giác Lôi Hủy kia suy yếu, nó đã có thể dễ dàng diệt sát vài vị tu sĩ Kết Đan, mà hiện giờ nó vừa khôi phục thời kỳ đỉnh phong, chẳng phải muốn giết chết bọn họ sẽ dễ như giam chết mấy con kiến sao, đâu cần phải tốn quá nhiều sức lực?
Mọi người đồng loạt liếc mắt nhìn nhau, sau đó từng người điều khiển kiếm quang, phi thuyền nhanh chóng đi xa. Lục Huyền không chút hoang mang, di theo phía sau bọn họ.
Cũng không lâu lắm, hắn đã bị hai người phía trước bỏ lại sau lưng. Hắn xòe bàn tay, một con ngươi màu xám trắng lập tức chui ra từ trong kẽ nứt giữa lòng bàn tay. Nó không ngừng xoay tròn, toàn bộ cảnh tượng phụ cận đều hiện ra trong mắt.
Sau khi xác nhận xung quanh không có bát cứ bóng dáng tu sĩ nào, trên người Lục Huyền mới tuôn ra một mảnh lôi quang màu trắng bạc, hắn dứt khoát thi triển bí pháp lôi độn, tiến vào bên trong lãnh địa của Lôi Hống Thú.
Vừa mới tiến vào, đã có thể nhìn thấy những trái lôi cầu dạng nòng nọc kia đang chậm chạp di động, hoàn toàn không có uy thế khủng bố như lúc cắm chế bị phát động.
"Hóng!" Một tiếng gầm nhẹ như sắm vang lên, con Lôi Hống Thú dị chủng kia nhanh chóng lao về phía Lục Huyền, trong đôi mắt màu trắng bạc có sự cảm kích nồng đậm.
"Được rồi được rồi, không sao rồi, về sau các ngươi có thể trở về với cuộc sống bình thường của mình." Lục Huyền vuốt cái sừng nhọn màu trắng bạc trên đỉnh đầu nó, vừa cười vừa nói.
Sau khi trấn an Lôi Hống Thú dị chủng một chút, hắn lập tức đứng dậy đi về phía Thanh Giác Lôi Hủy như ngọn núi nhỏ ở phía xa xa. Những nơi hắn đi qua, đám Lôi Hống Thú đông đảo hai bên đều gầm nhẹ với hắn, trong âm thanh an chứa lòng cảm kích sâu sắc.
"Chúc mừng tiền bối đã dẫn dắt Lôi Hống Thú nhất tộc vượt qua một kiếp." Hắn khom lưng cung kính nói với Thanh Giác Lôi Hủy.
"May mắn có hai món bảo vật gia tăng tuổi thọ kia của ngươi." Thanh Giác Lôi Hủy than nhẹ một tiếng, trong miệng phun ra một tia lôi khí kéo dài.
"Nhất là viên đan dược thất phẩm kia, nó chẳng những khiến sinh cơ trong cơ thể ta khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, còn bỗng dưng có nhiều hơn chừng hai - ba trăm năm thọ nguyên. Có thể đánh lui ba người kia, công lao của nó quá lớn."
"Tiền bối đừng khách khí." Lục Huyền vội vàng lên tiếng nói, nhìn qua thân hình của Thanh Giác Lôi Hủy, trong đầu không khỏi hiện lên một tia ý niệm.
"Sau này, không thể tùy tiện tiêu hao Lôi Tử Tinh kia nữa."
Cũng may, đoạn thời gian trước hắn đã dọn dẹp được gần ngàn cân Lôi Tử Tinh rồi, cũng không lo sẽ dùng hết.
"Lần này ngươi thay ta và Lôi Hống Thú nhát tộc giải quyết một vấn đề khó khăn lớn như vậy, về sau có gì cần đến ta, cứ việc mở miệng. Trong vòng hai - ba trăm năm này, bảo ta đối phó với một - hai Nguyên Anh Chân Quân tuyệt đối không thành ván đề." Thanh Giác Lôi Hủy trầm giọng nói.
"Được, đa tạ tiền bối!" Lục Huyền nghe được câu này, cảm giác tiếc nuối vì một món bảo vật thất phẩm vừa nhận được đã bị tiêu hao, mới giảm bớt đi không ít.
Trong đầu hắn chợt nhớ đến khu dược viên thượng cổ mình từng đi thăm dò trong Lôi Hải lúc trước. Còn nhớ khi ấy, được Lôi Quỷ Công dẫn dắt, hắn đã tìm được hạt linh chủng Át Mộc Thanh Lôi Đằng thất phẩm kia, đáng tiếc là thực lực bản thân không đủ, không thể đi sâu thêm, tiếp tục thăm dò những hòn đảo nhỏ khác bên trong dược viên.
Nhưng tình huống bây giờ đã khác, có Thanh Giác Lôi Hủy bên cạnh thì còn nơi nào trong Lôi Hải này mà hắn không thể đi đến chứ? "Tiền bối có biết một khu dược viên cổ xưa ở bên trong Lôi Hải không?" Lục Huyền nhẹ giọng hỏi thăm, sau đó hắn nói cho Thanh Giác Lôi Hủy biết về vị trí đại khái của khu dược viên nọ.
"Ta chưa từng tiến vào, nhưng cũng có chút hiểu biết về nó, nghe nói bên trong có tồn tại cường đại đang ngủ say. Thế nào, ngươi muốn vào xem ư?"