Chương 1121: Luôn Có Tà Tu Muốn Hại Ta! _
Chương 1121: Luôn Có Tà Tu Muốn Hại Ta! _Chương 1121: Luôn Có Tà Tu Muốn Hại Ta! _
Đoạn thời gian tiếp theo, ngày nào Lục Huyền cũng tỉ mỉ bồi dưỡng quả cầu thịt và lằng lặng chờ đợi đến ngày con tà ma cấp Tai này đột phá.
Hôm đó, trong lúc hắn đang bồi dưỡng đám linh thực trong linh điền lại có một tu sĩ đến cửa bái phỏng.
“Lăng đạo hữu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm nay ngẫu nhiên đi ngang qua nên tới bái phỏng đạo hữu.” Người tới là một vị thanh niên cao lớn, trước ngực đeo một chuỗi xương sọ tỉnh xảo, xương gò má nhô cao như muốn đâm rách làn da, có tu vi Kết Đan trung kỳ. “Đạo hữu là?” Giọng Lăng Cổ khàn giọng, thản nhiên hỏi. “Tại hạ là Nhiếp Trì của Bạch Cốt Cung.” Thanh niên kia cười đáp.
Lăng Cổ thản nhiên gật đầu. Thanh niên đã biết tính cách của vị tu sĩ không rõ lai lịch này từ lâu, nên cũng không quá quan tâm tới thái độ lạnh nhạt của đối phương, chỉ lơ đễnh nói: “Lăng đạo hữu, Bạch Cốt Chân Quân của Bạch Cốt Cung đánh giá đạo hữu rất cao, gần đây ngài dự định sẽ tổ chức một buổi Vạn Cốt đại hội, có mời các Chân Quân, Chân Nhân ở Phong Uyên Tinh Động và những nơi khác cùng tới tham dự. Bởi ngưỡng mộ đại danh của Lăng đạo hữu đã lâu, nên ta tới dâng thiếp mời cho đạo hữu.”
“Lăng đạo hữu không mời tại hạ vào bên trong ngồi một lát sao?” Thanh niên kia nói xong thì khẽ nhướng mày, tựa như đã bị Lăng Cổ khơi dậy tính cách ngang ngược trong lòng.
Lăng Cổ khẽ gật đầu: “Mời Nhiếp đạo hữu tiến vào.”
Ở chỗ sâu bên trong động phủ, khí tức của Lục Huyền đã hoàn toàn bị che lấp, hiện giờ hắn đang rơi vào trầm tư. “Bạch Cốt Cung... Bạch Cốt Chân Quân... Vẫn không nên đắc tội thì hơn.”
Còn nhớ, thời điểm hắn vừa mới tiến vào Phong Uyên Tỉnh Động, thông qua cái miệng của tên tiểu cốt tu kia, đã biết Bạch Cốt Cung được xem như một con quái vật khổng lồ ở tầng thứ năm này, ngay cả Phong uyên Tinh Chủ gặp Cung chủ Bạch Cốt Cung cũng phải lấy lễ đối đãi, nhún nhường đối phương ba phần. Bởi vậy khi thấy thanh niên kia đưa ra lời mời, hắn mới âm thầm ra lệnh cho Lăng Cổ đồng ý. Hai người đi vào ngoại viện, Nhiếp Trì liếc mắt nhìn phía sau động phủ đang bị trận pháp cấm chế che giấu kín mít nhưng cũng không cố ý đi nhìn trộm.
“Nhiếp đạo hữu, mời.” Lăng Cổ bưng linh quả linh trà tới, thản nhiên nói.
“Đa tạ Lăng đạo hữu.” Thanh niên nọ vội vàng nhận lẫy, còn tỏ vẻ cảm kích với Lăng Cổ.
Hai người thoải mái trò chuyện, đương nhiên, chủ yếu vẫn là thanh niên nọ nói chuyện còn hóa thân Lăng Cổ chỉ thi thoảng mới lên tiếng vài câu.
Lục Huyền lẳng lặng đợi ở phía sau, nhìn Nhiếp Trì thưởng trà ở nơi xa, tâm huyết dâng trào, tâm thần khẽ dừng lại trên thân thể đối phương.
“Hả?” Hắn khẽ ồ lên một tiếng, không ngờ trong đầu lại có một ý niệm hiện lên.
[Bí Ma, Thiên Ma ngoại vực, hành tung quỷ dị, nắm giữ Bí Ma Phần Hóa Thuật, có thể vô thanh vô tức xâm chiếm nhục thân của mục tiêu, đồng hóa thần hồn và tâm trí, nhìn qua không khác gì người thường.] “Vị tu sĩ Bạch Cốt Cung ở ngoại viện động phủ kia không chỉ là một gã tà tu mà còn là một con Thiên Ma ngoại vực?” Trong lòng Lục Huyền vô cùng kinh ngạc. Hắn chậm rãi ổn định nỗi lòng, lẳng lặng suy nghĩ đối sách.
“Không ngờ đám tà ma kia đã xâm lấn đến tận đây rồi? Hay là đối phương đã trở thành kẻ phụ thuộc của tà ma từ trước? Được rồi, không cần biết sự thật là gì, việc quan trọng nhất ta cần quan tâm trước mắt chính là nên xử lý việc này như thế nào.”
Lục Huyền đảo qua thanh niên đang trò chuyện với Lăng Cổ, trong lòng hiện lên sát ý mãnh liệt.
“Giết hay giữ lại đây? Dù sao thì hắn cũng người đại diện của Bạch Cốt Cung, nếu một người như vậy chết bên trong động phủ của hóa thân, khẳng định là không dễ giải thích, chỉ cần hắn không có hành vi gì ảnh hưởng đến chuyện làm ruộng của hóa thân thì tạm thời có thể giữ cái mạng nhỏ lại cho hắn.” Suy nghĩ trong lòng hắn dần dần nghiêng về một phía. “Ngoài ra, ta cũng phải để ý xem, chỉ có kẻ này bị Thiên Ma xâm nhập hay toàn bộ Bạch Cốt Cung bên kia đầu đã bị xâm chiếm cả rồi. Nếu là vế sau thì rất có thể Vạn Cốt đại hội sắp tới sẽ ẩn chứa rất nhiều hung hiểm.” Lục Huyền âm thầm suy tính, trong lòng đã nghĩ tới tình huống xấu nhất.
Lăng Cổ đã nhận được thiếp mời, nhưng đến lúc ấy vẫn có thể đổi ý, tùy tiện tìm một lý do là được.
“Hầu hết đám khách khứa được Bạch Cốt Cung mời đến đều là nhóm tà tu bên trong Phong Uyên Tỉnh Động, mười kẻ thì ít nhất cũng đến chín kẻ có vô số mạng người trên tay, bớt đi một số người lại là có lợi cho Tu Hành giới. Ta không cần phải tự mình đi tìm phiền toái, suy nghĩ cho sự an toàn của bọn họ làm gì.” Lục Huyền cũng không định nhúng tay vào vũng nước đục này.
Nếu chuyện này xảy ra ở Lôi Hỏa Tinh Động, đám tu sĩ rơi vào vòng nguy hiểm có giao tình không tệ với hắn, có lẽ hắn sẽ nghĩ cách nhắc nhở Thiên Tỉnh Động trước một tiếng, nhưng chuyện ở Phong Uyên Tinh Động thì khác. Là một linh thực sư luôn thích giúp người làm vui, rất ít tạo ra sát nghiệt, hắn còn ước gì đám tà tu trên thế gian càng ít càng tốt.
“Lăng đạo hữu, Nhiếp mỗ còn có việc trong người, không tiện ở lại lâu. Đợi đại hội diễn ra, sẽ cùng đạo hữu giao lưu trao đổi sâu hơn, đạo hữu nhớ tới tham dự đúng giờ đấy.” Thanh niên đứng dậy nói với Lăng Cổ.
“Nhất định.” Lăng Cổ mặt không đổi sắc, trả lời ngắn gọn.
“Thứ cho ta không tiễn xa được.” Lăng Cổ chắp tay nói với Nhiếp Trì.
Chờ đến khi bóng dáng Nhiếp Trì hoàn toàn biến mất, Lăng Cổ lại vội vàng mở hai đại trận pháp phòng hộ ra.
“Ở trong Phong Uyên Tinh Động đúng là không yên ổn, luôn có tà tu muốn hại ta.” Lục Huyền thở dài.
“Thay góc nhìn khác thì luôn có tà tu chủ động dâng mình tới cửa làm phân bón cho ta.” Khóe miệng hắn khẽ nhấếch lên.
.. Tách Trà Thanh Xuân... Tâng thứ năm của Phong Uyên Tỉnh Động cực kỳ rộng lớn, nơi này có không ít tà tu cảnh giới Kết Đan, thậm chí là cảnh giới Nguyên Anh sinh sống, xung quanh còn có rất nhiều bí cảnh lớn nhỏ.
Bạch Cốt Cung và động phủ của hắn ở cách nhau rất xa, chỉ cần bọn họ không chủ động đưa tới cửa thì kể cả khi đám tà ma kia gây ra đại hỗn loạn ở nơi đó, cũng không thể ảnh hưởng đến hóa thân Lăng Cổ ở bên này, cách xa chúng mấy nghìn dặm được. Lục Huyền đã có quyết định, hắn cẩn thận dặn dò Lăng Cổ một phen, sau đó lại tiếp tục dẫn thân vào quá trình bồi dưỡng linh thực, chăn nuôi Nhục Linh Thần và Huyết Tuyền Bạng Mẫu.
Hôm đó, đột nhiên trong lòng hắn có cảm giác khó tả, linh thức lập tức tập trung vào người quả cầu thịt. Chỉ thấy quả cầu thịt bình thường đầu cực kỳ hoạt bát nhảy nhót khắp bốn phía, nhưng hôm nay lại lộ vẻ dị thường, nó cứ một mực đứng im tại chỗ không nhúc nhích, toàn thân tản ra mùi huyết tinh nồng đậm.
Thân hình Lục Huyền lóe lên, đã đi tới trước mặt Nhục Linh Thần.
Dưới cảm nhận của tâm thần, hắn lập tức phát hiện ra nỗi khát khao đối với huyết nhục đang trào dâng mãnh liệt trong người quả cầu thịt, thậm chí càng ngày nó càng thêm nồng đậm.
“Huyết nhục! Huyết nhục! Huyết nhục!” Nó truyền tới từng tia ý niệm muốn nhẫm nuốt huyết nhục tới no nê.