Chương 1166: Cơ Duyên Của Bách Độc Ph...
Chương 1166: Cơ Duyên Của Bách Độc Ph...Chương 1166: Cơ Duyên Của Bách Độc Ph...
Khói xanh sau lưng độc trùng đã ngưng kết thành một tấm lưới độc, bao trùm lên phần đứt gãy trên cánh tay Diệp Huyền Ngân.
Ban đầu hai loại kịch độc này vẫn ngang cơ nhau, nhưng chẳng mấy chốc khói xanh lại dần dần rơi vào thế yếu, dần dần nhạt đi, đồng thời đám mầm thịt đã tiến vào bên trong cơ thể độc trùng lại nhanh chóng bành trướng, khuếch tán.
Lục Huyền vẫn luôn cẩn thận chú ý đến trạng thái của Bách Độc Phệ Tâm Trùng, cảm thấy đã tới lúc bèn dùng linh thức kéo độc trùng thần trí đã mơ hồ ra ngoài. Ngay khi Bách Độc Phệ Tâm Trùng bị kéo ra, một viên Địch Trần Đan tứ phẩm lập tức bay vào bụng nó.
Tâm thần Lục Huyền đảo qua, sau khi xác nhận mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát mới quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền Ngân.
“Diệp đạo hữu, giờ tình trạng của ngươi thế nào.”
“Khá hơn một chút rồi.” Diệp Huyền Ngân cẩn thận cảm nhận trạng thái của bản thân rồi trả lời.
“Vậy thì tốt rồi, ta còn phải giúp con Bách Độc Phệ Tâm Trùng này xử lý độc tố đã, có gì lần sau lại giao lưu trao đổi với đạo hữu sau.”
“Kháng tính của độc trùng với dị độc càng ngày sẽ càng mạnh, chờ nó chống đỡ qua lần này, về sau nếu không xảy ra vấn đề gì ta lại liên lạc với Diệp đạo hữu, để nó tiếp tục hút dị độc giúp ngươi.” Lục Huyền trầm giọng nói, trong lời nói đã có ý tiễn khách.
Tất nhiên Diệp Huyền Ngân cũng đã nhận ra điều ấy, nàng gật đầu nói với Lục Huyền: “Được, lần này Lục đạo hữu trợ giúp Diệp mỗ, ta sẽ khắc ghi trong lòng.”
Nói xong, nàng phi thần rời khỏi động phủ. Tiễn Diệp Huyền Ngân rời đi, Lục Huyền lập tức quay lại chỗ Bách Độc Phệ Tâm Trùng. Tâm thần ngưng tụ trên thân thể mọc đầy mầm thịt của nó, một ý niệm lập tức xuất hiện ở sâu trong thức hải của hắn.
[Bách Độc Phệ Tâm Trùng, độc trùng dị chủng tứ phẩm, có Ách Nan Độc Thể...]
[Bị lây nhiễm dị độc tà ma, dị độc đã xâm nhập vào cốt tủy, rất khó diệt sạch, đồng thời còn có sức sống cực mạnh, chỉ một tia là có thể nhanh chóng lan tràn ra toàn thân, cần kết hợp thần thông và bảo vật khắc chế khí tức tà ma từ bên ngoài lẫn bên trong để hoàn toàn loại trừ dị độc.]
“Bảo vật và thần thông khắc chế khí tức tà ma...” Lục Huyền rơi vào trầm tư.
Nói thật là hắn có quá nhiều bảo vật và thần thông liên quan đến chuyện này, nên trong lúc nhất thời, hắn không biết nân lựa chọn loại nào.
Huyền Thiên Thanh Vi Diệu Pháp, Thần Tiêu Chân Pháp, Bích Linh Thanh Nguyên Đan, hạt sen Thuần Dương Kim Liên... Đứng trước mấy thứ này, Địch Trần Đan tứ phẩm hoàn toàn không đáng được nhắc tới.
Linh lực của hắn khẽ động, đã nhanh chóng thi triển bí pháp thuộc tính Lôi trong Thần Tiêu Chân Pháp, từng tia lôi quang lập tức xuất hiện trước mặt, di chuyển bất định, hiển lộ uy thế kinh khủng.
Chỉ thấy mười ngón tay của Lục Huyền múa nhanh như bay, dưới thủ đoạn ngự lôi lô hỏa thuần thanh của hắn, vô số lôi quang tụ tập cùng một chỗ, hình thành một thanh lôi đao màu trắng bạc mỏng như cánh ve.
Mặt ngoài lôi đao có lôi quang lưu chuyển, nhìn vô cùng chói mắt.
Hắn nhẹ nhàng vung lôi đao lên, lôi quang màu trắng bạc lướt qua thân thể lồi lõm của Bách Độc Phệ Tâm Trùng, từng đoạn thịt đen nhánh rơi xuống, mặt cắt vang lên tiếng xèo xèo, rất nhanh đã bị thần lôi khắc chế tà ma đốt thành tro đen.
Lục Huyền đã từng hấp thu mấy gói kinh nghiệm Ngự Lôi Thiên, nên bất kể là dùng hàng nghìn hàng vạn lôi quang hóa thành lôi đao hay khống chế lôi đao cắt thịt mầm thịt đều cực kỳ ổn định, không có một chút dao động nào. Sau khi giải quyết đám mầm thịt bên ngoài thân thể độc trùng, linh lực của Lục Huyền khẽ động, lôi đao lại một lần nữa hóa thành lôi quang mờ ảo, thoáng cái đã tiêu tán. Ngay sau đó, hắn vận chuyển Huyền Thiên Thanh Vi Diệu Pháp, một luồng thanh khí mênh mông xuyên vào cơ thể độc trùng, đảo qua một lượt từ đầu đến chân.
Sau thành công bước đầu, luông dị độc tà ma thứ hai, thứ ba ẩn giấu trong cơ thể Bách Độc Phệ Tâm Trùng cuối cùng cũng bị thanh khí càn quét qua, dọn dẹp sạch sẽ. Hai loại thủ đoạn, một là công pháp lục phẩm khởi nguồn từ Huyền Thiên Tông, một là pháp môn vô thượng đến từ Thần Tiêu Môn, cả hai đều có hiệu quả khắc chế trời sinh với tà ma, nên khi cả hai loại kết hợp hoàn toàn có thể dọn dẹp khí tức dị độc cực kỳ suôn sẻ, nhanh chóng.
Bách Độc Phệ Tâm Trùng dần dần khôi phục thần trí, nó nhìn đống mầm thịt cháy đen bên cạnh mà thầm nuốt nước bọt.
“Vừa bị độc đến không ra dạng trùng gì, thế mà mới khôi phục lại một chút đã muốn cắn nuốt dị độc nữa rồi? Đúng là nhớ ăn không nhớ đòn.” Thấy dáng vẻ Bách Độc Phệ Tâm Trùng như vậy, Lục Huyền cũng không nhịn được cười.
“Chờ tiêu hóa độc khí mới có được xong ta lại gọi vị tu sĩ kia tới để ngươi hút đủ thì thôi.”
Tuy Bách Độc Phệ Tâm Trùng cực kỳ mẫn cảm với độc tố độc vật nhưng thiên phú cũng cực kỳ xuất chúng, sau khi thuận lợi vượt qua cửa ải đầu tiên, về sau sẽ dễ dàng hơn nhiều.
“Cũng coi như đây là kỳ ngộ của con trùng nhỏ nhà ngươi.” Hắn cảm khái một tiếng.
Chờ dị độc trong cơ thể Bách Độc Phệ Tâm Trùng không còn tái phát nữa, hắn mới yên tâm trở lại linh điền, kiểm tra trạng thái của linh thực, tỉ mỉ chăm sóc từng gốc một.
“Ồ? Không có quầng sáng để thu hoạch mà ngược lại còn có thể trực tiếp nhận được dị bảo kìa?” Đột nhiên, hắn khẽ ồ lên một tiếng, đã nhanh chóng đi tới khu vực gieo trồng gốc Ất Mộc Thanh Lôi Đằng từng được di dời cấy ghép từ khu dược viên Thượng cổ lúc trước.
Ất Mộc Thanh Lôi Đằng đang cắm rễ trong lôi trì đơn giản do hắn dựng lên, vô số dây leo màu xanh đậm rủ xuống. Lục Huyền nhanh mắt nhận ra, có một giọt linh dịch màu xanh biếc vừa được ngưng kết ở phần cuối của hai sợi dầy leo, linh dịch ngưng tụ mà không tan, mang theo cả cảm giác tự nhiên lẫn hủy diệt.
“Di dời mấy năm, cuối cùng thứ này cũng ngưng kết cho ta hai giọt Ất Mộc Thanh Lôi Dịch.” Khóe miệng Lục Huyền cong lên, hắn cẩn thận đón lấy hai giọt linh dịch màu xanh biếc kia xuống, thu vào trong Thao Trùng Nang.
Ất Mộc Thanh Lôi Dịch này vốn là linh dịch lục phẩm
hiếm thấy trên thế gian, có
thể rèn luyện thân thể, phụ trợ tu luyện thần thông, công pháp thuộc tính Lôi, có tác dụng rất lớn với hắn.
“Sau này tốc độ tu luyện (Thần Tiêu Chân Pháp) và (Ngũ Lôi Chính Pháp) của ta
cũng có thể gia tăng nhanh
hơn một chút rồi.”
Tuy không thể nhận được
quầng sáng phần thưởng tới
từ gốc Ất Mộc Thanh Lôi
Đằng này, nhưng bản thân
nhánh dây leo nọ chính là
một gốc linh thực thất phẩm, dù linh dịch do nó ngưng tụ thành hay linh quả do nó kết xuất ra đều cực kỳ trân quý, vậy đã đủ khiến Lục Huyền hài lòng rồi.
Sau khi thu hoạch hai giọt Ất Mộc Thanh Lôi Dịch, Lục Huyền lại trở về với cuộc sống như mọi ngày.
Bên ngoài kia, nhờ có vô số tán tu tham dự nên sự cố tà ma xâm nhập Thiên Tỉnh Động cũng dần đi tới hồi kết. Nửa tháng sau, hắn nhận được lời mời của Quách Bỉnh Thu có tu vi Kết Đan hậu kỳ ở gần đó, đến tham dự một cuộc tụ họp.
“Các vị đạo hữu, hãy cùng uống mừng chiến thắng! Chúc mừng chúng ta đã hợp lực đánh lui tà ma, cũng chúc mừng các vị có thể bình an trở về, đoạt được cơ duyên, đổi được bảo vật!” Quách Bỉnh Thu đứng dậy, giơ một chén rượu linh nhưỡng lên rồi uống một hơi cạn sạch.