Chương 1255: Hỏa Lân Nhi Mặc Cảm!
Chương 1255: Hỏa Lân Nhi Mặc Cảm!Chương 1255: Hỏa Lân Nhi Mặc Cảm!
Gã phi thân đến phía trước một gian tiểu viện, nhìn vào chỗ sâu bên trong rồi mở miệng gọi: “Hỏa sư đệ có trong động phủ không? Tại hạ Cát Phác đến thăm sư đệ đầy.”
Nói xong không lầu, một đồng tử mặc pháp bào màu đỏ thẫm đã bay từ bên trong ra, nhìn qua thì thấy người này có một gương mặt ngây thơ vô tà, nhưng thần sắc lại không giấu nổi vẻ mỏi mệt. “Cát... sư thúc.” Đồng tử xoay người vấn an Cát Phác.
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, giữa ta và ngươi không cần khách khí như thế, cứ xưng hô sư huynh đệ là được.” Cát Phác bất đắc dĩ nói.
“Sư thúc đã là Kết Đan Chân Nhân, vẫn xưng hô sư huynh đệ sẽ không hợp lễ tiết.” Đồng tử trước mặt chính là Hỏa Lân Nhi, đệ tử chân truyền của Thiên Kiếm Tông khi trước, nhưng trước mắt gã vẫn chỉ có cảnh giới Trúc Cơ viên mãn.
“Lần này ta tới đây là có chuyện tìm Hỏa sư đệ.”
“Mời sư thúc nói.” Hỏa Lân Nhi kính cẩn đáp.
“Ngươi còn nhớ rõ Lục Huyền Lục sư đệ, linh thực sư ở Thiên Kiếm Tông khi trước không? Hắn đã trở về Động Huyền Kiếm Tông rồi, còn được Hoàn Chân Kiếm Chủ thu làm đệ tử nội môn.” Cát Phác thản nhiên nói.
“Lục Huyền sư đệ? Được Hoàn Chân Kiếm Chủ tự mình thu làm đệ tử nội môn?” Nét mặt Hỏa Lân Nhi tràn ngập vẻ không thể tin nổi. Bởi vì trong lòng gã hoàn toàn không thấy hai người này có liên hệ gì với nhau.
Một người là sư đệ tinh thông linh thực tại Thiên Kiếm Tông lúc trước, một người là Hoàn Chân Kiếm Chủ chưởng quản một trong chín tòa Kiếm Phong, dù có nằm mơ cũng không thể ngờ hai người này lại có móc nối liên quan. “Không sai, chính là Lục Huyền Lục sư đệ, lần này Hoàn Chân Kiếm Chủ tới Vân Hư Vực tham dự Vạn Linh đại hội do Ly Dương Đạo Tông tổ chức, đã ngoài ý muốn phát hiện được tung tích của Lục sư đệ, rồi bị tài năng trên phương diện linh thực, linh nhưỡng, vân vân... của sư đệ đả động, nhờ vậy mới dứt khoát nhét người vào Hoàn Chân Kiếm Phong.”
“Lục sư đệ đúng là người có thiên phú không tầm thường trên con đường linh thực. Chờ đã Cát sư huynh, ngươi nói Lục sư đệ được thu làm đệ tử nội môn? Nói vậy là...” Hỏa Lân Nhi vốn đang cảm khái, không biết lại đột nhiên nghĩ đến chuyện gì rồi vội vàng ngấng phắt đầu nhìn về phía Cát Phác.
“Đúng vậy, Lục sư đệ đã đột phá đến cảnh giới Kết Đan rồi.” Tiếng nói chuyện của Cát Phác hơi khựng lại, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ.
“Hơn nữa đã là một vị Chân Nhân cảnh giới Kết Đan hậu kỳ...”
“Kết Đan hậu kỳ?” Hỏa Lân Nhi thì thào lẩm bẩm, hai mắt thất thần trong tích tắc. Nghe được những lời này của Cát Phác, trong lòng gã có rất nhiều cảm xúc phức tạp trào dầng.
Khiếp sợ, hâm mộ, vui sướng, chua xót, ghen tỊ...
“Haizz...” Thật lâu sau, những cảm xúc này mới hóa thành một tiếng thở dài. Gã không thể nào ngờ giữa hai người bọn họ đã có khoảng cách lớn như thế.
Lúc trước, khi còn ở bên trong Thiên Kiếm Tông, thiên phú của gã vốn vô cùng xuất chúng, thần phận lại cao, thân là đệ tử chân truyền khí phách tài hoa hơn người, thử hỏi lúc đó phong quang chói mắt đến cỡ nào?
Mà Lục Huyền chỉ là một linh thực sư thiên phú bình thường, bỏ bê tu hành, không giỏi đấu pháp.
Mấy chục năm trôi qua, lần đầu tiên gã đột phá Kết Đan thất bại đã khiến căn cơ bị hao tổn, tâm chí suy sụp, phải mất rất lâu mới khôi phục lại tâm trạng bình thường, vậy mà đối phương đã là tu sĩ Kết Đan hậu kỳ. Điều này khiến hắn khó lòng duy trì được tâm tính bình thản, đạo tâm không vỡ nát tại chỗ đã xem như không tệ rồi.
“Không ngờ Lục sư đệ lại có cơ duyên như thế...” Gã nhỏ giọng cảm thán, trong thanh âm còn chất chứa rất nhiều thứ nói không rõ ra được. “Quả đúng là ngoài dự liệu của mọi người.” Cát Phác gật đầu, lại lập tức chuyển đổi chủ đề.
“Mấy ngày nữa, ta định hẹn một số đồng môn lúc trước tụ tập cùng nhau, ăn mừng Lục sư đệ gia nhập Hoàn Chân Kiếm Phong, đến lúc đó hy vọng Hỏa sư đệ sẽ bớt thời gian tới gặp mặt.”
“Ta chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, có mặt mũi gì mà đi gặp sư đệ trước kia chứ?” Hỏa Lân Nhi trầm mặc một hồi mới nói. “Hỏa sư đệ không được tự coi rẻ mình như vậy, với thiên phú của ngươi, lần sau nhất định có thể đột phá đến cảnh giới Kết Đan. Ngươi và Lục sư đệ nhiều năm không gặp, giờ có cơ hội tầề tựu nên đến để ôn lại chuyện xưa.” Cát Phác như có điều ám chỉ.
“Được, vậy sư đệ sẽ tới đúng hẹn.” Hỏa Lân Nhi nhanh chóng điều chỉnh lại tâm thái, tuy Cát Phác không nói rõ nhưng trong lòng gã lại hiểu rõ ràng, tiểu sư đệ trước kia giờ đã là tu sĩ Kết Đan hậu kỳ, còn được Hoàn Chân Kiếm Chủ coi trọng, tiền đồ vô lượng, duy trì tình nghĩa đồng môn lúc trước với gã chỉ có lợi chứ không có hại. Hoàn Chân Kiếm Phong. Nguyên Dung dẫn Lục Huyền tới một khu động phủ rộng lớn trên đỉnh Kiếm Phong. Bên ngoài động phủ là biển màầy vô biên vô tận, bên trong lại mơ hồ truyền đến từng hồi kiếm khí rít gào.
Tiến vào bên trong, với trình độ kiếm đạo của Lục Huyền hiện tại, hắn hoàn toàn có thể nhạy bén nhận ra bên trong động phủ đang ẩn chứa kiếm ý thần bí. Kiếm ý giống như linh dương móc sừng, không có dấu vết để tìm kiếm nhưng lại giống như đang có mặt ở khắp mọi nơi, tràn ngập toàn bộ động phủ.
“Đệ tử Hoàn Chân Kiếm Phong ít hơn so với các Kiếm Phong khác một chút, bởi vậy có rất nhiều động phủ trống. Lục sư điệt, ngươi thấy động phủ này thế nào?”
“Diện tích nơi này rất lớn, có thể mở ra lượng lớn linh điền, đồng thời mật độ kiếm ý cũng được xếp vào hàng đầu trong các động phủ xung quanh, rất có lợi cho sự sinh trưởng của linh thực Kiếm Thảo. Quan trọng hơn là phụ cận động phủ có thông đạo để nhanh chóng tiến vào Tâm Kiếm Hồ, rất thuận tiện cho sư điệt thu thập linh dịch linh chủng.” Nguyên Dung dẫn Lục Huyền đi khắp nơi trong động phủ một vòng, không ngừng thao thao bất tuyệt giới thiệu.
“Đa tạ sư thúc, sư điệt hết sức hài lòng với nơi này, có điều không biết Tâm Kiếm Hồ kia là tồn tại kỳ dị ra sao? Xin sư thúc giải thích nghi hoặc giúp.” Trên mặt Lục Huyền lộ vẻ nghỉ hoặc.
“Tâm Kiếm Hồ là một khu bảo địa thần dị trong Kiếm Tông, bên trong có kiếm khí vô tận ngưng tụ thành linh dịch, hóa thành một cái hồ lớn. Thỉnh thoảng sẽ có đệ tử nội môn tiến vào Tâm Kiếm Hồ bế quan khổ tu. Hồ nước này có ích lợi rất lớn với quá trình sinh trưởng phát triển của linh thực dạng Kiếm Thảo, đồng thời bên trong còn có thể dựng dục ra rất nhiều linh chủng Kiếm Thảo cao giai. Chỉ có điều muốn tiến vào chỗ sâu bên trong Tâm Kiếm Hồ thu thập linh chủng thì cần phải có sự đồng ý của tông môn mới được.” Nguyên Dung giới thiệu kỹ càng. “Còn có loại bảo địa thế này? Chỉ cần nghe nói cũng có thể suy đoán ra, nơi này tương đương với bản phóng đại vô hạn của Kiếm Trì tại Thiên Kiếm Tông khi trước.” Nghe thấy có thể thu thập được linh chủng Kiếm Thảo cao giai từ bên trong kiếm hồ, Lục Huyền lập tức có thêm vài phần hứng thú.
Lúc trước, hắn đã được Nguyên Dung dẫn đi xem mấy khu động phủ, nhưng cảm thấy hài lòng với nơi này nhất, nên đã nhanh chóng đưa ra lựa chọn.