Chương 1253: Khảo Nghiệm!
Chương 1253: Khảo Nghiệm!Chương 1253: Khảo Nghiệm!
“Đây là Thiên Lôi Kiếm Thảo, do Kiếm Thảo nhị phẩm phổ thông trải qua nhiều lần cải tiến, cuối cùng dị biến thành, bên trong ẩn chứa khí tức lôi linh nồng đậm, khiến kiếm khí kích phát ra có mang theo hiệu quả như lôi mang công kích.” Kiếm Hoàn Chân giới thiệu với vị kiếm tu trung niên kia.
“Thí nghiệm bước đầu, đúng là loại Kiếm Thảo tứ phẩm mới.” Rốt cuộc trên mặt Lý Huyền Trần cũng lộ ra một nụ cười. Ông ta lại nhanh chóng chuyển hướng chú ý sang chiếc hồ lô màu xanh biếc bên cạnh.
“Đây là linh thực được cải tiến từ Dưỡng Kiếm Hồ Lô tam phẩm phải không?”
Nhìn bề ngoài Tiểu Động Huyền Kiếm Hồ có đến bảy - tám phần tương tự với tiền thân là Dưỡng Kiếm Hồ Lô, nhưng bên trong lại có điều hoàn toàn khác biệt. Khi nhẹ nhàng lay động trái bầu, một tia kiếm khí cực nhỏ lập tức từ bên trong hồ lô bắn ra. Tuy kiếm khí bay đi rất nhanh nhưng lại bị hai ngón tay của Lý Huyền Trần tùy ý nắm lẫy, khiến nó không thể động đậy được.
“Không ngờ bên trong trái hồ lô nho nhỏ này lại có một tia Động Huyền kiếm khí?” Trên mặt ông ta lộ rõ vẻ nghỉ hoặc, không nhịn được khẽ bật thốt lên.
“Không sai, đây chính là nguồn gốc của cái tên Tiểu Động Huyền Kiếm Hồ. Dù chỉ có một tia nhưng với những đệ tử ngoại môn cảnh giới Luyện Khí hoặc Trúc Cơ, nó lại mang đến ích lợi cực lớn, có thể trợ giúp bọn họ dễ dàng lĩnh ngộ các đại kiếm kinh của Kiếm Tông, tạo thành trụ cột vững chắc cho việc tu hành sau này.” Kiếm Hoàn Chân giả bộ rụt rè cười nói. “Bảo bối tốt!” Bất tri bất giác Diệp Lăng Không đã tới gần hai người bọn họ từ bao giờ, cũng không nhịn được khẽ cảm khái một câu. “Ngươi chỉ tới Vân Hư Vực một chuyến mà lại đào được một nhân tài về linh thực như thế ở đâu ra vậy? Một người ngoài mà có thể nghiên cứu và cải tiến ra Kiếm Thảo và Kiếm Hồ tứ phẩm, không phải là cố ý lừa gạt... đấy chứ?” Gã nghi hoặc hỏi, thật sự là cảnh tượng trước mắt này quá mức khó tin đến không thể nào tưởng tượng nổi rồi.
Phải biết rằng, mỗi chủng loại linh thực cao giai mới, nhất là Kiếm Thảo cao giai đều là thành quả nhận được sau khi tông môn hao tốn lượng lớn nhân lực vật lực, lại trải qua thật nhiều năm tháng mới có thể cải tiến thành công. Vậy mà hiện giờ, thoáng chốc Kiếm Hoàn Chân lại lấy ra tới hai loại?
Với tâm tính cảnh giới Nguyên Anh của gã cũng không khỏi sinh lòng hoài nghi.
“Yên tâm, linh thực sư kia là đệ tử chi nhánh của Kiếm Tông ta, lai lịch rất rõ ràng.” Kiếm Hoàn Chân tự tin đáp. “Thiên tài như vậy ở lại Hoàn Chân Kiếm Phong của các ngươi không phải là quá lãng phí sao? Không bằng hãy đưa hắn đến Xung Hư Kiếm Phong chúng ta, đảm bảo ngày sau, hắn có thể tỏa sáng rạng rỡ trong Kiếm Tông! Ngươi muốn cái gì Xung Hư sư huynh cũng sẽ thỏa mãn ngươi.” Diệp Lăng Không chủ động đào người thay Kiếm Chủ sư huynh nhà mình. Kiếm Hoàn Chân liếc mắt nhìn gã, không buồn để ý. “Lý sư đệ, nếu đã nghiệm chứng Thiên Lôi Kiếm Thảo và Tiểu Động Huyền Kiếm Hồ đúng thực, không biết Linh Thực Điện sẽ trọng thưởng thế nào?”
Ông ta hỏi kiếm tu trung niên.
“Mới chỉ là nghiệm chứng bước đầu thôi, dù sao cũng chỉ là hai gốc linh thực thành phẩm, có lẽ chỉ là dị biến vì nhân tố ngẫu nhiên. Tiếp theo còn cần bổ sung linh chủng và quan trọng nhất là phương pháp ngưng chủng. Hoàn Chân sư huynh ở đây chờ một lát, hai gốc Kiếm Thảo Kiếm Hồ này còn cần để các linh thực sư khác trong điện xác nhận.”
Tuy ông ta đã xác định không có gì sai sót, nhưng nói tới chủng loại Kiếm Thảo Kiếm Hồ hoàn toàn mới thì vẫn phải thật cẩn thận mới được. “Được, không vội không vội, vừa hay đã lâu ta không tới Linh Thực Điện, để ta dạo chơi xung quanh một lát.” Lúc này, tâm trạng Kiếm Hoàn Chân đang rất tốt, nên nghe vậy chỉ khẽ cười nói.
Hoàn Chân Kiếm Phong.
“Lục sư điệt, hiện tại đã xác nhận được thân phận đệ tử Thiên Kiếm Tông của ngươi rồi, đồng thời cũng kiểm tra qua căn cốt tư chất của ngươi, tiếp theo chỉ còn một bước cuối cùng. Kiếm Tông sẽ dùng bảo vật đặc biệt để kiểm tra xem có yêu vật tà ma đang ẩn núp trong cơ thể ngươi không, để tránh bị tà ma hoặc một số tà tu có ý đồ bất chính lẻn vào tông môn.” Nguyên Dung mặc đạo bào hỏa hồng cười nói với Lục Huyền.
Có Nguyên Anh Chân Quân dẫn dắt, hiệu suất hoàn thành nghiệm chứng thân phận của Lục Huyền cực cao. Hắn vẫn cất minh bài thân phận của Thiên Kiếm Tông trong túi trữ vật, bên trong ẩn chứa tỉnh huyết của hắn, sau khi thi triển vài loại kiếm quyết của Thiên Kiếm Tông, bài kiểm tra tiếp theo cũng dễ dàng vượt qua.
Về phần căn cốt tư chất, bởi hắn đã hoàn toàn luyện hóa Lưu Ly Xích Phượng Cốt lại cộng thêm một chút cải thiện đến một số loại thiên tài địa bảo khác, giờ hắn đã có tư chất trung thượng, Lục Huyền cũng khá vừa lòng với kết quả này.
“Hết thảy đầu nghe theo sư thúc an bài.” Vẻ mặt Lục Huyền vẫn thản nhiên như thường, tà ma Nhục Linh Thần, yêu ma Thiên Thủ Ma, tà vật Huyết Tuyền Bạng Mẫu hắn nuôi dưỡng đều ở trong Phong Uyên Tinh Động, tất nhiên sẽ không lo bị phát hiện có gì đó dị thường. Nguyên Dung dẫn hắn tới chỗ một lão giả Nguyên Anh cầm một chiếc gương cổ bằng đồng xanh trong tay: “Trương sư huynh, làm phiền ngươi.” Lão giả khẽ gật đầu, ngay sau đó lượng lớn linh lực dũng mãnh tiến vào bên trong chiếc gương cổ bằng đồng xanh. Đồng thời lão giả lại quơ quơ nó ở trước người Lục Huyền, chỉ thấy một tia sáng màu xanh mênh mông chiếu lên người Lục Huyền, bắt đầu chậm rãi lưu chuyển xung quanh người hắn.
“Chiếc gương cổ bằng đồng xanh này vốn là một món dị bảo thất phẩm của tông môn, các loại tà dị, khí tức dơ bẩn khi bị nó chiếu rọi đầu sẽ lộ nguyên hình.” Theo lời giới thiệu của Nguyên Dung, ánh sáng xanh kia dần dần thu lại, hóa thành một tia thanh quang quay về bên trong chiếc gương cổ bằng đồng xanh.
Bên trong gương cổ, một quầng sáng màu xám mang theo huyết sắc nhỏ tới mức không thể nhìn thấy chợt lóe lên rồi lại ngay lập tức khôi phục như thường.
“Thế nào rồi Sư huynh?” Nguyên Dung cười hỏi.
“Rất bình thường, đừng nói yêu ma tai ma, ngay cả hung sát, khí tức huyết tỉnh trong cơ thể tu sĩ bình thường đều ít ỏi đến gần như không có. Tu sĩ có thể tu luyện tới cảnh giới Kết Đan thường sẽ trải qua hàng trăm hàng nghìn lần tranh đấu cùng yêu thú hoặc tu sĩ khác, khẳng định là dưới tay có không ít sinh mạng, nên người như Lục sư điệt thật sự là hiếm thấy.” Lão giả có chút ngoài ý muốn đánh giá Lục Huyền.
“Bẩm sư thúc, sư điệt chỉ là một gã linh thực sư, xưa nay luôn lấy việc giúp người làm niềm vui, không giỏi đấu pháp nân rất ít đi thăm dò bí cảnh, mỗi ngày chỉ một lòng một dạ chuyên tâm bồi dưỡng linh thực và tăng cường tu vi thôi.” Lục Huyền cười nói.
“Chẳng trách, người như sư điệt, dù xếp vào giữa nhóm linh thực sư cũng là loại thuần túy nhất.” Lão giả không khỏi cảm khái một phen.
“Sư thúc quá khen rồi.” Lục Huyền cúi đầu cười, trên mặt mang theo vài phần ngại ngùng.
“Tuy ta đang nuôi dưỡng loại tà ma cấp Tai sau khi trưởng thành sẽ có chiến lực tương đương với Nguyên Anh như Nhục Linh Thần cùng với Thiên Thủ Ma, còn dùng máu thịt, hồn phách, hài cốt của vô số tu sĩ và yêu ma đi tẩm bổ cho hàng loạt đám linh thực tà dị dưới tay mình, nhưng ta đúng là một linh thực sư thuần túy. Một linh thực sư đã thoát ly thú vui giết chóc cấp thấp rồi.” Trong lòng hắn thầm giễu.