Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch)

Chương 1169 - Chương 1170: Thiên Bảo Chân Hài

Chương 1170: Thiên Bảo Chân Hài Chương 1170: Thiên Bảo Chân HàiChương 1170: Thiên Bảo Chân Hài

“Thứ xuất hiện nhiều nhất trong hư không chính là đám cương phong này, thổi tới thổi lui, thổi đến phát phiền.” Khí linh chỉ vào gió lốc đen nhánh đang gào thét bên ngoài, nói như ông cụ non, chỉ có điều thân hình đáng yêu cộng với giọng nói non nớt khiến khí chất của nó giảm bớt đi nhiều.

“Cương phong có mạnh có yếu, rất nhiều tu sĩ luyện thể thường chủ động tiến vào trong đó để rèn luyện thân thể, đương nhiên đây điều kiện tiên quyết là tuyệt đối tự tin ở bản thân, nấu không thân thể và hồn phách rất dễ bị cương phong thổi tan.” “Trong tình huống không may còn có thể xui xẻo đến mức bị cuốn vào trong gió lốc.”

Lục Huyền ở bên trong linh quang do khí linh tạo ra, yên lặng gật đầu đánh giá cường độ cương phong bên ngoài. “Cẩn thận một chút hẳn không thành vấn đề, dù sao ta cũng có nhiều bảo vật cường hóa thân thể như vậy, không đến mức phải tiến vào trong cương phong để rèn luyện thân thể.”

“Nhìn kỹ đi, phía trước có một khe hở không gian.” Ngay khi hắn đang suy tư, âm thanh non nớt của khí linh lại truyền vào trong tai.

Lục Huyền nhìn theo hướng âm thanh phát ra, chỉ thấy phía trước là một mảnh hư vô, hoàn toàn không nhìn thấy vết nứt không gian tồn tại. Linh thức của hắn thử tiến đến thăm dò, đồng thời thi triển đồng thuật, lúc này mới phát hiện hơn trăm trượng phía trước có một khe hở trong suốt.

Vết nứt dựng lên giữa hư không, xung quanh có dấu hiệu không gian sụp đổ co rút rất nhỏ, nếu khí linh không lên tiếng nhắc nhở, lại cộng thêm linh thức của hắn cực kỳ nhạy bén thì rất khó phát hiện được sự tồn tại của vết nứt kia.

“Phía trước bên trái, khoảng cách còn không đến mười trượng.” Trong nháy mắt, Lục Huyền đã báo lại vị trí vết nứt không gian cho khí linh. “Không tệ, có thể phát hiện ra sự tồn tại của khe hở không gian, nghĩa là ngươi có năng lực sinh tôn không tệ trong hư không rồi.” Khí linh vươn cánh tay gỗ dài nhỏ muốn vỗ vai Lục Huyền, nhưng thân hình nó thật sự quá nhỏ nên đổi thành vỗ bắp chân của Lục Huyền.

“Nhưng vẫn phải nhắc nhở ngươi một câu. Vết nứt không gian ngươi vừa mới phát hiện chỉ là loại nhỏ nhất trong hư không, cũng là loại tương đối ổn định. Nếu ở trong khu vực có nhiều vết nứt không gian thì rất có thể sẽ hình thành không gian phong bạo, thậm chí trong tình huống nghiêm trọng, nó còn khiến không gian sụp đổ, bởi vậy khi di chuyển trong này phải luôn giữ cảnh giác.” “Đa tạ tiền bối đã dạy bảo.” Lục Huyền trịnh trọng gật đầu nói.

“Ha ha, lại có một vật nhỏ không có mắt.” Khí linh cười hì hì.

Lục Huyền nhìn ra ngoài, linh thức nhanh chóng phát hiện ra một con dị thú to lớn ở cách vị trí của bọn họ hơn mười dặm, đang nhanh chóng đánh về phía này. Toàn thân dị thú mọc đầy gai nhọn đen nhánh, bên ngoài thân thể nổi lên từng điểm tinh quang, như cá gặp nước trong hư không.

“Có lẽ thứ này chính là tỉnh thú - loại sinh vật khí linh tiên bối từng nhắc tới lúc trước. Nó là loại yêu thú đặc biệt sống trong hư không, dựa vào khí tức do con tỉnh thú phía trước phát ra, dường như nó đã đạt đến lục phẩm rồi.” Trong lòng Lục Huyền âm thầm cảm khái.

Thoáng chốc, con tỉnh thú khổng lồ kia đã vọt tới trước mặt hai người. Hắn đã dàn trận sẵn sàng đón địch, nhưng ngay khi đang định ra ngoài giải quyết tinh thú, lại thấy khí linh giơ tay vỗ vào cái miệng rộng của mình, một tiếng ngáp bắn ra. Ai ngờ chỉ một cái ngáp nhưng lại khiến một tia bảo quang như thiểm điện bay tới, di chuyển xung quanh con tinh thú kia một vòng.

Lục Huyền trợn mắt há hốc mồm nhìn thân hình khổng lồ của con tỉnh thú kia lặng lẽ vỡ tan, trong nháy mắt đã phân chia thành các loại bộ phận riêng biệt. Huyết nhục, da thú, yêu đan, hồn phách... Toàn bộ đầu được sắp xếp ngay ngắn trước mặt Lục Huyền và khí linh.

“Không ngờ khí linh của pháp bảo cao giai lại khủng bố tới mức này!” Lục Huyền không khỏi cảm thán một câu. Đây là lần đầu tiên hắn được chứng kiến thực lực của khí linh bảo tháp đáng yêu trước mắt.

Hắn tự nhận định bản thân có thể đối phó với một con yêu thú lục phẩm này, thậm chí cả quá trình hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng lại tuyệt đối không thể làm một cách nhẹ nhàng như trước mắt được, nhìn mà xem, chỉ một luồng bảo quang thôi, không chính xác là chỉ một cái ngáp thôi, toàn bộ công việc đã xong rồi, đơn giản như ăn cơm uống nước, không hề tốn một chút sức lực nào.

“Hắc hắc, lấy tài liệu ngay tại chỗ nào. Ta lấy yêu đan, những thứ khác thuộc về ngươi.” Khí linh thấy vẻ mặt Lục Huyền nghệt ra như vậy, trong lòng cực kỳ dễ chịu, thậm chí nó còn vô cùng khẳng khái chia huyết nhục, hồn phách của tinh thú cho Lục Huyền.

“Đa tạ tiền bối” Lục Huyền vội vàng bày tỏ lòng cảm kích.

Hai người cứ một mực xâm nhập vào trong hư không vô tận như thế, dường như đã quên cả thời gian. Lục Huyền vừa nhớ kỹ đường đi vừa cố gắng phát hiện khe hở không gian và những tồn tại khác có thể uy hiếp đến mình trong hư không.

“Nhìn bên kia ~” Khí linh tiểu nhân chỉ vào một nơi rất xa phía trước. Cũng không biết cách đó bao nhiêu dặm, chỉ biết một con sông dài vừa đột nhiên xuất hiện trong hư không trước tầm mắt của bọn họ. Có cảm giác con sông dài ấy trực tiếp chạy xuyên qua vòm trời, hoàn toàn không trông thấy điểm khởi đầu và điểm kết thúc của nó nằm ở nơi nào, cứ thế vắt ngang qua hư không, dường như đã trải qua năm tháng dài vô tận. “Tiền bối, đó là...”

“Con sông dài kia tên là Thiên Bảo Chân Hà, là một nơi kỳ dị trong mảnh hư không này. Nó cực kỳ nổi danh trong nhận thức của nhóm tu sĩ cao giai thuộc các giới vực và các tòa động thiên ở xung quanh đây. Bên trong Thiên Bảo Chân Hà có hội tụ rất nhiều loại bảo vật, thậm chí còn có một số thứ đến từ thời Thượng cổ, thậm chí là viễn cổ.” Vừa nhắc tới bảo vật, hai mắt khí linh nhỏ bé lập tức tỏa sáng rực rỡ.

“Thực lực của tiền bối cường đại như thế, sao không tiến vào bên trong Thiên Bảo Chân Hà mò lẫy bảo vật?” Lục Huyền tò mò hỏi.

“Con sông kia rất kỳ quái, khi sinh linh tiến vào trong đó, thân thể, thần hồn và linh tính đầu sẽ bị nước sông gột rửa, nếu ở bên trong thời gian dài còn có khả năng hòa làm một thể với Thiên Bảo Chân Hà, không thể ra ngoài được nữa.” Khí linh cau mày nói.

“Nhưng ở một số tiết điểm đặc biệt của Thiên Bảo Chân Hà, có thể dùng một số bảo vật đặc biệt làm mồi nhử rồi thả câu xuống câu bảo vật ra, nhưng đương nhiên có đôi khi cũng sẽ câu ra một số yêu thú khủng bố hoặc một số tồn tại tà dị nào đó. Ta nhớ khoảng hơn hai nghìn năm trước có một tên nhãi Nguyên Anh hậu kỳ câu lên một bộ cổ thi đã có ít nhất là mười vạn năm tuổi từ bên trong Thiên Bảo Chân Hà, đã gây ra động tĩnh rất lớn!” Khí linh ré lên.

“Thỉnh thoảng ta cũng tới đây câu chút bảo vật, nhưng không dám xâm nhập quá sâu, chỉ câu được mấy món đồ nhỏ mà thôi.” Nó đắc ý cười nói, qua giọng nói có thể nghe ra thứ nó câu lên được chắc chắn không phải vật phàm. “Đây là chỗ tốt để câu cá, nếu có cơ hội cũng có thể thử xem. Ta còn nhớ mấy cọng Hồn Trùng Khuẩn kia chính là mồi nhử thượng đẳng để câu yêu ma.” Trong lòng Lục Huyền thầm nghĩ.

“Mà tòa động thiên không trọn vẹn kia nằm cách Thiên Bảo Chân Hà này không xa lắm, với tốc độ của tu sĩ Kết Đan hậu kỳ bình thường thì chỉ cần chừng ba tới năm ngày là có thể đến nơi. Đương nhiên, nếu tìm tiết điểm để thả câu thì sẽ tốn thêm khá nhiều thời gian.” Khí linh nghiêng đầu nói.
Bình Luận (0)
Comment