Chương 125: Xích Lân Giáp!
Chương 125: Xích Lân Giáp!
Trong linh điền, một số chủng loại nhị phẩm, tam phẩm đều có giá trị rất cao. Huống chi mỗi khi một gốc linh thực nhị phẩm hay tam phẩm thành thục đều đại diện cho phần thưởng phong phú từ quầng sáng màu trắng mà chúng mang lại.
Nếu rời khỏi phường thị và chỉ sử dụng túi trữ vật, hắn thực sự không thể duy trì sinh cơ của chúng trong một khoảng thời gian dài được, nhưng bây giờ có Sinh Sinh Đại, vấn đề này đã được giải quyết.
"Linh thực và linh thú tam phẩm trở xuống..." Lục Huyền tự lẩm bẩm, ánh mắt đảo qua linh điền rồi tập trung lên đám Hồng Tu Lý đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong ao linh tuyền.
Hồng Tu Lý là linh thú không phẩm cấp, Lục Huyền dự định sẽ dùng chúng nó làm thí nghiệm trước.
Linh lực nhanh chóng quấn lấy một con trong đám Hồng Tu Lý bên dưới, trực tiếp kéo nó ra khỏi ao linh tuyền, Hồng Tu Lý còn chưa phản ứng kịp, đã bị Lục Huyền bỏ vào trong Sinh Sinh Đại.
Linh thức thăm dò vào bên trong túi vải màu xanh đen, Hồng Tu Lý đang bồng bềnh trong không gian hỗn độn, có chút hốt hoảng lắc đầu vẫy đuôi, hai sợi râu dài màu hồng cũng tùy ý bay múa lung tung.
“Phịch” một tiếng, Hồng Tu Lý đã bay ra khỏi Sinh Sinh Đại, đập xuống mặt ao linh tuyền, đánh thức hai con còn lại. Ba con Hồng Tu Lý vừa giật mình bừng tỉnh sau giấc ngủ, lập tức ngơ ngác nhìn nhau, không biết chuyện gì đã xảy ra.
"Nhóc con kia, lại đây chút nào." Lục Huyền gọi Bích Tình Đạp Vân Linh Miêu đi qua, hắn đang có chút nóng lòng muốn thử.
Ấu thú linh miêu lạnh lùng nhìn Lục Huyền, bàn chân dày như mây trắng của nó lặng lẽ giẫm trên mặt đất, bước đi uyển chuyển.
"Ta muốn thử cho ngươi vào đây một chút, tí cái là ra thôi."
Đạp Vân Linh Miêu khẽ gật đầu. Lục Huyền cho nó vào Sinh Sinh Đại, một lát sau mới lấy ra.
"Ngoeo..." Vừa đáp xuống mặt đất, Đạp Vân Linh Miêu đã nhỏ giọng kêu, có thể thấy lúc này tâm trạng của nó không được tốt, tiếng kêu cũng tinh tế, mềm mại hơn bình thường rất nhiều.
Lục Huyền tập trung tâm thần lên người nó, chỉ trong nháy mắt đã biết được lý do, thì ra khi linh miêu đợi ở trong Sinh Sinh Đại u ám, nó chợt nhớ lại trải nghiệm bị bắt và nhốt trong lồng trước đây.
"Được rồi, không cần phải lo lắng, lúc đi ra ngoài ta sẽ cố hết sức để ngươi ở bên ngoài, nếu không thật sự cần thiết sẽ không thu ngươi vào trong túi vải." Lục Huyền cất tiếng an ủi nó.
"Ngao ~" Linh miêu vội vàng đáp lại, trong vô tình, tiếng kêu của nó lại biến thành giọng gió, nhưng thanh âm nguyên bản quá thô và ồm ồm, nên dù nó đã cố gắng tỏ vẻ đáng yêu hơn, vẫn toát ra cảm giác ngỗ nghịch nồng đậm.
Một đêm trôi qua.
Ngày hôm sau, sắc trời vừa hửng sáng, Lục Huyền đã đứng dậy đi tới khu vực linh điền đang gieo trồng Huyết Ngọc Tham, tàn nhẫn tách những cây Huyết Ngọc Tham đang tụm năm tụm ba đang ôm ấp nhau thành từng cây riêng lẻ. Sau đó, hắn lại đi vòng quanh linh điền dò xét một lượt, căn cứ vào nhu cầu nhỏ bé của mỗi gốc linh thực để thỏa mãn chúng theo nhiều cách khác nhau.
"Hả?" Đến cuối cùng, khi tới bên cạnh bờ ao linh tuyền, Lục Huyền không nhịn được, lại khẽ ồ lên. Chỉ thấy một quầng sáng màu trắng to cỡ nắm đấm đang lẳng lặng trôi trên mặt nước, sau khi mặt nước gợn sóng, luồng ánh sáng bên dưới chịu ảnh hưởng bởi hiện tượng khúc xạ, lại trực tiếp biến thành những cái bóng mờ không đồng nhất.
"Đây là... Có một con Hồng Tu Lý đã trưởng thành rồi?" Gương mặt Lục Huyền đầy kinh ngạc xen lẫn với vui mừng, hắn khe khẽ lẩm bẩm.
Tâm thần đảo qua một lượt, hắn đã nhanh chóng khóa chặt con Hồng Tu Lý vừa tiến vào thời kỳ thành thục.
"Đi, bắt nó từ trong ao linh tuyền ra." Hắn chỉ vào con Hồng Tu Lý có thân hình béo khỏe nhất, nói với Đạp Vân Linh Miêu.
Linh miêu chồm ngươi lên, dùng hai chân sau đạp nhẹ trên mặt nước, rồi nhanh như cắt đã ngoạm lấy bộ râu dài hồng mảnh của Hồng Tu Lý. Hồng Tu Lý không chống cự được đã lập tức bị đưa lên khỏi mặt nước, ngay khi nó nghĩ rằng mình sẽ rơi xuống ao linh tuyền như thường lệ, thì một cây hồng châm đã xuyên thủng đầu cá, chuẩn bị mang nó vào phòng bếp rồi.
"Bắt đầu nổi lửa thôi nào."
"Ngày trưởng thành chính là ngày cho vào nồi, ngươi ăn nhiều linh mễ như vậy cũng đến lúc báo đáp lại ta rồi." Lục Huyền xắn tay áo, nhặt quầng sáng màu trắng đang lơ lửng trong ao linh tuyền lên.
【Thu hoạch một con Hồng Tu Lý, nhận được pháp khí Xích Lân Giáp nhị phẩm. 】
Một luồng ý niệm hiện lên trong đầu hắn, đồng thời trên tay hắn cũng xuất hiện một kiện nội giáp màu xích hồng, bên ngoài nội giáp có chi chít những miếng lân giáp giống như vảy cá, lực phòng ngự cực cao.
Lục Huyền thu Xích Lân Giáp nhị phẩm vào trong túi trữ vật, vội vã đi vào phòng bếp.
Liệt Ngân Nhận được phân chia thành mười mấy mảnh bạc trắng, lập tức bắt tay vào việc, chỉ mấy hơi thở sau đã cạo sạch vảy của con Hồng Tu Lý mới hi sinh kia rồi.
Lục Huyền thu gom hai sợi râu dài màu hồng cùng với rất nhiều vảy cá lại cùng nhau.
Hồng Tu Lý chỉ là linh thú không phẩm giai, râu dài và vảy trên cơ thể nó không đổi được nhiều linh thạch, nhưng Lục Huyền chưa bao giờ có thói quen lãng phí, hắn dứt khoát thu toàn bộ chúng vào trong túi trữ vật.
Sau nửa canh giờ bận rộn, một nồi cá tươi bốc khói nghi ngút đã được bưng lên bàn. Lục Huyền gắp một miếng lên, mùi vị tươi mát và cực kỳ đậm hương lập tức lan tràn trong cổ họng của hắn. Miếng thịt cá kia vừa tiến vào trong bụng, hắn đã cảm nhận được một luồng khí ấm áp chạy khắp tứ chi, xương cốt, làm cho toàn thân ấm áp.
"Làm bạn với ta lâu như vậy, ít nhiều gì cũng có chút tình cảm, thật sự không nỡ..."
Khóe miệng Lục Huyền không nhịn được lại chảy xuống một giọt nước thương tâm, nghĩ đến lúc mới mua, nó chỉ là một con Hồng Tu Lý nho nhỏ, hắn đã nuôi và cho nó ăn từng chút từng chút, vậy mà hiện giờ, nó đã nằm đây, trong cái tô này…
Trong lòng không khỏi xót xa, hắn lại hung hăng gắp một miếng thịt cá thật lớn và ăn ngấu nghiến.
Rõ ràng đang đứng trước mỹ vị nhưng Đạp Vân Linh Miêu vẫn duy trì tư thế dè dặt và tao nhã vốn có, nó lẳng lặng nằm dưới chân Lục Huyền, nhưng cái miệng không ngừng kêu ngao ngao như đang muốn nói, hắn mau cho nó thêm mấy miếng thịt cá xương cá đi.
Lục Huyền không thể chịu nổi tiếng kêu ngao ngao mang hàm ý khó hiểu của nó, chỉ có thể nhanh chóng nhét một miếng cá lớn vào, bịt cái miệng kia lại thôi.
...
"Sư tỷ." Vương Sùng An nhẹ nhàng gõ vào cửa, lại nhỏ giọng gọi.
Chỉ nghe một tiếng “Cọt kẹt” vang lên, cánh cửa được mở ra, một thiếu nữ áo đỏ ló đầu nhìn: "Vương sư đệ, có chuyện gì không?"
"Ta đi phường thị tìm kiếm một lần, đã tìm được vài loại linh quả thích hợp cho linh thú của sư tỷ ăn rồi. Sư tỷ cầm đi, xem Xích Tiêu có hứng thú hay không?" Thanh niên anh tuấn Vương Sùng An khẽ nhếch miệng mỉm cười, mang đến cho người ta một loại cảm giác như tắm gió xuân.
"Đa tạ Vương sư đệ." Thiếu nữ áo đỏ nhận đĩa linh quả do Vương Sùng An đưa tới, lại đi vào trong phòng, chỉ chốc lát sau đã đi ra, trên mặt lộ vẻ bất lực.
Trong đĩa trái cây chỉ có mấy linh quả với vết răng trên bề mặt, nhưng những vết răng kia cũng rất nhỏ, hoàn toàn có thể nhìn ra con Tứ Mục Xích Tiêu này không có hứng thú, cũng không thèm ăn những loại linh quả này.