Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch)

Chương 1243 - Chương 1244: Chính Dương Sa!

Chương 1244: Chính Dương Sa! Chương 1244: Chính Dương Sa!Chương 1244: Chính Dương Sa!

Nhằm tối đa hóa giá trị của các loại bảo vật này, Lục Huyền cũng không vội vã đi trao đổi lấy những thứ khác. Khoảng nửa ngày sau có một nữ tu Kết Đan trung kỳ đi tới phía trước quầy hàng của Lục Huyền. Có lẽ trước khi tới đây nàng đã có chút hiểu biết về hắn cũng như những yêu cầu của hắn rồi, bởi vậy vừa tới đã vào thẳng vào chủ đề: “Lục đạo hữu, trong tay ta có một phần linh nhưỡng Chính Dương Sa ngũ phẩm, số lượng không ít, muốn đổi lấy tấm kiếm phù ngũ phẩm kia của đạo hữu.”

“Ồ? Đạo hữu lấy ra cho tại hạ xem thử được không?” Lục Huyền tò mò hỏi.

Nữ tu khẽ gật đầu, trước mặt nàng lập tức xuất hiện một đống nhỏ linh sa màu trắng thuần. Linh sa tản ra một mảnh bạch quang mỏng manh, vô cùng nóng bỏng, còn cách khá xa mà phía trên da thịt đã cảm nhận được chút nóng rực rồi, khi đưa linh thức vào thăm dò, có thể cảm nhận được bên trong đang ẩn chứa một luồng khí tức chí dương chí cương. “Chính Dương Sa là linh nhưỡng ngũ phẩm đặc biệt, bên trong ẩn chứa khí tức chí dương, có ích lợi rất lớn với quá trình sinh trưởng của các loại linh thực chí cương chí dương.” Nữ tu nọ chậm rãi nói.

“Trong tay đạo hữu có bao nhiêu Chính Dương Sa?” Lục Huyền có vài phần hứng thú với thứ linh nhưỡng đặc thù này. Phải biết rằng, hắn không hề kén chọn, luôn có khả năng đi gieo trồng đủ các loại linh thực thiên kì bách quái, chỉ cần nhìn thấy là sẽ thu vào linh điền, bởi vậy gia tăng chủng loại linh nhưỡng vốn là điều cực kỳ cần thiết. Coi như chuẩn bị trước cũng tốt, tránh trường hợp tìm thấy linh chủng lại phải mất thêm thời gian tinh lực đi tìm kiếm linh nhưỡng linh sa tương ứng. “Khoảng hai mươi cân.” “Được. Nhưng hẳn là đạo hữu biết rõ, trong các loại bảo vật cùng giai thì giá trị của linh nhưỡng thấp hơn so với phù lục khá nhiều, hơn nữa kiếm phù của tại hạ có tính sát phạt rất mạnh, tuyệt đối là mặt hàng có một không hai trong các loại phủ lục. Hai mươi cân Chính Dương Sa đổi hai tấm kiếm phù ngũ phẩm, đạo hữu thấy thế nào?” Lục Huyền gật đầu nói.

Nữ tu trầm ngâm một hồi, cứ do dự mãi không thôi, cuối cùng vẫn quyết định đồng ý. “Thành giao.” Dù Chính Dương Sa là linh nhưỡng hiếm thấy, tác dụng rất mạnh, nhưng vẫn có tính cực hạn khá lớn, không dễ tìm được cơ hội để sử dụng đến nó, mà kiếm phù trong tay Lục Huyền lại có thể cứu mình một mạng trong những thời khắc mấu chốt. Tuy chỉ có thể đổi được hai tấm kiếm phù nhưng nàng đã cảm thấy cực kỳ thỏa mãn rồi.

Trên quầy hàng của Lục Huyền, nàng chọn mỗi loại Huyền Âm Kiếm phù và Chân Sát Kiếm Phù một tấm sau đó hài lòng rời đi.

“Tiểu hữu, Đại Nho Văn Cung này của ngươi muốn trao đổi như thế nào?” Sau khi nữ tu nọ rời đi không lầu, lại có một vị văn sĩ cầm quạt lông, đội khăn chít đầu màu xanh, khí chất nho nhã đi tới phía trước quầy hàng.

“Hồi bẩm tiền bối, toàn bộ những món bảo vật trên quầy hàng của ta chỉ dành để trao đổi với linh chủng, cây non linh thực cao giai, thai noãn linh thú hoặc phương pháp ngưng chủng cùng các loại linh tuyền linh nhưỡng.” Lục Huyền cảm nhận được khí tức cường đại từ trên cơ thể Nho sĩ, lập tức lên tiếng kính cần nói.

“Trong tay ta có một thanh bích đào linh kiếm thất phẩm, có thể đổi với Đại Nho Văn Cung này của tiểu hữu được không?” Nho sĩ cười hỏi, sau đó tiện tay trảo một cái, một thanh phi kiếm màu xanh thẳm đã bắn từ trong hư không ra. Linh khí nồng đậm trên thân kiếm hóa thành từng cơn sóng biển màu xanh lam, không ngừng khuấy động, thậm chí còn có tiếng sóng vỗ mơ hồ truyền đến bên tai.

“Tiền bối thứ lỗi, trước mắt vấn bối chỉ cần các loại bảo vật như linh chủng mà thôi.” Phải biết rằng, trong tay Lục Huyền có Âm Dương Nguyên Từ Thần Châm, Nam Minh Lôi Hỏa Giám và các loại bảo vật thất phẩm quý hiếm khác, hắn hoàn toàn không có tâm trí để tế luyện thêm một thanh phi kiếm thất phẩm bình thường, bởi vậy mới giả vờ do dự một lát, cuối cùng vẫn lên tiếng từ chối.

“Đại Nho Văn Cung chỉ có chút tác dụng khi nằm trong tay tu sĩ Nho đạo mà thôi, đổi lấy thanh bích đào linh kiếm này đã là dư dả rồi. Sau đó, tiểu hữu hoàn toàn có thể dùng thanh phi kiếm thất phẩm này đi đổi lấy linh chủng mình cần từ trong tay những đạo hữu khác.” Nét mặt Nho sĩ vẫn bình thản nhưng trong giọng nói lại mơ hồ có ý uy hiếp. Đại Nho Văn Cung trong tay Lục Huyền quá mức hiếm thấy, thứ này chỉ có khả năng hình thành sau khi Đại Nho cảnh giới Nguyên Anh tọa hóa. Với tu sĩ Nho đạo, thứ này tuyệt đối xứng đáng với hai từ vô giá, một khi có được nó rồi giao lại cho hậu đại có thiên phú xuất chúng nhất trong tộc, rất có khả năng sẽ khiến kẻ đó trưởng thành đến cấp bậc Đại Nho. Xưa nay, ông ta luôn tu thần dưỡng tính, nhưng sau khi nhìn thấy Đại Nho Văn Cung và Lục Huyền chỉ có một mình, trong lòng lại không kìm được mà nổi lên ý xấu. “Lục sư đệ, sao ngươi lại đi một mình tới mở quầy ở đây? Không lâu nữa hội đấu giá sẽ bắt đầu đấy. Sư đệ muốn bảo vật gì cứ trực tiếp đi hỏi Hoàn Chân sư thúc là được mà?” Nho sĩ nọ đang định cưỡng ép đòi trao đổi Đại Nho Văn Cung của Lục Huyền thì đột nhiên một giọng nói ôn hòa truyền vào trong tai hai người. Tiếng còn chưa dứt đã thấy một thanh niên tuấn lãng sau lưng có bóng kiếm trùng điệp đi tới phía trước quây hàng.

“Mạc đạo hữu.” Nho sĩ chắp tay thi lễ.

“A, thì ra là Trần đạo hữu của Trần gia tại Đại Hạ cảnh.” Mạc Viễn Phong gật đầu với văn sĩ, sau đó ánh mắt lại dừng trên người Lục Huyền, trong ánh mắt toát lên vẻ thân mật đặc biệt rõ ràng. Cảm nhận của gã với tiểu sư đệ mới gia nhập Kiếm Tông này không tệ, mà Kiếm Hoàn Chân cũng rất yêu quý người này, bởi vậy mới càng thêm ân cần săn sóc.

“Mạc sư huynh, sư đệ sẽ cùng ngươi tới hội đấu giá.” Lục Huyền dứt khoát phất tay một cái, mấy món bảo vật trên quầy hàng, kể cả Đại Nho Văn Cung đều nhanh chóng bay vào trong túi trữ vật của hắn. Mạc Viễn Phong gật đầu với Nho sĩ bên cạnh, ngay sau đó, một tia kiếm quang bay ra từ sau lưng, bao trùm lấy Lục Huyền rồi biến mất chỉ trong nháy mắt.

“Sư huynh sư đệ? Rốt cuộc tu sĩ kia có lai lịch ra sao? Vì sao hắn lại gọi Kiếm Tử chân truyền của Động Huyền Kiếm Tông là sư huynh?” Bàn chân Nho sĩ như bị đóng đinh tại chỗ, trong lòng kinh nghi bất định. Tuy ông ta cũng có cảnh giới Nguyên Anh tương đương với Mạc Viễn Phong kia, nhưng trong các tu sĩ cùng giai vẫn có sự khác biệt rất lớn. Nói chính xác hơn là nếu đem ra so sánh với Mạc Viễn Phong thân là Kiếm tử chân truyền của Kiếm Tông, thực lực của ông ta sẽ kém xa tít tắp.

Về phần thế lực sau lưng lại càng không cần phải so sánh làm gì. Một bên là kiếm đạo đại tông số một số hai trong chư thiên giới vực, một bên chỉ là Nho đạo thế gia có thanh danh không nhỏ tại Đại Hạ cảnh, hai bên có khác biệt rất lớn.

Nghĩ đến khoảng cách như rãnh trời giữa Động Huyền Kiếm Tông và gia tộc mình, ánh mắt ông ta lập tức sáng tỏ, đã nhanh chóng bay về hướng trái ngược với hai người kia.
Bình Luận (0)
Comment