Chương 1162: Kiếm Tiền Mà, Không Có Gì...
Chương 1162: Kiếm Tiền Mà, Không Có Gì...Chương 1162: Kiếm Tiền Mà, Không Có Gì...
Tốc độ tăng trưởng của con dị trùng trong suốt sinh ra để hấp thu đan độc này cũng không tệ, dù sao thì Lục Huyền cũng thường xuyên luyện đan, mà cấp bậc của những loại đan dược hắn luyện chế không thấp nên nó mới không lo về chuyện ăn uống như vậy.
Sau khi nói chuyện phiếm với Mộc đạo nhân, Lục Huyền đang định tiến hành nghiên cứu kỹ quyển Dược Sư Thất Chương này, từ đó tìm ra vài loại linh thực thích hợp để luyện chế đan dược chữa thương cao giai, lại dựa vào những kiến thức này để mở ra các loại bảo vật hoặc phối phương của đan dược chữa thương tương ứng.
“Không còn cách nào khác, hiện giờ nhu cầu đối với đan dược chữa thương của Tu Hành giới đã đạt đến trình độ điên cuồng rồi. Bởi vậy ta cũng chỉ có thể tạm thời thay đổi thân phận, biến thành một vị đại sư luyện đan mà thôi.”
“Kiếm tiền mà, không có gì phải xấu hổ cả.” Lục Huyền cảm khái nói. Hắn đã tìm ra mấy loại linh thực cao giai có hiệu quả chữa trị từ bên trong cuốn sách cổ ấy, sau đó gửi tin cho hai người Văn Càn để bọn họ để ý giúp mình. “Ngoài ra, ta còn phải tới Phong Uyên Tỉnh Động một chuyến.” Làm xong hết mọi việc, hắn lại tự lẩm bẩm một mình.
Vì đám tà ma hoành hành ngang ngược khắp nơi, lại cộng với chuyện ở bên trong Phong Uyên Tỉnh Động có nhiều tà tu sinh sống như vậy, khiến cho tính an toàn của nơi này kém hơn Lôi Hỏa Tinh Động rất nhiều, nên hắn thường xuyên phải đi qua một chuyến. Lại thêm bộ túi da của Huyễn Thận Ma Lục Huyền lấy được khi trước vẫn chưa đưa tới động phủ bồi dưỡng cho đám linh thực âm phủ bên trong. Nhưng một nguyên nhân quan trọng nhất khiến hắn quyết định phải đi ngay lúc này là theo tính toán, phỏng chừng gốc Thực Quỷ Ác Đằng lục phẩm cũng sắp thành thục cả rồi. Tâm niệm vừa động, con Thảo Khôi Lỗi với khúc Thiên Niên Cổ Thụ Tâm đang cắm giữa ngực đã sải đôi chân dài, nhanh chóng chạy về phía hắn.
“Ôi nhóc con này, trong thời điểm ngươi hấp thu luyện hóa Thiên Niên Cổ Thụ Tâm cũng không quên đi tuần tra linh điền sao? Đúng là tấm gương chịu khó chịu khổ điển hình đấy.” Lục Huyền nhìn Thiên Niên Cổ Thụ Tâm còn dư non nửa khúc trên lồng ngực của Thảo Khôi Lỗi mà không khỏi cảm khái nói.
Hốc mắt trống rỗng của Thảo Khôi Lỗi có chút ngơ ngác nhìn hắn, chỉ khi dùng tâm thần tinh tế cảm nhận mới biết trong lòng nó đang nảy sinh cảm xúc vui sướng vì nghe được lời tán thưởng của Lục Huyền.
“Làm tốt lắm, về sau sẽ cho ngươi trông giữ một tòa động phủ còn lớn hơn nữa.” Lục Huyền khích lệ Thảo Khôi Lỗi trời sinh đã là công cụ làm thuê này một tiếng. Cảm xúc vui sướng trong lòng Thảo Khôi Lỗi lại nồng đậm hơn vài phần.
Trong lòng Lục Huyền cũng như được an ủi, hắn đoán sau khi hoàn toàn hấp thu dung hợp với Thiên Niên Cổ Thụ Tâm thì nó cũng sẽ đột phá thôi.
“Hình như khí tức âm tà bên trong Phong Uyên Tỉnh Động lại nồng đậm hơn bình thường rồi.” Sau khi dặn dò Thảo Khôi Lỗi một phen, Lục Huyền nhanh chóng tiến tới Phong Uyên Tinh Động. Ngay tại khoảnh khắc hắn tiến vào tầng thứ năm, cảm nhận được khí tức âm tà càng ngày càng nồng đậm ở nơi này, hắn cũng không khỏi cảm khái một câu. “Trong thời điểm đám tà ma hung hăng ngang ngược thế này, chạy một quãng đường dài từ Lôi Hỏa Tinh Động tới Phong Uyên Tỉnh Động không phải là đang làm khó một linh thực sư như ta sao?” Sau khi âm thầm rân rỉ một câu, hắn lại vỗ đôi cánh màu trắng bạc giữa sườn, đồng thời thi triển bí thuật lôi độn, hóa thành một tia lôi quang trắng bạc, bắt đầu di chuyển cực nhanh. Sất Lôi Dực vốn là pháp khí tốc độ lục phẩm thuộc tính Lôi, lại có thêm Lôi Độn Thuật hỗ trợ, có thể nói tốc độ di chuyển của hắn phải xếp vào vị trí số một - số hai trong nhóm tu sĩ Kết Đan. Tại tầng thứ năm của Phong Uyên Tinh Động, ngay bên ngoài động phủ hóa thân đang ở, chỉ cách hai đại trận pháp phòng hộ vài dặm có một vùng dao động linh khí kịch liệt.
Hóa thân Lăng Cổ đang ngạo nghễ đứng giữa không trung, lạnh lùng nhìn xuống phía dưới. Bên dưới có hai tu sĩ Kết Đan trung kỳ đang vùng vẫy giãy chết.
Một kẻ bị pháp khí dạng dây thừng màu phấn hồng thô to quấn lẫy toàn thân, sợi dây thừng nọ đang không ngừng siết chặt lấy gã, đồng thời những đường vân phía trên lại chậm rãi di chuyển, dường như đã hình thành nên từng bóng dáng thiếu nữ nóng bỏng. Trên mặt tu sĩ nọ xuất hiện vẻ thống khổ xen lẫn với vui sướng. Ngay lúc thần trí sắp mất đi, chỉ còn một tia ý thức tỉnh táo, gã đột nhiên hung hăng cắn mạnh đầu lưỡi một cái, trực tiếp khống chế một con dao gãy màu đen bổ về phía sợi dây thừng màu hồng phấn.
Hóa thân Lăng Cổ đang đứng trên không trung khẽ hừ lạnh một tiếng, linh lực bắt đầu khởi động, một con sông lớn sâu thẳm đột ngột xuất hiện, tựa như vừa chảy ra từ giữa hư không, trong nháy mắt đã bao trùm lẫy tu sĩ nọ.
Cùng thời điểm đó, một đám mây máu cũng từ bên cạnh bay nhanh tới, huyết quang bắn ra bốn phía, mỗi một sợi đầu tỏa ra mùi tanh hôi khó ngửi, chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra thứ này ẩn chứa hiệu quả ô uế rất mạnh.
Bên kia, còn có một tu sĩ Kết Đan trung kỳ khác đã rơi vào trạng thái hấp hối. Chỉ thấy một bộ hài cốt khổng lồ chứa cả Ma tính lẫn Phật tính giống như Thần Linh đang nhìn chằm chằm vào gã. Bộ hài cốt nọ có hai màu nửa trắng nửa đen, một bên trắng nốn như ngọc, hiện ra Phật quang óng ánh, một bên đen nhánh như mực, nhìn vào là kinh hãi không thôi.
Bên cạnh còn có một bức tranh cổ xưa đang treo lơ lửng, một nữ quỷ không thấy rõ mặt bay từ trong bức tranh ra, đứng từ phía xa cũng có thể cảm nhận được nỗi niềm bi ai nồng đậm chất chứa trên người nàng. Loại cảm xúc tiêu cực này ùn ùn ập tới, mang đến hiệu quả mê hoặc thần trí cực mạnh, khiến tu sĩ kia chỉ biết ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, đã trầm mê vào trong đó, không thể tự kềm chế được mình.
Đúng vào khoảnh khắc ấy, một luồng hư ảnh tăng lữ mang theo biểu cảm dữ tợn vừa chui ra từ bên trong hài cốt, chỉ một cái nháy mắt, nó đã cao tới trăm trượng, rồi không chút do dự, hung hăng đánh một chưởng về phía tu sĩ bên dưới. Tu sĩ nọ còn đang đắm chìm trong cảm xúc của mình, chưa kịp phản ứng lại, và hiển nhiên là nhanh chóng bị nện thành một đống thịt nát rồi.
Hóa thân Lăng Cổ khẽ lẩầm bẩm vài câu, một tia linh quang màu đen khẽ lướt nhanh tới, hồn phách của tu sĩ tự động hiển lộ ra. Còn chưa chờ nó trốn tránh đã có một con ác quỷ cầm xiềng xích trong tay nhảy ra từ bên trong hắc quang, dường như một đầu xiầng xích có năng lực tự động truy tung, chỉ nháy mắt sau nó đã khóa chặt hồn phách tu sĩ nọ khiến đối phương không thể động đậy được, rồi nhanh chóng kéo tới bên cạnh ác quỷ. Chiến đấu ở một bên khác cũng tiến vào giai đoạn kết thúc rồi. Chịu ảnh hưởng trói buộc của Diệu Ma Thằng, lại cộng thêm U Minh Chân Thủy ăn mòn, cùng với huyết quang ô uế của Nhục Linh Thần, tên tà tu kia không chống đỡ được mấy hơi thở đã rơi vào kết cục thân tử đạo tiêu.
Con ác quỷ kia lại làm theo cách cũ, nhanh chóng dẫn dắt hồn phách tu sĩ ra, trên xiầng xích lại có thêm một hồn phách cường đại.