Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch)

Chương 1130 - Chương 1131: Cái Đùi Này Của Ngươi, Sư.... _

Chương 1131: Cái Đùi Này Của Ngươi, Sư.... _ Chương 1131: Cái Đùi Này Của Ngươi, Sư.... _Chương 1131: Cái Đùi Này Của Ngươi, Sư.... _

Vừa nghe Thẩm Diệp gọi khách khanh Lục Huyền của Hải Lâu thương hội là sư đệ, Khổng Uẩn không khỏi giật mình. Bởi trong ấn tượng của gã, dù Thẩm Diệp có bản lĩnh kiếm đạo không tệ nhưng đối phương cũng chỉ là một tán tu xuất thân bình thường, không ngờ người này lại che giấu bối cảnh thâm hậu như vậy.

Có vẻ như Thẩm Diệp đã nhận ra nỗi nghi hoặc trong lòng thanh niên bèn chủ động lên tiếng giải thích: “Khổng đạo hữu đừng nghĩ nhiều như vậy, ta và Lục sư đệ trước kia từng tu hành cùng nhau trong một tông môn tại Đông Hoang, sư đệ nể tình xưa, mới đặc biệt bảo ta giữ lại cách xưng hô lúc trước, không thay đổi mà thôi.”

“Thì ra là thế.” Khổng Uẩn lập tức hiểu rõ mọi chuyện.

Lục Huyền ở một bên vẫn giữ nụ cười như cũ, chắp tay thi lễ nói: “Tại hạ Lục Huyền, gặp qua Khổng đạo hữu. Ta và Thẩm sư huynh kết giao nhiều năm, tâm đầu ý hợp, tình như thủ túc, sau này còn phải làm phiền Khổng đạo hữu chiếu cố nhiều hơn.” “Lục đạo hữu khách khí rồi, một thân công phu kiếm đạo của Thẩm đạo hữu đã đạt đến trình độ lô hỏa thuần thanh, hẳn là đạo hữu chiếu cố ta mới đúng.” Thanh niên kia vội vàng lên tiếng đáp, trong giọng điệu có mấy phần cung kính.

Gã chỉ là một tên tán tu Kết Đan sơ kỳ bình thường cư trú bên trong Tẩy Kiếm Tinh Động, so với Lục Huyền - tu sĩ đang dựa vào con quái vật khổng lồ Hải Lâu thương hội kia - thì đúng là cả thân phận lẫn địa vị của cả hai đều cách biệt rất lớn.

Thẩm Diệp mời Khổng Uẩn ngồi xuống rồi lại tiếp tục chạy ra bên ngoài nghênh đón các vị khách khứa khác. Gã tiến vào Tẩy Kiếm Tinh Động không lâu, chỉ quen biết chừng bốn - năm tu sĩ cảnh giới Kết Đan, tu vi đầu dừng lại ở cảnh giới Kết Đan sơ kỳ. Sau khi biết được thân phận của Lục Huyền, thái độ của các vị tu sĩ Kết Đan này đầu trở nên cực kỳ hiền hòa nhiệt tình.

Lục Huyền lộ vẻ mặt tự nhiên, nhưng trong lúc vô tình lại cố ý để lộ chuyện mình và Thẩm Diệp có giao tình sâu đậm, coi như góp phần giúp đỡ bảo đảm cuộc sống tu hành sau này của gã ở bên trong Tẩy Kiếm Tỉnh Động.

Trong khoảng thời gian này, lại có chừng bảy - tám tu sĩ Trúc Cơ từ các khu vực khác nhau bên trong Ly Dương cảnh, tìm tới chúc mừng Thẩm Diệp.

Ngồi giữa đám tu sĩ Kết Đan như Lục Huyền, bọn họ có cảm giác hệt như đang ngồi trên đống lửa, có vẻ cực kỳ mất tự nhiên, chỉ sợ bản thân làm ra chuyện gì đó trêu chọc tới đám Kết Đan Chân Nhân này.

Sau khi tiệc mừng kết thúc, Lục Huyền cũng không vội rời đi ngay, hắn cùng Thẩm Diệp đưa tiễn đám khách khứa rời đi, sau đó quay về động phủ của gã.

“Nào, Thẩm sư huynh, chỗ sư đệ có một loại rượu ngon thượng đẳng, hai sư huynh đệ chúng ta hãy cùng uống một chén nào.” Hắn cười cười, sau đó lấy ra một bình Hoàn Chân Kiếm Dịch ngũ phẩm từ trong túi trữ vật. Mặt ngoài linh dịch màu xám bạc có từng cơn sóng ánh sáng mờ mờ lưu chuyển, chỉ khi ngưng thần nhìn kỹ mới phát hiện, hóa ra chúng là từng tia kiếm quang nhỏ bé đến cực hạn.

“Đây là vật gì? Sao lại khiến kiếm khí trong cơ thể ta sôi trào rục rịch thế này?” Thẩm Diệp nhìn chén linh dịch màu xám bạc trước mặt, trong mắt toát lên vẻ tò mò. “Vật này tên là Hoàn Chân Kiếm Dịch, tương truyền thứ này có mấy phần liên quan tới thượng tông Động Huyền Kiếm Tông, là một món bảo vật sư đệ ta ngẫu nhiên có được. Nghe nói sau khi phục dụng loại linh dịch này, nó có thể trợ giúp kiếm tu tiến vào trạng thái phản phác quy chân, có thể dùng tâm hồn thuần khiết của trẻ nhỏ để lĩnh hội công pháp, thần thông kiếm đạo.” Lục Huyền mở miệng giới thiệu, nội dung nửa thật nửa giả.

“Ô? Trên đời lại có loại bảo vật bậc này sao, vậy sư huynh ta nhất định phải tận tình thưởng thức một phen mới được.” Thẩm Diệp mỉm cười, ôn hòa nói.

“Đúng là có phong vị khác biệt, không giống bình thường.” Gã uống một ngụm rồi nhắm mắt cảm thụ một phen, chờ tới lúc mở mắt ra, bên trong hai mắt lập tức loé lên một tia kiếm quang sắc bén.

Hai người tiếp tục trò chuyện về đoạn thời gian từng ở bên trong Thiên Kiếm Tông, cùng với trải nghiệm của từng người sau khi rời khỏi tông môn.

“Nói thật, sư huynh ta có chút hâm mộ Lục sư đệ.” Hương rượu đã thấm, Thẩm Diệp mang theo men say, thốt lên một câu cảm khái.

“Theo như lời sư đệ vừa nói thì sau khi tiến vào Thiên Tinh Động ngươi vẫn trải qua cuộc sống cực kỳ đơn giản buồn tẻ, đặt toàn bộ tâm tư vào việc bồi dưỡng linh thực. Nhưng sư đệ có biết những ngày tháng yên bình này của ngươi là điều mà biết bao nhiêu tu sĩ cầu mà không được hay không?”

“Có thể sống những ngày tháng như vậy, ai lại tình nguyện mạo hiểm tính mạng đi thăm dò bí cảnh, tìm kiếm cơ duyên cơ? Vấn đề là phần lớn tu sĩ đầu không có kỹ năng tỉnh thầm như sư đệ. Không, dù có thì bản thân bọn họ cũng rất khó đạt tới trình độ như sư đệ trên con đường linh thực này.” Gã lắc đầu nói. -

“Có thể dựa vào trình độ linh thực để có thành tựu như ngày hôm nay, sư huynh thật sự bội phục sư đệ.” Thẩm Diệp cúi đầu bội phục.

Gã thấy rất rõ thái độ của mọi người trong buổi yến hội hôm nay đối với Lục Huyền, từ đó cũng hiểu rõ địa vị khách khanh của Hải Lâu Thương Hội kia cao đến mức nào.

Trong nháy mắt khi yến hội kết thúc, bỗng nhiên trong lòng gã lại trở nên vô cùng bình thản, đã hoàn toàn cắt đứt ý nghĩ muốn đuổi theo tiểu sư đệ từng nung nấu sục sôi lúc trước.

“Có được mọi thứ như ngày hôm nay, tất cả đều nhờ vài phần thiên phú của sư đệ trên phương diện linh thực mà thôi.” Lục Huyền chậm rãi nói.

“Sư đệ chớ khiêm tốn, bởi vì không cần biết thực hư như thế nào nhưng cái đùi này của ngươi, sư huynh ta đây ôm chắc rồi!” Thẩm Diệp cười nói sang sảng.

“Ha ha, sư huynh cứ nói đùa. Sau này nếu sư huynh có gì cần tới sư đệ, dù phải xông pha khói lửa, sư đệ cũng không từ nan.” Lục Huyền chắp tay, trịnh trọng hứa hẹn với Thẩm Diệp.

“Đúng rồi Thẩm sư huynh, ta có một gian hàng nhỏ bên trong Trích Tỉnh Lâu, những năm qua đều dựa vào linh thực tích góp được một ít tài sản, dự định qua một đoạn thời gian nữa sẽ tổ chức một buổi đấu giá tư nhân bên trong cửa hàng, đến lúc ấy, sẽ có ít linh thực linh dược cấp cao và các loại bảo vật khác. Hoan nghênh sư huynh đến xem, cũng nhân cơ hội này, ta muốn giới thiệu mấy vị đạo hữu có thực lực, phẩm tính đầu không tệ với sư huynh.” Cuối cùng, hắn lên tiếng mời Thẩm Diệp tới tham dự buổi đấu giá của mình. “Được, đến lúc đó ta nhất định sẽ tới tham gia đúng giờ.” Thẩm Diệp gật đầu thật mạnh.

Lục Huyền cũng không ở lại lâu, hắn từ biệt Thẩm Diệp, được đối phương đưa tiễn một đoạn xa, sau đó mới nhanh chóng chạy về phía Lôi Hỏa Tinh Động.

Tiến vào động phủ, hắn lại nhanh chóng quay về với cuộc sống của một linh thực sư bình thường như trước, ngày ngày chỉ giao tiếp với nhóm linh thực của mình thôi. Những lời chia sẻ chân thành của Thẩm Diệp đã khiến hắn càng thêm quý trọng cuộc sống làm ruộng yên bình này.

Chớp mắt lại qua hai tháng, Lục Huyền bay từ chỗ sâu trong mạch địa hỏa ra, trên tay cầm theo hai đóa hoa sen màu vàng kim.
Bình Luận (0)
Comment