Chương 1114: Tùy Tùng!
Chương 1114: Tùy Tùng!Chương 1114: Tùy Tùng!
“Nếu tiền bối không chê, vấn bối tình nguyện tiếp tục đi theo tiền bối” Hồng Khinh Hải nghe xong, không có lấy một chút do dự nào đã lập tức quỷ một chân xuống đất, vẻ mặt cực kỳ kiên định.
“Nghĩ kỹ chưa? Nếu tiếp tục đi theo Lục mỗ thì ngươi không còn được tự do nữa đâu”
“Nguyện vì tiền bối ra sức khuyển mất!” Hồng Khinh Hải lại kiên định bày tỏ thái độ thêm một lần nữa.
Với gã, lựa chọn thứ hai chỉ là một đống thùng rỗng kêu to, tưởng ghê gớm lắm mà chẳng có tích sự gì, nó khác biệt một trời một vực với lựa chọn thứ nhất.
Lúc trước, vì đắc tội với hậu đại của Đại Nho trong Tắc Hạ học cung, cuối cùng gã chỉ có thể rời khỏi Đại Hạ cảnh, trải qua trăm cay nghìn đắng mới tới được Ly Dương cảnh này, sống cuộc đời rày đây mai đó, đầu đường xó chợ. Không ngờ lại ngoài ý muốn được Lục Huyền chọn trúng, từ đó tiến vào khu động phủ này, cung cấp hoàn cảnh văn khí cho một gốc linh thực Nho đạo cao gial.
Quãng thời gian đó tuy hành động của gã bị hạn chế nhưng vẫn được Lục Huyền che chở, không cần phải nơm nớm lo sợ cho tính mạng của mình nữa. Thậm chí còn được Lục Huyền ban tặng Trúc Cơ Đan, giúp gã thuận lợi tấn thăng lên cảnh giới Trúc Cơ.
Nếu là trước kia, loại chuyện tấn thăng quá đỗi xa vời này, ngay cả nghĩ gã cũng chẳng dám nghĩ đến nó.
Thử hỏi sao gã nõỡ buông cái đùi to như vậy để tiếp tục sống một mình đây?
“Nếu tâm ý của ngươi đã quyết vậy thì sau này hãy đi theo ta” Lục Huyền thấy thế cũng khẽ gật đầu.
“Nhiệm vụ trước mắt của ngươi là tu hành thật tốt, đồng thời cũng học tập một số tri thức có liên quan đến linh thực. Ta vốn là một linh thực sư trình độ tàm tạm, tất nhiên tùy tùng của ta sẽ phải tiếp xúc với linh thực” Lục Huyền tực tiếp cho Hồng Khinh Hải một mũi tiêm dự phòng, sau đó dặn dò gã một lượt.
Với Hồng Khinh Hải, trước mắt hắn vẫn chưa có bố trí gì cụ thể cả. Quy mô cửa hàng tạp hóa bên kia cũng chỉ có như vậy, một mình Văn Càn đã đủ sức ứng phó rồi. Bởi thế, cứ tạm thời đành để cho Hồng Khinh Hải ở lại động phủ này, xử lý một vải việc vặt hàng ngày cũng được. “Xin nghe theo phần phó của tiền bối” Hồng Khinh Hải gật mạnh đầu, xin lui rồi cực kỳ thông minh quay lại bên trong thạch ốc.
“Có thêm một øã tùy tùng đáng tin cũng tốt” Trong lòng Lục Huyền thâm nghĩ, tuy hầu như hắn đều ở bên trong động phủ, suốt ngày ru rú trong nhà, sống cuộc đời thanh tu trong mắt người khác, nhưng điều ấy cũng không có nghĩa là hắn hoàn toàn cách biệt với bên ngoài. Hai người Hồng Khinh Hải và Văn Càn chính là một trong những con đường để hắn kết nối với thế giới ngoài kia. Bọn họ còn có thể trợ giúp hắn giải quyết một số vấn đề nhỏ có thể phát sinh trong quá trình làm ruộng, để hắn có thể đồn toàn bộ tâm tư vào quá trình đào tạo linh thực. Sau khi Lục Huyền thu hoạch Cửu Nho Bảo Thụ, chẳng mấy chốc lại qua mười ngày. Hắn đã nhận lời mời đi tới một khu động phủ ở cách đó mấy trăm dặm, là động phủ của một tu sĩ cảnh giới Kết Đan.
“Lục đạo hữu, cuối cùng thì lần này ngươi cũng tới!” Một bà lão nhỏ gầy người mặc áo gai, đi ra cười nói với Lục Huyền. “Hôm nay vừa hay ta có thời gian rảnh rỗi, bèn tới tụ tập cùng mấy vị đạo hữu, nếm thử một ít linh quả linh tương xem sao” Lục Huyền cười đáp.
Hắn nhìn trái nhìn phải một lượt, chợt phát hiện không trông thấy một số người quen ngày xưa đâu.
“Đúng rồi, xin hỏi đạo hữu chẳng hai mấy người Diệp đạo hữu đâu?” Hắn tò mò hồi.
“Lục đạo hữu không biết à?” “Lục mỗ luôn ở trong động phủ, rất ít khi liên hệ với những đạo hữu khác.” Lục Huyền lắc đầu. “Cũng đúng, Lục đạo hữu nhiều năm đóng cửa không ra ngoài, hẳn là không nắm được bao nhiêu tin tức" Bà lão gầy nhỏ khẽ gật gù nói.
“Mấy người Diệp đạo hữu đều bị chuyện tả ma lên vào Thiên Tinh Động hấp dẫn rời đi rồi. Bọn họ đang bận vây quét tà ma cùng các tu sĩ khác của Thiên Tinh Động đấy” Bà ta giải thích cho Lục Huyền biết. “Sao bọn họ đều đi vây quét tà ma thế? Chẳng lẽ làm như vậy có thể nhận được cơ duyên to lớn øì sao?” Lục Huyền lập tức tò mò hỏi. “Không thể nói là thiên đại cơ duyên øì, nhưng với tu sĩ Kết Đan, đây cũng là một món hời rất khá rồi” Một người trung niên với khí chất nho nhã đi ra, dùng giọng điệu vô cùng ôn hòa lên tiếng.
“Quách đạo hữu” Lục Huyền chắp tay chào hỏi.
Trung niên nho nhã nảy tên là Quách Bỉnh Thu, cảnh giới Kết Đan hậu kỳ, gã cũng chính là người tổ chức buổi tụ hội của nhóm tu sĩ hôm nay.
“Có chuyện này chắc Lục đạo hữu không biết, đoạn thời gian trước, các vị Tinh Chủ của Thiên Tinh Động đã triển khai hành động săn giết tà ma, một số tu sĩ Kết Đan nhìn thấy cơ hội kiếm chác một phen nên cũng theo sát phía sau, cùng nhau bao vây tiễu trừ đám tùy tùng của tà ma” “Sau khi đánh chết chúng, bọn họ đều nhận được rất nhiều món tài liệu cổ quái kỳ lạ. Trong danh sách này có chừng một - hai loại tài liệu cực kỳ quý giá, đã đạt tới cấp bậc bảo vật lục phẩm, so ra cũng không thua kém pháp khí, đan dược cùng cấp bậc bao nhiêu." Tu sĩ nho nhã nói với Lục Huyền.
“Thì ra là thế, đúng là một chuyện khiến người ta hầm mộ mà” Lục Huyền vừa vặn thể hiện ra bộ dáng đỏ mắt muốn ghen tị.
“Tài liệu lục phẩm à... Ngọc Hoàn Giao Trảo lục phẩm ta lấy được nhiều năm trước vẫn còn nằm phủ bụi trong túi trữ vật kia kìa!" Hắn thầm cảm khái trong lòng.
Trên thực tế, những món tài liệu lục phẩm bình thường đã không thể lọt được vào mắt Lục Huyền nữa.
Nét mặt mấy vị Kết Đan Chân Nhân bên cạnh hắn cũng mơ hồ để lộ ra một chút ghen tị. “Nhân lúc đám tà ma bên kia vẫn chưa bị quét sạch, không bằng mấy người chúng ta cùng nhau liên thủ đi thăm dò xem sao? Đương nhiên không tính Lục đạo hữu” Một thanh niên tướng mạo hung hãn lập tức lên tiếng đề nghị.
'Chẳng lẽ tính cách cẩn thận của ta đã nổi tiếng tới mức không người không biết, không người không hay rồi sao?Lục Huyền giơ tay xoa mấy giọt mô hôi hoàn toàn không có trên đỉnh đầu, khẽ tự giễu cười cười.
Hắn cũng chẳng để ý tới cái nhìn của người bên ngoài về mình như thế nào, sở dĩ hắn tình nguyện đi tới tụ tập cùng nhóm tu sĩ khác chủ yếu là để nghe ngóng những tin tức mới nhất cùng với bí mật của Tu Hành giới mà thôi. Theo sau đó, mới là mở rộng mạng lưới quan hệ, làm quen với càng nhiều Kết Đan Chân Nhân hơn, cũng như để lại ấn tượng tốt trong lòng bọn họ, chưa biết chừng dựa vào ấn tượng này, hắn hoàn toàn có thể mua được linh chủng quý hiếm từ trong tay nhóm tu sĩ mình quen biết cũng nên.
Về phần mấy loại bảo vật gì đó, hắn hoàn toàn không bị chúng làm dao động.
Ăn quen đồ ngon rồi sao thưởng thức được lương thực thô được nữa? Bảo vật có tốt hơn nữa, thì có thể tốt hơn phần thưởng tới từ quầng sáng của linh chủng ngũ phẩm thậm chí là lục phẩm ư?
Sau khi tìm hiểu được một ít bí văn mới nhất của Tu Hành giới, Lục Huyền đã hài lòng rời đi.
“Tất cả mọi người đều có cơ duyên. Chỉ khác cơ duyên của các ngươi và cơ duyên của ta không giống nhau mà thôi” Hắn than nhẹ một tiếng rồi đi tới linh điền, tiếp tục công việc trồng trọt.