Chương 1181: Liên Tiếp Thất Bại!
Chương 1181: Liên Tiếp Thất Bại!Chương 1181: Liên Tiếp Thất Bại!
Lục Huyền đứng một bên, nghe được câu này trên mặt lập tức xuất hiện ý cười nhỏ bé đến mức khó có thể phát hiện ra.
“Từ nãy đến giờ, ta chỉ chờ duy nhất một câu nói này thôi đó. Có cơ hội để vặt lông dê tốt như vậy, tất nhiên là không thể bỏ qua rồi.” Trong lòng hắn thầm cảm khái.
“Tại hạ bất tài, lần này phụng mệnh sư môn mang theo Thanh Thú Cổ Kính từ môn phái tới chiếu rọi đám linh thú dị biến này, thử xem có thể phát hiện ra điều bất thường hay không.” Tần Sơn lớn tiếng nói xong, một tấm cổ kính kỳ dị đã lặng lẽ xuất hiện ngay trước mặt gã. Phần rìa của cổ kính có khắc rất nhiều đường vân hình thú, có bóng thú màu xanh nhạt thi thoảng lại nhảy ra từ mặt kính, sau đó lặng im tiêu tán. Tần Sơn ởi tới trước mặt một con linh thú ngũ phẩm, cổ kính nhoáng lên một cái. Thanh ảnh hiện lên, bân trong cổ kính có một luồng thanh khí chậm rãi sinh ra. “Dị bảo này tên là Thanh Thú Cổ Kính, có giá trị cực cao trong Vạn Thú Tông, vượt xa pháp bảo cấp thấp bình thường.”
“Dường như bên trong đã tế luyện hàng nghìn hàng vạn tinh phách của yêu thú, có thể chiếu ra nhục thân, thần hồn của linh thú, một khi yêu thú xuất hiện tình huống dị thường, nó sẽ lập tức hiện ra trên mặt kính.” Tại thời điểm Lục Huyền đang ngưng thần nhìn kỹ tấm cổ kính trong tay Tần Sơn, cũng chẳng biết Thanh Mộc Tinh Chủ đã đi tới gần hắn từ lúc nào, giờ đang truyền âm nói chuyện với hắn.
“Thì ra là dị bảo như thế, đa tạ tiên bối đã cho biết.” Có lẽ do trên người Lục Huyền có thảo mộc linh khí tinh thuần nên Thanh Mộc Tinh Chủ mới có ấn tượng không tệ với hắn, giọng điệu của nàng cũng có vài phần thân thiết. Lúc này, chiếc cổ kính trong tay Tần Sơn đã phát sinh biến hóa. Chỉ thấy luồng thanh khí kia hóa thành một cái bóng màu xanh, cái bóng này có chừng bảy - tám phần tương tự với con linh thú bị chiếu vào khi nãy, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện phía trên có từng tia hắc khí nhàn nhạt tản ra. Hắc khí kia vô cùng sinh động, nó không ngừng di chuyển, lúc ẩn lúc hiện bên trong thanh ảnh.
Tân Sơn nhìn chằm chằm vào luồng hắc khí bên trong thanh ảnh rất lâu, hàng lông mày nhíu chặt, sắc mặt ngưng trọng.
“Tần đạo hữu có phát hiện gì không?” Một lát sau, Lôi Hỏa Chần Quân phá vỡ yên tính, cất tiếng hỏi Tần Sơn.
“Dựa vào luồng hắc khí nọ, hoàn toàn có thể thấy được chuyện này đúng là do tà ma gây nên, nhưng cụ thể hơn thì vãn bối lại không thể phân biệt được. Ví dụ như ngọn nguồn sinh ra hắc khí, hay hắc khí đang nằm ở vị trí nào trong cơ thể linh thú, cùng với phương pháp giải quyết nó... vân vân, đầu cần mấy vị tiền bối đi tìm cách khác.” Tần Sơn lắc đầu, giọng điệu có vài phần bất đắc di. “Vất vả cho Tần đạo hữu rồi.” Lôi Hỏa Chân Quân vẫn không đổi sắc mặt, chỉ bình thản nói với Tần Sơn.
“Để lão phu thử xem.” Lục Huyền đang định tiến lên kiểm tra đám linh thú dị biến thì Bách Thú lão nhân lại đột ngột lên tiếng trước. Vẻ mặt ông ta chất chứa sự tự tin tuyệt đối ở bản thân, thoáng cái đã phi thần tới trước mặt một con linh thú đang bị vây khốn, cổ họng rục rịch, trong miệng phát ra từng thanh âm quái dị.
Lục Huyền rút chân về, lẳng lặng đứng im tại chỗ, nhìn lão giả trước mặt đang kết nối với linh thú. Hắn cũng không đánh giá cao hành động của lão giả này.
Phải biết rằng, khả năng cao là đám linh thú ngũ phẩm cũng như đám linh thú có phẩm giai cao hơn đã luyện hóa xương ngang trong cổ họng, nhờ thế mà chúng có thể nói được tiếng người rồi. Nhưng sau khi mất đi thần trí, gần như chúng chỉ nhớ rõ bản năng nguyên thủy và âm thanh phát ra có lẽ cũng không phải thú ngữ bình thường.
Và y như rằng, toàn bộ những tiếng thú rống lọt vào trong tai Bách Thú lão nhần đầu là âm phù không rõ ý nghĩa, hoàn toàn không thể tìm hiểu được tin tức từ những tiếng thú rống này. Nhưng ông ta không chịu tin tà, vẫn cứ đứng im tại chỗ, linh lực toàn thân phun trào, từng luồng thanh quang chiếu vào đám linh thú. Con linh thú kia chậm rãi nằm sấp xuống, tiếng rống trong miệng cũng dần dần lắng lại. “Đây là trực tiếp trị liệu nhân tố dị biến của linh thú?” Mọi người trông thấy cảnh tượng này, trong lòng đồng thời nảy ra ý niệm tương tự như nhau. Nhưng thanh quang vừa tiêu tán đã nghe phịch một tiếng. Con linh thú dị biến kia dồn sức phóng mạnh về phía Bách Thú lão nhần, trong miệng phát ra những tiếng gào thét như đang phát điền. Bách Thú lão nhần không ngừng thử nghiệm đủ các loại phương pháp trị liệu, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể tạm thời hóa giải được phần nào triệu chứng dị biến của linh thú, nhưng không lâu sau đó, linh thú lại khôi phục trạng thái cuồng bạo, hiệu quả trị liệu quá nhỏ. Bách Thú lão nhân do dự một lát, cuối cùng vẫn bay về chỗ mọi người đang chờ.
“Bách Thú đạo hữu, tình hình thế nào?” Lôi Hỏa Chân Quân lên tiếng hỏi. Trong ba tu sĩ được mời tới lần này, tu vi cảnh giới của Bách Thú lão nhân cao nhất, không biết đã trị liệu cho bao nhiêu con linh thú cao giai rồi, bởi vậy ba vị Tinh Chủ cũng gửi gắm nhiều hi vọng nhất vào ông ta nhất. Nhưng chờ mong càng nhiều thì thất vọng lại càng lớn, bởi khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, trong lòng ba vị Tỉnh Chủ đều có một chút phỏng đoán đại khái, chỉ vì vẫn còn ôm một tia hi vọng nên mới hỏi thăm Bách Thú lão nhân thôi. Quả nhiên, câu trả lời của Bách Thú lão nhân đã khiến tâm trạng của ba người trực tiếp chìm xuống đáy vực. “Xin lỗi, ta đã cố gắng hết sức. Con linh thú kia đã mất đi thần trí, không thể tiến hành kết nối như bình thường được. Dù lão phu có nắm giữ mấy môn bí thuật trị liệu bách thú, nhưng lại không thể đối phó được căn bệnh của đám linh thú này, càng không có cách tìm ra nguyên nhân khiến linh thú phát sinh tình huống dị thường, vì thế cũng không thể hốt thuốc đúng bệnh được. Ngộ nhỡ bất cần mà thi triển sai bí thuật, có thể sẽ dẫn tới xung đột với vật tà dị trong cơ thể linh thú, tạo thành hậu quả không thể lường trước.” Bách Thú lão nhân cất giọng già nua, chậm rãi nói.
Ba người Lôi Hỏa Chân Quân đã đoán được kết quả này từ trước, bởi vậy vẻ mặt ai nấy vẫn như thường.
“Vất vả cho đạo hữu rồi.” Thanh Thú Cổ Kính và Bách Thú lão nhân liên tiếp thất bại, lúc này trong lòng ba người đã không còn ôm bao nhiêu hi vọng, cả ba liếc mắt nhìn lẫn nhau, trong lòng đã có quyết định.
Chờ sau khi Lục Huyền quan sát xong, kết quả của nhóm linh thú phía dưới cũng chỉ có một, đó là bị diệt sát tại chỗ. Đám linh thú này đầu có phẩm giai từ ngũ phẩm trở lên, tập hợp lại cũng xem như một lực lượng tương đối cường đại, lại thêm chúng đã được rất nhiều tu sĩ trong Thiên Tinh Động nuôi dưỡng nhiều năm mới đạt đến trình độ như hiện tại, nếu thật sự phải giết sạch thì nói thật, bọn họ cũng không đành lòng. Nhưng đây cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ mà thôi, nếu thả đám linh thú này tự do, chưa biết chừng chúng còn có thể lây nhiễm cho càng nhiều linh thú khác, thậm chí sẽ gây bất lợi cho tất cả tu sĩ bên trong Thiên Tỉnh Động. “Các vị tiền bối, Tần đạo hữu, để Lục mỗ qua xem thử.” Vẻ mặt Lục Huyền vẫn tự nhiên như thường, hắn lên tiếng nói.
“Được, Lục tiểu hữu cứ việc kiểm tra, không cần có bất cứ gánh nặng tâm lý nào đâu.” Lôi Hỏa Chân Quân gật đầu nói.