Chương 1112: Tinh Động Không Yên Bình!
Chương 1112: Tinh Động Không Yên Bình!Chương 1112: Tinh Động Không Yên Bình!
“Hóa ra là Trịnh đạo hữu” Lục Huyền mỉm cười đi ra nghênh đón.
Tu sĩ Kết Đan này chính là hộ vệ của Thiên Tinh Động. Còn nhớ lần trước, Lục Huyền từng đi tố cáo với Tề Vô Hành rằng xung quanh động phủ của hắn có quá nhiều tu sĩ ngoại lai, không đủ an toàn. Từ sau ngày đó, bốn phía xung quanh động phủ của hắn đã trở thành khu vực được tuần tra trọng điểm.
“Gần đây động phủ của Lục đạo hữu có được yên ổn hay không?” Tu sĩ mặc khôi giáp vừa đi vào trong sân vừa hỏi thăm Lục Huyền. “Không phát hiện kẻ nào rình rập quanh đây nữa. Lục mỗ có thể đặt toàn bộ tâm tư lên chuyện bồi dưỡng linh thực như vậy, cũng phải cảm tạ công lao to lớn của Trịnh đạo hữu. Nào! Để ta kính Trịnh đạo hữu một chén!” Lục Huyền đứng dậy, bưng chén rượu lên, đi tới trước mặt tu sĩ mặc khôi giáp.
“Lục đạo hữu quá lời rồi! Đây là thành quả của tất cả nhóm đồng nghiệp hộ vệ trong Thiên Tinh Động chúng ta cùng nhau cố gắng” Tu sĩ mặc khôi giáp khiêm tốn đáp. “Nhưng có chuyện này, tại hạ nhất định phải nhắc nhổ Lục đạo hữu một tiếng” Đối phương nói xong lại nhanh chóng chuyển chủ đề, vẻ mặt cực kỷ nghiêm túc.
“Xin đạo hữu cứ nói.” Lục Huyền nghe vậy, cũng ngôi thẳng người, quay sang hỏi tu sĩ mặc khôi giáp.
“Gần đây xung quanh động phủ Lục đạo hữu vẫn là khu vực được tuần tra trọng điểm, bởi vậy nó mới được yên ổn như hiện tại. Nhưng các Tinh Động khác thì không được vên bình như vậy. Trong vòng nửa năm gần đây đã có mấy lần tà ma thần bí trà trộn vào trong Thiên Tinh Động rồi, chúng tiến vào các loại bí cảnh thuộc các Tinh Động khác nhau, trực tiếp vơ vét lượng lớn tài nguyên tu hảnh. Thậm chí còn khiến rất nhiều tu sĩ tử vong, theo ta được biết thì đã có ba vị Kết Đan Chân Nhân ngã xuống trong tay tà ma rồi”
Lục Huyền gật đầu.
“Ngay cả Kết Đan Chân Nhân cũng thân tử đạo tiêu, rốt cuộc là đám tà ma kia có lai lịch ra sao?”
“Không rõ lắm, có Tinh Chủ nói, chúng vẫn luôn ẩn sâu bên trong Thiên Tinh Động, cũng có người nói chúng là tà ma ngoại vực xâm nhập đến nơi này, có khá nhiều giả thuyết nhưng đến này vẫn chưa thống nhất được” Tu sĩ mặc khôi giáp trả lời.
“Nhưng xin Lục đạo hữu cứ vên tâm, Thiên Tinh Động đã phái mấy vị Tinh Chủ và không ít Kết Đan Chân Nhân đi vây quét tà ma, nhằm triệt để giải quyết vấn đề này rồi. Có Nguyên Anh Chân Quân ra mặt, hẳn là có thể dễ dàng xử lý đám tà ma này thôi” Tu sĩ mặc khôi giáp nhận ra vẻ mặt của Lục Huyền vừa trở nên căng thẳng nên vội vàng lên tiếng trấn an.
“Đa tạ Trịnh đạo hữu đã quan tâm, Lục mỗ vẫn luôn ru rú trong nhà, rất ít khi ra ngoài thăm dò bí cảnh, nên khả năng gặp phải tà ma rất nhỏ. Về phần động phủ bên này, có Trịnh đạo hữu thường xuyên tuần tra canh gác, lại cộng thêm trận pháp phòng hộ bên ngoài cũng không tệ, hẳn là không cần lo lắng quá” Lục Huyền bình tĩnh đáp, còn không quên bóng gió khen ngợi tu sĩ khôi giáp vài câu. Không lâu sau khi Lục Huyền biết được tin tức nảy, chuyện tà ma xuất hiện trong Thiên Tỉnh Động này cũng nhanh chóng lan truyền khắp chốn, chẳng mấy chốc đã bị các tu sĩ khác biết tới. Thi thoảng hắn đi ra ngoài giao lưu với những tu sĩ khác, kiểu gì cũng được nghe bọn họ bàn bạc về chủ đề này. Nhưng đương nhiên, hắn vẫn duy trì hình tượng một vị linh thực sư bình thường, không phát biểu quá nhiều ý kiến.
“Lục đạo hữu, vừa rồi tại hạ đã mời mấy vị đạo hữu cùng đi tới vài khu bí cảnh từng xuất hiện tung tích của tà ma để tìm kiếm và săn giết chúng, mang đổi lấy linh thạch, bảo vật. Dù biết xưa nay đạo hữu không thích đi thăm dò bí cảnh nhưng ta vẫn muốn dò hỏi ngươi thử một lần. Các đạo hữu cùng đi đều là người quen biết, Lục đạo hữu cứ yên tâm” Một thanh niên tuấn lãng đi tới trước mặt Lục Huyền, đưa ra lời mời với hắn.
Đương nhiên Lục Huyền vẫn khéo léo từ chối.
Sau khi buổi tụ họp kết thúc, hắn nhanh chóng trở lại động phủ của mình, mở ra Vạn Chướng Huyền Tinh Trận, lúc này mới cảm thấy an toàn hơn một chút.
“Số Tiểu Động Huyền Kiếm Hồ còn lại vẫn cần thêm một đoạn thời gian nữa mới trưởng thành” Hắn đi ngang qua khu vực linh điền gieo trồng Kiếm Thảo, sau khi bồi dưỡng Di Tinh Hoán Nhật Kiếm Thảo và đông đảo Thiên Lôi Kiếm Thảo, linh thức lại đảo qua toàn bộ đám Tiểu Động Huyền Kiếm Hồ một lượt. Đang lúc Lục Huyền thi triển Linh Vũ Thuật tẩm bổ cho đám linh thực Kiếm Thảo, đột nhiên lại trông thấy một luông bảo quang từ bên trong khu vực linh điền trung tâm, trực tiếp phóng vút lên trời, nhưng bị trận pháp cấm chế bên ngoài trói buộc, bảo quang nọ không thể tạo thành chấn động quá lớn.
“Hướng kia... là động tĩnh của Cửu Nho Bảo Thụ?” Gương mặt Lục Huyền lập tức hiện lên vẻ mừng rõ.
Hắn đã bồi dưỡng gốc linh chủng lục phẩm kia rất nhiều năm rồi, cuối cùng cũng chờ được tới ngày nó nở hoa kết trái.
Còn nhớ, Lục Huyền nhận được Cửu Nho Bảo Thụ và Tọa Phật Liên cùng một đoạn thời gian, và tới giờ hắn vẫn để Hồng Khinh Hải đọc thi văn kinh nghĩa, cung cấp cho Cửu Nho Bảo Thụ một hoàn cảnh văn khí tốt đẹp.
Hắn bước qua cấm chế, đi vào khu vực linh điền đang gieo trồng Cửu Nho Bảo Thụ. Hồng Khinh Hải đã chờ ở cửa cấm chế từ lâu, trong mắt không thể giấu được vẻ căng thẳng.
Thấy Lục Huyền đi đến, gã vội tiến lên nghênh đón. “Lục tiền bối, vấn bối cũng không biết vì sao bảo thụ lại tạo thành động tĩnh lớn như vậy. Hôm nay văn bối dậy sớm, sau khi tu hành xong cũng đi ra bên ngoài đọc thi văn kinh nghĩa, tấm bổ để bảo thụ trưởng thành như mọi ngày. Khi đọc tới một bài văn cổ thì tựa như có điều lĩnh ngộ, trong nháy mắt văn khí bùng nổ, khiến bảo thụ cũng sinh ra tình huống dị thường” Gã lo lắng giải thích cho Lục Huyền.
“Đừng lo lắng quá, bảo thụ phát sinh dị thường như vậy không liên quan øì tới ngươi đâu, chỉ đơn thuần là nó đã thành thục mà thôi. Tạm thời ngươi cứ lui sang một bên trước, ta làm xong việc sẽ tới tìm ngươi sau. Đồng thời ta sẽ trực tiếp bố trí chuyện tu hành sau này cho ngươi." Lục Huyền ôn hòa nói với Hồng Khinh Hải, để cho gã yên tâm trở lại căn nhà đá bản thân vẫn thường tu hành sinh hoạt mỗi ngày.
Sau khi bóng dáng Hồng Khinh Hải biến mất, Lục Huyền tiện tay bày ra một đạo cấm chế, bao phủ mình và Cứu Nho Bảo Thụ vào bên trong. Cửu Nho Bảo Thụ đã trưởng thành tới độ cao hơn một trượng, đứng từ xa cũng có thể ngửi được mùi mực nước nồng đậm truyền ra từ thân cây của nó.
Cành cây thô to nhìn giống hệt những đoạn văn tự như nòng nọc quấn quanh lại mà thành, trên phiến lá còn mọc ra các loại đường vân kỳ dị, toát lên hương vị văn khí nhàn nhạt.
Trên đỉnh cao nhất của gốc bảo thụ nảy có một trái linh quả to bằng nắm tay, xung quanh linh quả cũng có một tầng văn khí quanh quần. Chỉ riêng mùi hương thơm ngát tràn ra từ trong đó cũng đủ sức làm người ta sảng khoái tỉnh thần, tai thính mắt sáng. Càng tới gần bảo thụ, sẽ có một luồng khí tức tri thức tràn ra, khiến tâm tư của con người nhanh chóng trầm tĩnh lại, thậm chí còn mơ hồ sinh ra một tia xúc động muốn đọc thêm thật nhiều sách vỡ.