Chương 1228: Nơi Này Cũng Có Thiên Tài...
Chương 1228: Nơi Này Cũng Có Thiên Tài...Chương 1228: Nơi Này Cũng Có Thiên Tài...
Trong lúc nói chuyện phiếm, Huyền Thành đạo nhân chợt bưng một bình linh nhưỡng màu xám bạc ổi tới, mặt ngoài linh nhưỡng có những tia sáng nhạt không ngừng lập loè, tựa như đang nhẹ nhàng lay động, nhưng nếu ngưng thần nhìn kỹ, lại có thể phát hiện ra thứ ánh sáng nhạt màu này vốn không hề lay động, bởi chúng chính là từng tia kiếm quang nhỏ đến mức tận cùng.
“Ö?” Kiếm Hoàn Chân nhận lấy chén rượu từ trong tay lão giả râu dài, nhìn loại linh dịch màu xám bạc trong chén, trên mặt lộ ra vẻ ngoài ý muốn. “Nói ra thì rất trùng hợp, bởi vì loại linh nhưỡng ngũ phẩm này có tên là Hoàn Chân Kiếm Dịch, cũng có vài phần duyên phận với tục danh của Kiếm Chủ đấy.” Huyền Thành đạo nhân khẽ cười nói.
“Có chuyện này Huyền Thành đạo trưởng không biết, Hoàn Chân Kiếm Chủ vốn là một loại truyền thừa của Động Huyền Kiếm Tông, chỉ cần nắm giữ Hoàn Chân Kiếm Phong thì được gọi bằng danh hiệu Hoàn Chân Kiếm Chủ. Trước bỉ nhân còn có vài vị tiền nhiệm được gọi bằng danh hiệu này, tu vi thực lực của bọn họ đều vượt trên ta.” “Đúng là loại Hoàn Chân Kiếm Dịch trong tay đạo hữu có mấy phần liên hệ với Hoàn Chân Kiếm Chủ. Bởi vị Hoàn Chân Kiếm Chủ đời thứ sáu từng tu luyện tới cảnh giới Hóa Thần, trong giai đoạn tu hành ban đầu, ngài ấy từng nghiên cứu ra loại Hoàn Chân Kiếm Dịch ngũ phẩm này. Quá trình ủ chế loại Hoàn Chân Kiếm Dịch này rất khó, bình thường đều cần tu sĩ Nguyên Anh tiêu hao rất nhiều thời gian và tỉnh lực mới có thể may mắn ủ chế thành công. Nhưng sau khi trở thành Nguyên Anh Chân Quân, thời gian của kiếm tu không còn dư dả nữa, hoặc là nhiều năm du lịch bên ngoài, hoặc là bế quan khổ tu, sao có thể dành nhiều thời gian cho việc ủ chế linh nhưỡng được? Bởi vậy ngay cả ở bên trong Kiếm Tông cũng không dễ gì thấy được thứ này.” Trên mặt Kiếm Hoàn Chân lộ vẻ hoài niệm.
Khi ông ta đột phá cảnh giới Kết Đan, sư tôn trong Kiếm Tông từng ban cho ông ta ba bình Hoàn Chân Kiếm Dịch, vừa là phần thưởng vừa để ông ta mượn cơ hội này rèn luyện kiếm đạo chỉ tâm. Ông ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Nhưng theo ông ta biết, ở bên trong Động Huyền Kiếm Tông, tốc độ tiêu hao của Hoàn Chân Kiếm Dịch còn nhanh hơn tốc độ sản xuất, hình như số linh dịch tồn lại trong tông môn còn ít hơn trước kia không chỉ một nửa. “Không biết vị đạo hữu kiếm tu ủ chế Hoàn Chân Kiếm Dịch này đang ở nơi nào? Có thể giới thiệu cho tại hạ làm quen hay không?” Ông ta tò mò hỏi lão giả râu dài.
Hoàn Chân Kiếm Dịch xuất hiện đã nhiều năm, phối phương của nó cũng không phải loại được bảo mật cấp cao nhất trong Kiếm Tông, nên vẫn có khả năng lộ ra ngoài. Có điều, vì thuộc tính đặc biệt của Hoàn Chân Kiếm Dịch nên chỉ có kiếm tu tinh thông kiếm đạo, lại có đầy đủ tài liệu Kiếm Thảo trong tay, mới có thể ủ chế ra được, bởi vậy ông ta mới có vài phần hứng thú, muốn kết bạn với vị kiếm tu kia một phen. “Kiếm tu? Đạo hữu?” Lão giả râu dài hơi cau mày nói: “Theo như tại hạ được biết thì người ủ ra Hoàn Chân Kiếm Dịch này vốn không phải kiếm tu, cũng không có tu vi Nguyên Anh mà chỉ là một linh thực sư cảnh giới Kết Đan hậu kỳ.”
“Trình độ linh thực của người này được xưng tụng là số một - số hai trong Ly Dương cảnh, đồng thời đối phương còn am hiểu nhiều loại linh nhưỡng thượng đẳng, Hoàn Chân Kiếm Dịch này chúng ta đã mua từ chỗ vị linh thực sư kia.” Huyền Thành đạo nhân giải thích cặn kẽ cho đối phương. Ông ta vốn phụ trách chuyện nghênh đón và thu xếp cho các tu sĩ, sinh linh đến từ chư thiên giới vực, bởi vậy đệ tử Đạo Tông mua sắm linh nhưỡng nhất định phải được ông ta cho phép. Vì thế ông ta cũng hiểu rõ về lai lịch của Hoàn Chân Kiếm Dịch.
Thậm chí trong lúc giao lưu với những đồng đạo khác, ông ta cũng được biết về trình độ xuất thần nhập hóa của Lục Huyền trên phương diện linh thực. “Linh thực sư Kết Đan hậu kỳ?” Vẻ mặt Hoàn Chân Kiếm Chủ không khỏi nghi hoặc. “Chẳng lẽ tại Vân Hư Vực còn có một thiên tài kiếm đạo? Bất kể thế nào vẫn phải tìm hiểu về lai lịch của Hoàn Chân Kiếm Dịch này mới được.” Ông ta thầm nghĩ như vậy, đồng thời trong lòng cũng hạ quyết tâm, chờ đến khi buổi giao lưu kết thúc sẽ đi hỏi Huyền Thành đạo nhân về tin tức của vị linh thực sư kia. Bên ngoài Ly Dương Đạo Tông. Ba người Cát Phác được thu xếp ở lại bên trong một khu biệt viện yên tĩnh, Mạc Viễn Phong có cảnh giới Nguyên Anh, lại có thân phận Kiếm Tử chân truyền của Kiếm Tông, nên được ở một mình trên một đỉnh núi tú lệ.
Sáng sớm hôm sau, Cát Phác khoanh chân ngồi trên một chiếc giường làm từ linh mộc, chợt mở bừng hai mắt, linh quang mênh mông trong đôi đồng tử đen trắng kia cũng thu lại. Sau một đêm đả tọa, thể xác và tinh thần gã đầu được điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất rồi. “Chu sư huynh lại đang tu tập kiếm thuật.” Trong sân, từng tia kiếm khí trong suốt lúc ẩn lúc hiện, phân phân hợp hợp, cực kỳ quỷ bí.
Còn một sư huynh khác, không cần nghĩ cũng biết là vẫn đang ngáy khò khò rồi. “Vạn sư huynh, Chu sư huynh, Cát sư đệ, nghỉ ngơi thế nào rồi?” Đột nhiên, một giọng nói ôn hòa truyền vào tai ba người, một tiểu đạo trưởng tướng mạo thanh tú nhẹ nhàng tiến vào trong sân.
“Gặp qua Thanh Hư đạo hữu.” Cát Phác vội vàng ra ngoài nghênh đón. Vị Thanh Hư đạo trưởng trước mặt chính là nội môn đệ tử có tu vi Kết Đan hậu kỳ của Ly Dương Đạo Tông, trực tiếp phụ trách thu xếp chỗ ăn ở cho ba người bọn họ.
Mấy người hàn huyên vài câu, tiểu đạo trưởng mới lên tiếng hỏi: “Ba vị sư huynh sư đệ, tại Thiên Dương Phong nội tông có một buổi tụ hội, rất nhiều thiên chi kiêu tử đến từ chư thiên giới vực đầu tham dự, cùng nhau giao lưu thuật pháp, luận bàn tài nghệ lúc rảnh rỗi, không biết ba vị có hứng thú hay không?”
“Chư thiên giới vực? Có thiếu nữ Yêu tộc hay không?” Vừa nghe tới câu này, Vạn Trọng đã vội vàng lao ra, ôm theo vẻ mặt tràn đầy khát khao mong chờ hỏi Thanh Hư đạo trưởng.
“Có, có mấy Hồ nữ đến từ Thanh Khâu sơn và những nữ tử Yêu tộc khác.” Thanh Hư đạo trưởng thành thật đáp. “Hồ nữ Thanh Khâu? Vậy nhất định phải đi xem rồi. Không biết cảm giác trải nghiệm như thế nào. Hai vị sư đệ có muốn đi cùng không?” Vạn Trọng quay đầu nhìn hai người Chu Sào, Cát Phác phía sau.
“Được.” Hàng nghìn hàng vạn kiếm khí trong suốt nhanh chóng hợp lại, hóa thành một thanh Kiếm Thảo gần như trong suốt, nếu Lục Huyền có mặt ở đây, khẳng định là hắn có thể nhận ra thứ này chính là Phân Quang Độn Ảnh Kiếm Thảo hắn từng bồi dưỡng. “Hết thảy đầu nghe theo hai vị sư huynh.” Cát Phác thấp giọng nói.
Cứ như vậy, được Thanh Hư đạo trưởng dẫn dắt, ba người bọn họ tiến vào một ngọn núi cao lớn hùng vĩ. Trên sườn núi có một khu quảng trường bằng phẳng rộng lớn, trên quảng trường đã có hàng trăm tu sĩ khí vũ hiên ngang, mỗi người đều có tu vi Kết Đan, tụ tập từ trước rồi. Trong nhóm này, một phần nhỏ tu sĩ trực tiếp thu hút khá nhiều sự chú ý của mọi người. Đó là hơn ba mươi Yêu tộc, về chỉnh thể, bọn họ vẫn duy trì hình người nhưng một phần thân thể lại còn lưu lại dấu vết của yêu thú.
Trong ba mươi mấy Yêu tộc kia, có năm hồ nữ với tư thái khuynh quốc khuynh thành, dáng điệu nụ cười đầu mang theo cảm giác mị hoặc tự nhiên, đằng sau lưng lại có vài chiếc đuôi lông xù trắng muốt từ dưới eo rủ xuống, chỉ cần nhẹ nhàng lắc lư hai cái cũng có thể chọc cho lòng người ngứa ngáy không thôi.