Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch)

Chương 1257 - Chương 1258: Nên Quý Trọng Tình Nghĩa ...

Chương 1258: Nên Quý Trọng Tình Nghĩa ... Chương 1258: Nên Quý Trọng Tình Nghĩa ...Chương 1258: Nên Quý Trọng Tình Nghĩa ...

Trên người hắn có vô số loại bảo vật, bởi vậy một viên đan dược ngũ phẩm như thế này, cũng không có gì quý hiếm cả. Huống chỉ trên người hắn còn có đan phương Thánh Anh Đan, chỉ cần nhận được Thánh Anh Quả là có thể trực tiếp luyện chế ra rồi.

Nhưng với Hỏa Lân Nhi, hành động này của Lục Huyền lại tương đương với đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Vào thời khắc quan trọng như thế, viên Thánh Anh Đan này có giá trị không thể đo lường. “Lục sư đệ, viên Thánh Anh Đan này quá quý giá, ta thực sự không dám nhận. Thế này nhé, trong người ta vẫn còn một ít linh thạch và hai món pháp khí không tệ, ta dùng chúng để trao đổi với sư đệ được không?” Hỏa Lân Nhi nói xong, một đống linh thạch và hai món bảo vật tỏa ra linh quang lập tức xuất hiện giữa hai người.

“Hỏa sư huynh, viên Thánh Anh Đan này là sư đệ tặng cho sư huynh, ngươi làm như vậy thì khách khí quá rồi.” Trước mặt Lục Huyền xuất hiện một bức tường linh lực, trực tiếp ngăn cách linh thạch và pháp khí của Hỏa Lân Nhi ở bên ngoài. Docful l.v n- đọc tr miễn phí

“Được, vậy ta sẽ không khách khí với sư đệ. Về sau này, nếu sư đệ có gì cần tới ta, dù lên núi đao xuống biển lửa cũng mặc cho sư đệ sai khiến.” Hỏa Lân Nhi ngập ngừng một lát, cuối cùng cũng thấp giọng nói.

“Không cần phải như thế đâu, ta vốn là một linh thực sư, hẳn là sẽ không khiến sư huynh phải vì ta mà xông pha vào nguy hiểm.” Lục Huyền sang sảng cười nói.

“Nếu trong lòng sư huynh vẫn không yên, không muốn dính vào phần nhân quả này thì cũng có một cách. Đó là nếu sau này sư huynh nhận được linh chủng quý hiếm gì, có thể đưa cho sư đệ.” Hắn nửa đùa nửa thật nói. “Được!” Hỏa Lân Nhi gật đầu thật mạnh, đã trực tiếp ghi tạc lời Lục Huyền nói vào đáy lòng.

Sau khi tụ hội kết thúc, một đám đồng môn lần lượt cáo từ rời đi. Đây là lần đầu tiên Lục Huyền tới động phủ của Cát Phác nân ở lại lâu hơn bình thường một chút.

“Lục sư đệ, bình thường ngươi rất ít khi ra ngoài, lúc còn ở trong tông môn cũng không có ý hùa theo nhóm đồng môn khác, giờ xem ra đã có chút thay đổi so với dĩ vãng rồi.” Hai người đi giữa mảnh sân xanh tươi trong mát, Cát Phác cười cười đầy cảm khái.

“Hẳn là nên quý trọng tình nghĩa đồng môn.” Lục Huyền thuận miệng nói.

“Quả là như thế.”

“Mấy vị Nguyên Anh Chân Quân của Thiên Kiếm Tông lúc trước dẫn theo chúng ta trở lại Động Huyền Kiếm Tông, dù ở nơi này không bị xa lánh rõ ràng nhưng đến cuối cùng vẫn khó có thể dung nhập vào được. Bởi vậy chúng ta càng cần đoàn kết lại, như vậy ở trong Kiếm Tông mới có thể nhìn được cao hơn, đi được xa hơn.” Cát Phác thốn thức không thôi. “Đúng rồi, mấy vị Nguyên Anh Chân Quân của Thiên Kiếm Tông lúc trước, ngoại trừ hai người đang du lịch bên ngoài thì trước mắt mấy vị sư thúc khác đều đã biết chuyện sư đệ tới đây rồi. Do quan hệ bối phận, lại sợ có đám đồng môn trông thấy bọn họ thì không thể thả lỏng tâm trạng được, nên ta mới không mời các vị sư thúc tới đầy, chờ khi nào Lục sư đệ có thời gian rảnh ta sẽ dẫn ngươi đi thăm hỏi bọn họ.” “Được, đúng là nên đi bái phỏng các vị sư thúc.” Thời điểm Lục Huyền còn ở bên trong Thiên Kiếm Tông, tuy hắn gần như không có bất cứ mối liên hệ gì với mấy vị Nguyên Anh Chân Quần trong môn phái, nhưng giờ hắn đã tới Động Huyền Kiếm Tông, dù có được Hoàn Chân Kiếm Chủ coi trọng thì cấp bậc lễ nghĩa nên có vẫn phải có.

Hai người nói chuyện phiếm một hồi, Lục Huyền bèn cáo từ rời đi, trở về động phủ của mình.

Trong mấy ngày sau đó, hắn dành ra một ngày, mang theo một ít linh quả linh nhưỡng, cùng Cát Phác đi bái phỏng các vị Nguyên Anh Chân Quân của Thiên Kiếm Tông lúc trước. Thời gian còn lại hầu như hắn đầu ở trong động phủ, vừa tìm hiểu tin tức có liên quan đến Kiếm Tông, vừa bồi dưỡng đông đảo Kiếm Thảo trong linh điền.

Hôm đó, khi hắn đang dùng kiếm khí tẩm bổ linh chủng Kiếm Thảo, bên ngoài động phủ lại truyền đến một giọng nói lảnh lót.

“Lục sư huynh có ở trong động phủ không? Ba người chúng ta đều là linh thực sư trong Hoàn Chân Kiếm Phong, tới bái phỏng sư huynh đầy.”

Linh thức của Lục Huyền đảo qua, lập tức phát hiện bên ngoài động phủ của mình có ba tu sĩ. Đi đầu là một gã thanh niên mặt như Quan Ngọc, mắt như tô sơn (có thể hiểu là lấp lánh có thần), tu vi Kết Đan trung kỳ.

Hai người khác, một người là trung niên chất phác, ăn mặc như lão nông, cùng với một nữ tử thanh lệ, trong tay bế theo một con linh thú bốn tai có vài phần tương tự với loài thỏ, hai người này đầu là Kết Đan tiền kỳ.

Lục Huyền phi thân tới cửa động phủ, trên mặt lộ vẻ mỉm cười: “Tại hạ Lục Huyền, gặp qua mấy vị sư đệ sư muội. Ta đang dở tay trong linh điền nên không kịp nghênh đón từ xa, mong các vị thứ lỗi.” “Thương Tu Viễn, Dư Thu Thủy, Quách Sơn bái kiến Lục sư huynh.” Thanh niên tuấn lãng dẫn đầu tên là Thương Tu Viễn, tu sĩ như lão nông là Quách Sơn, nữ tử là Dư Thu Thủy.

“Các vị sư đệ sư muội, mời vào.” Sau khi giới thiệu sơ qua, Lục Huyền lập tức mỉm cười nghênh đón ba người tiến vào động phủ. Chờ sau khi ba người ngồi xuống, hắn lại lấy ra linh quả linh nhưỡng tới chiêu đãi bọn họ.

“Nghe nói Hoàn Chân sư thúc dẫn theo một vị đại sư linh thực, linh nhưỡng và chế phù từ bên ngoài trở về, hôm nay vừa gặp đã thấy Lục sư huynh đúng là lợi hại thật.” Thương Tu Viễn chậm rãi nhấp một ngụm Băng Tủy Linh Nhưỡng, không khỏi cảm thán một câu.

Hai người khác cũng gật đầu phụ họa.

“Sư đệ quá khen rồi, nếu thích thì nhớ thường xuyên đến chỗ ta uống mấy chén đi.” Lục Huyền cười nói. “Không giấu gì sư huynh, ba người chúng ta đầu là linh thực sư của Hoàn Chân Kiếm Phong, mỗi người đều đã gieo trồng nhiều loại Kiếm Thảo cùng với loại linh thực khác. Dù trên con đường linh thực không thể sánh bằng sư huynh, nhưng trong Kiếm Phong cũng miễn cưỡng được coi là hàng đầu. Ngày sau hy vọng sư huynh có thể mở lòng chỉ bảo một hai để chúng ta chung tay cùng nhau gia tăng trình độ linh thực của Kiếm Phong.” Thương Tu Viễn thành khẩn nói.

“Chỉ bảo thì không đến mức đó, cùng giao lưu học tập lẫn nhau thôi.” Lục Huyền khiêm tốn đáp.

“Lục sư huynh quá khiêm tốn rồi.” “Sư huynh có thể cải tiến ra Kiếm Thảo tứ phẩm, lại cải tiến cả Dưỡng Kiếm Hồ Lô thành Kiếm Hồ tứ phẩm, trong lòng chúng ta đầu vô cùng khâm phục, tự thẹn không bằng.” Thương Tu Viễn vội vàng nói.

“Không dối gạt gì sư huynh, thiên phú của ba người chúng ta trên phương diện linh thực cũng chỉ có hạn, Kiếm Thảo gieo trồng xuống hoặc ít hoặc nhiều cũng có chút vấn đề, không biết có thể làm phiền sư huynh theo chúng ta cùng đi xem thử hay không?” Gã khẩn khoản đưa ra lời mời với Lục Huyền. Trên mặt Lục Huyền lộ rõ ý cười. Hắn có thể cảm nhận được rất rõ ràng, trong từng lời nói của Thương Tu Viễn đầu có giấu kim. Đương nhiên, trong lòng hắn cũng hiểu vì sao đối phương lại có phản ứng như vậy.

Xét cho cùng, trước khi hắn đến, ba người này vốn là linh thực sư trình độ hàng đầu Hoàn Chân Kiếm Phong, nhưng sau khi hắn từ trên trời giáng xuống, cả địa vị lẫn đãi ngộ của ba người bọn họ đầu lập tức bị hạ thấp hơn.
Bình Luận (0)
Comment