Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch)

Chương 1158 - Chương 1159: Tiểu Na Di Thuật!

Chương 1159: Tiểu Na Di Thuật! Chương 1159: Tiểu Na Di Thuật!Chương 1159: Tiểu Na Di Thuật!

“Yêu Quỷ Đằng đúng là xấu xa, lại định mê hoặc đám tiểu tỉnh linh không rành thế sự của ta tiến vào rừng Mê Tiên Đào.” Lục Huyền nhìn đám dầy leo đang vươn mình bên cạnh chướng khí màu phấn hồng, không khỏi cười mắng một câu.

Sau khi trở lại động phủ, hắn lại tiếp tục cuộc sống linh thực sư đã trải qua suốt mấy chục năm. Mỗi ngày đều bồi dưỡng linh thực, chăn nuôi linh thú, lúc nhàn rỗi có thể tu luyện các loại thần thông, công pháp mở ra từ quầng sáng. Chớp mắt đã qua ba tháng. Trong khoảng thời gian này, Lục Huyền không hề tiến vào bí cảnh để săn giết tà ma theo lời kêu gọi của các đại Tinh Động mà hầu như hắn đầu ở trong động phủ, trải qua cuộc sống ngăn cách với đời của một linh thực sư thành thật.

Sau khi hắn cố ý hỏi thăm mới biết càng ngày càng có nhiều tu sĩ chết vì đi săn giết tà ma, thậm chí trong những kẻ xấu số ấy còn có người hắn quen biết, đương nhiên cũng chỉ có thể coi là sơ giao thôi. Khi biết chuyện đối phương bất hạnh chết trong tay tà ma, hắn không khỏi tiếc hận vài câu, sau đó tâm trạng lại khôi phục như thường.

Ai ngờ đến cuối cùng hắn vẫn nhận được một tin tức xấu. Vào hôm ấy, lúc hắn đang bồi dưỡng linh thực, đột nhiên một tấm phù lục truyền tin màu xanh biếc bay tới bên ngoài động phủ, tiếng rung vù vù khiến Lục Huyền chú ý. “Phù lục đưa tin riêng của Ngọc Lầm tán nhân.” Trong lòng Lục Huyền vui vẻ vô cùng, hắn lập tức dùng linh thức dẫn dắt tấm phù lục truyền tin ấy đến bên cạnh mình rồi kích phát bằng linh lực.

Bên trong truyền đến một giọng nói có vẻ hơi mệt mỏi: “Lục đạo hữu, tại hạ Ngọc Lâm tán nhân đầy, dạo trước vì vẫn ở trong bí cảnh nên tới gần đây mới phát hiện ra tấm phù lục đưa tin của đạo hữu, xin đạo hữu thứ lỗi. Tổng thể ta cũng không có vấn đề gì, chỉ là lần trước săn giết tà ma nên có bị thương nhẹ, đã để lại chút di chứng. Nhưng Vương đạo hữu thì quá bất hạnh, hai chúng ta vì muốn nhanh chóng đổi lấy một món bảo vật ngũ phẩm mình mơ ước nên có gia nhập vào một đội ngũ săn giết tà ma, rong ruổi suốt một đoạn thời gian dài đầu không được nghỉ ngơi. Không may đã đụng độ với mấy con tà ma cao giai, sau khi dốc toàn lực chạy trốn chỉ có ta và hai đạo hữu khác giữ được mạng, còn Vương Tuế Hoài đạo hữu đã chết khi bị tà ma truy sát rồi.”

“Vương đạo hữu đã chết rồi ư?” Lục Huyền lộ vẻ mặt phức tạp, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Thời điểm hắn biết được tin tức này từ bên trong phù lục đưa tin của Ngọc Lâm tán nhân, trong lòng cũng cảm thấy khá bàng hoàng. Hắn và Vương Tuế Hoài quen biết đã nhiều năm, cảm nhận của hắn về vị tu sĩ tỉnh thông ngự thú này chính là tính cách trâm mặc ít lời, nhưng lòng dạ không tệ. Giờ phút này, lại nghe được tin đối phương vẫn lạc, trong lòng hắn thổn thức không thôi, khó tránh khỏi hụt hẫng, mất mát.

“Haizz...” Thật lâu sau, toàn bộ tâm trạng đã hóa thành một tiếng thở dài.

Hơn ai hết hắn hiểu rằng, nếu đã lựa chọn đi săn giết tà ma để đổi lấy bảo vật thì bất kể là Vương đạo hữu hay các vị đạo hữu khác, hầu như bọn họ đều sẽ gặp phải kết cục tương tự mà thôi. Chỉ có rất ít tu sĩ thành công hưởng thụ được thành quả, nắm chắc lấy cơ hội này để một bước lên mây.

Thiên Tinh Động bỏ ra nhiều loại bảo vật cao giai như thế đương nhiên không phải là tặng không cho vô số tán tu. Nếu muốn nhận được bảo vật thì phải hoàn thành nhiệm vụ treo thưởng của bọn họ, trải qua vô vàn gian khổ, đối mặt với ngàn vạn yêu ma tà dị thần bí và sự cạnh tranh của vô số tán tu, có thể hiểu được độ khó của loại nhiệm vụ này lớn đến mức nào, thậm chí còn tương đương với tìm đường lên trời.

“Cũng may linh thực sư như ta có một con đường thi đấu chỉ thuộc về riêng mình.” Lục Huyền khẽ cười một tiếng rồi lắc lắc đầu, hắn cảm thấy vô cùng may mắn khi bên cạnh mình có quầng sáng tồn tại. Cảm khái một hồi, hắn thu tâm tư tiếc thương lại, truyên vài lời trấn an Ngọc Lâm tán nhân vào tấm phù lục đưa tin, cũng tỏ vẻ bản thân có thể dốc sức tương trợ nàng trong phạm vi năng lực của mình. Nhưng phù lục gửi đi rồi, rất lâu sau cũng không nhận được câu trả lời, không biết Ngọc Lâm tán nhân đã bế quan trị liệu thương thế hay lại có chuyện trọng yếu gì khác.

Lục Huyền không để ý đến nữa, lại tiếp tục đi bồi dưỡng đám linh thực trong động phủ của mình.

Hôm nay, khi hắn đang thả đám linh trùng cho Khốn Linh Lung ăn cơm thì đột nhiên lại cảm nhận được lực lượng lôi đình đang tàn phá bừa bãi tại một nơi nào đó bên trong động phủ. Trong cảm nhận của linh thức, một tỉa sáng màu trắng bạc vừa lao từ trong động phủ ra, vẽ nên những đường kẻ ngang dọc. “Phi Lôi Chi thành thục rồi.” Khóe miệng Lục Huyền khẽ cong lên, hắn không chút do dự đã triển khai Sất Lôi Dực, hóa thành một tia lôi quang màu trắng bạc, lần theo quỹ tích của Phi Lôi Chi, tóm gọn lấy nó. Gốc linh chi màu trắng bạc không ngừng giãy giụa, từng tia lôi quang hung hãn chui vào lòng bàn tay Lục Huyền. Nhưng với cường độ thân thể hiện tại của hắn, mấy tia lôi quang này hoàn toàn không mang đến bất kỳ ảnh hưởng nào.

Phi Lôi Chi dần trở nên ngoan ngoãn, một quầng sáng màu trắng lặng lẽ xuất hiện, hơi lập lòe trước mặt Lục Huyền. Lục Huyền hồi hộp đến nín thở, hắn giơ tay lên nhẹ nhàng chạm vào bề mặt quầng sáng.

Trong thoáng chốc, quầng sáng đã lặng lẽ vỡ tan, hóa thành vô vàn điểm sáng nhỏ bé bay đầy trời và lập tức chui vào cơ thể Lục Huyền.

Một ý niệm chợt lóe lên trong đầu.

[Thu hoạch một gốc Phi Lôi Chi lục phẩm, nhận được thần thông Tiểu Na Di Thuật trung giai.]

Ý niệm trong đầu biến mất, một cuốn cổ tịch đã xuất hiện trên tay hắn.

“Tiểu Na Di Thuật...” Hắn nhìn mấy chữ to viết ngoáy trên bìa sách, nhẹ nhàng mở trang sách ra, lập tức có vô số đường cong huyền ảo và khó hiểu xuất hiện trước mắt. Đường cong này nhìn có vẻ lộn xộn nhưng thật ra lại ẩn chứa một tia triết lý không gian, dường như có thể vượt qua khoảng cách giữa hai đầu không gian chỉ trong nháy mắt.

Lục Huyền tập trung tỉnh thần vào cuốn cổ tịch nọ, lập tức biết được mọi thông tin chỉ tiết về nó.

[Tiểu Na Di Thuật, thần thông trung giai, sau khi tu hành thành công có thể nháy mắt di chuyển trong một phạm vi nhất định, phạm vi lớn nhỏ được quyết định dựa vào linh lực, linh thức và tiến độ tu hành của tu sĩ. Sau khi đại thành có thể nắm giữ một tia sức mạnh không gian, có thể bỏ qua lực lượng trói buộc của phần lớn trận pháp, cấm chế.]

“Thần thông trung giai, Tiểu Na Di Thuật!” Sau khi hiểu rõ sự cường đại của môn thần thông này, Lục Huyền đã mừng rỡ đến mức không nói thành lời.

“Có thể thuấn di trong phạm vi nhất định, sau khi tu luyện thành công sẽ không bị phần lớn các loại trận pháp, cấm chế trói buộc nữa. Năng lực bảo mệnh lại tăng lên một chút rồi.” Lục Huyền không khỏi cảm khái nói. So sánh thứ nàyvới Sất Lôi Dực, hắn chợt nhận ra rằng mỗi loại đều có sở trường riêng. Sất Lôi Dực thích hợp để đi đường dài, mà Tiểu Na Di Thuật lại thích hợp để đào thoát trong phạm vi nhỏ, nhất là khi đối mặt với nguy hiểm trí mạng, dựa vào năng lực thuấn di có lẽ, hắn sẽ tránh được một kiếp. Ngoài ra sau khi tu luyện có thành tựu, hắn còn có thể lĩnh hội được một tia quy tắc không gian, từ đó không bị phần lớn trận pháp và cấm chế trói buộc nữa.
Bình Luận (0)
Comment