Chương 116: Thu Mua Và Xử Lý Linh Thực Bệnh Biến!
Chương 116: Thu Mua Và Xử Lý Linh Thực Bệnh Biến!
"Tình hình hai ngày nay thế nào? Không phát hiện thêm linh thực bệnh biến chứ?" Hà quản sự tới gần ba ngươi bọn họ, quan tâm hỏi.
"Được trận pháp nhị phẩm đỉnh giai toàn lực phòng hộ, tạm thời vẫn chưa phát hiện thêm linh thực bị bệnh mới."
"Nhưng cứ tiếp tục thế này cũng không phải biện pháp, trận pháp nhị phẩm phải duy trì cả ngày lẫn đêm, còn phòng hộ cả một khu dược viên có diện tích lớn như vậy, lượng linh thạch tiêu hao cũng không phải con số nhỏ." Một gã Linh thực sư hơi mập đi tới đáp lời.
"Những gốc linh thực bị bệnh đã phát hiện lúc trước, giờ thế nào rồi? Có tìm ra phương pháp giải quyết hay không?" Hà quản sự gật gật đầu, lại nhìn ba ngươi bọn họ, hỏi.
"Những gốc linh thực bị bệnh kia đã được cách ly rồi, nhưng mức độ bệnh biến càng ngày càng nặng, không thể tìm ra nguyên nhân bị bệnh, chỉ có thể áp dụng phương thức chữa trị lung tung, mong mèo mù vớ được cá rán, tất cả đều dựa vào may rủi."
"Đây cũng là chuyện bất khả kháng, trước kia, ở bên trong phường thị có tu sĩ Trúc Cơ và trận pháp phòng hộ tam phẩm, tình huống tương tự vốn không thể xuất hiện, cho nên trong khoảng thời gian ngắn, chúng ta khó mà phản ứng kịp được."
"Hơn nữa phương thức xâm nhập của đám tà ma kia quỷ dị khó lường, khó lòng phòng bị, nên chỉ cần bảo vệ tốt là đủ rồi."
Ba gã Linh thực sư nghe vậy, lại lộ vẻ mặt tràn ngập bi ai.
"Ta có một người bạn cũng là Linh thực sư, có thể các ngươi cũng biết hắn. Để tìm biện pháp trừ bệnh cho linh thực bệnh biến, hắn muốn dùng giá thấp mua một ít linh thực bị ô nhiễm xâm nhập. Các ngươi thấy thế nào?"
Ánh mắt ba vị Linh thực sư kia lập tức sáng lên, tâm tư bắt đầu rung động.
Phải biết rằng, nguyên nhân duy nhất khiến bọn họ không nỡ bỏ đống linh thực bệnh biến này đi, chính vì không muốn uổng phí tâm huyết trước đó của mình, hiện giờ nghe được có ngươi muốn mua linh thực bệnh biến, dù giá không cao nhưng đó cũng là một loại lựa chọn mới dành cho bọn họ.
"Ừm đây là mấy cây linh thực bị bệnh ta vừa thu mua giúp ngươi từ mảnh dược viên gần đây, tổng cộng có mười cây."
Trong đại sảnh Bách Thảo Đường, Lục Huyền đang thong thả nhàn nhã thưởng thức trà, đột nhiên Hà quản sự bước vào với mấy cái túi vải trên tay.
Một trong những chiếc túi này có chứa một gốc linh mộc cao ngang người, lộ cả nửa đoạn ra bên ngoài, trên thân cây nhẵn nhụi có rất nhiều lỗ sâu đục màu đen kịt, thỉnh thoảng còn tản ra một luồng khí đen nhàn nhạt.
"Vận khí cũng không tệ, có chín cây nhất phẩm và một cây nhị phẩm. Gốc nhị phẩm này là Bạch Văn Mộc, Linh thực sư sở hữu nó đã thử nhiều phương pháp nhưng đều không có hiệu quả, cuối cùng đành phải bán nó cho ta." Hà quản sự đặt túi vải xuống dưới chân Lục Huyền, lập tức mở túi ra.
Chỉ thấy phần rễ của mười cây linh thực bị bệnh nọ đều được linh nhưỡng bao bọc lại, tránh một ít sinh cơ còn sót lại của chúng cũng mất đi.
"Xét đến chuyện ngươi chữa trị cho chúng nó xong, lại phải nhanh chóng mang đi đổi thành linh thạch nên ta lựa chọn một ít linh thực sắp thành thục mang đến đây. Số lượng cũng không nhiều lắm. Ta chỉ lo tiểu tử ngươi ăn may chữa trị thành công một gốc linh thực bệnh biến, rồi bị ma quỷ ám ảnh mà mất đi tỉnh táo, cho nên chỉ chọn mười gốc trước, mang đến cho ngươi xem hiệu quả thế nào. Chờ sau khi chắc chắn ngươi có năng lực chữa lành linh thực bệnh biến, ta sẽ lại đi tìm giúp ngươi."
"Đa tạ Hà lão nhiều." Lục Huyền hiểu rõ, đây là lão giả lo lắng mình đi lầm đường lạc lối, lãng phí linh thạch, mới dựa vào chuyện này để nhắc nhở, nên trịnh trọng cảm kích một câu.
Giá mua mười cây linh thực bị bệnh cực kỳ rẻ, chỉ tốn bốn mươi bảy linh thạch. Cộng thêm phí trung gian cần phải trả cho Hà quản sự là mười ba linh thạch, Lục Huyền đã tiêu hết tổng cộng là sáu mươi linh thạch rồi.
Sau khi linh thực được đào từ linh nhưỡng lên, sinh cơ trong cơ thể chúng nó sẽ xói mòn tương đối nhanh, huống chi đây là những cây linh thực bị bệnh? Bởi vậy Lục Huyền không ở lại lâu, đã vội vàng cáo từ Hà lão, quay trở về đình viện của mình.
Hắn chào hỏi một câu với Thảo Khôi Lỗi và Đạp Vân Linh Miêu, thậm chí còn không có thời gian vào phòng, đã chạy thẳng đến linh điền rồi.
Xuất phát từ bản tính cẩn thận, hắn lại điều chỉnh trận pháp, khiến cho mảnh sương mù dày đặc vốn đang tràn ngập trong không trung, lập tức hội tụ tới, ngăn cách một mảnh linh điền trống trải với những khu vực đang gieo trồng linh thực khác, phòng tránh nguy cơ bị xâm nhập ô nhiễm cho chúng nó.
Ngay lập tức, mười cây linh thực bệnh biến đã được trồng trong linh điền.
Lục Huyền tập trung tâm thần lên thân linh thực, nhanh chóng nắm được tường tận về trạng thái cùng với phương pháp xử lý bệnh trạng của chúng.
"Không trị nổi, không cứu được, chờ chết thôi!"
Hắn rút một gốc linh thực với đầy những khối u nhỏ màu xám đen mọc trên thân rễ ra. Sau đó, Hồng Tuyến Châm lập tức hóa thành một sợi tơ hồng, đâm rách toàn bộ những khối u nhỏ kia, trên miệng vết thương chảy ra từng giọt mủ màu đen vàng, tỏa ra mùi hôi thối khó ngửi.
Lục Huyền lại thuận tay sử dụng Hỏa Cầu Thuật, đốt cháy toàn bộ linh thực thành tro đen.
"Lại muốn Linh Nhũ trăm năm, không cứu được."
"Một gốc linh thực nhất phẩm lại cần linh lực của tu sĩ cấp bậc Trúc Cơ á?"
"Đây là thứ quái quỷ gì?"
Trên phiến lá rộng rãi của một gốc Huyết Linh Diệp, đột nhiên lại có thêm một cái mặt người oán độc mơ hồ, không đợi Lục Huyền kịp phản ứng, cái mặt người oán độc này đã im hơi lặng tiếng biến mất rồi, giống như tình huống vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn vậy.
"Giả thần giả quỷ!" Lục Huyền lập tức lấy Lôi Hỏa Châu từ trong túi trữ vật ra, lập tức trút hết hỏa lực bên trong hạt châu ra ngoài. Hỏa diễm hừng hực, lôi quang bắn ra, dứt khoát đập nát bụi Huyết Linh Diệp kia thành bột mịn.
Sau đó, hắn lại lấy Khu Tà phù tới, kết hợp với Đạp Vân Linh Miêu đang nhìn chằm chằm bên cạnh, lúc này, hắn mới khẳng định được trong linh điền của mình không còn dấu vết của tà ma nữa.
Trong mười cây linh thực bệnh biến kia, có bốn cây bị Lục Huyền trực tiếp tiêu hủy. Chúng nó đều không cứu được, có gốc bệnh tình nguy kịch không có thuốc nào cứu nổi, có gốc lại yêu cầu điều kiện chữa bệnh quá cao, tổn thất nhiều hơn lợi íc đã bị Lục Huyền tiện tay xử lý luôn rồi.
Còn dư lại sáu cây, chủ yếu là bị yêu trùng dị hóa xâm nhập.
Sau khi bị tà ma ô nhiễm dị hóa, cả về hình thức lẫn phương thức những con yêu trùng này xâm nhập vào linh thực đều cực kỳ khác biệt so với trước đây, Linh thực sư bình thường không có kinh nghiệm đối phó với chúng, nếu không thể phân biệt được chính xác chủng loại và phương thức hoạt động của yêu trùng, sẽ rất khó giải quyết được gốc rễ của vấn đề.
Mặt khác, cũng có linh thực do hấp thụ lượng lớn linh khí ô nhiễm, mới dẫn đến bệnh biến phát sinh.
Cách giải quyết hai loại này đều có độ khó tương đối thấp hơn.
Lục Huyền lại căn cứ vào trạng thái tức thời của chúng, để cắt bỏ bộ phận bị bệnh, lại diệt trừ toàn bộ đám yêu trùng dị hóa xâm nhập vào bên trong linh thực, sau đó vận dụng những loại thuật pháp như Linh Vũ Thuật và Mộc Sinh Thuật để thúc đẩy linh thực nhanh chóng khôi phục.