Chương 127: 《 Phương Pháp Xử Lý Những Loại Linh Thực Thông Thường 》
Chương 127: 《 Phương Pháp Xử Lý Những Loại Linh Thực Thông Thường 》
Không chút do dự, nó đã nhảy về phía trước, nhảy đến trước mặt Lục Huyền rồi chạy vòng quanh hắn. Bốn con ngươi hai trắng hai đỏ khe khẽ xoay tròn, khuôn mặt đầy vẻ không kiên nhẫn, chuyện này đã tạo nên một sự tương phản kỳ lạ trên khuôn mặt vốn đã quỷ dị khó có thể miêu tả rõ ràng của nó.
"Ngươi muốn cái này sao?" Lục Huyền lấy một quả Xích Vân Tùng từ trong túi trữ vật ra. Lần trước, khi đụng phải Tứ Mục Xích Tiêu ở phường thị, hắn đã thầm suy đoán, có vẻ như thứ thu hút Xích Tiêu chính là mùi thơm của hạt Xích Vân Tùng còn lưu lại trên người mình.
Quả nhiên, trong nháy mắt khi Xích Tiêu nhìn thấy quả Xích Vân Tùng, bốn con mắt của nó đã đồng loạt sáng lên, hai cánh tay cực dài màu vàng đỏ lập tức chập lại với nhau, không ngừng làm động tác cầu xin.
"Con Xích Tiêu này lễ phép hơn những con khỉ núi ở kiếp trước." Lục Huyền khẽ cảm thán một câu, sau đó ném quả Xích Vân Tùng cho Tứ Mục Xích Tiêu.
Xích Tiêu nhanh chóng tiếp được, nó vội vàng xé bỏ lớp vỏ tùng giống như vảy cá đang bao bọc bên ngoài, để lộ những hạt tùng trong suốt như pha lê ở bên trong ra.
Nó duỗi những ngón tay đầy lông, cẩn thận bẻ một hạt rồi cho vào trong miệng. Rất nhanh, trên mặt nó đã toát lên vẻ thỏa mãn không gì sánh được, giống như đang thưởng thức một món ăn mỹ vị quý hiếm vậy.
Lục Huyền cười híp mắt nhìn nó ăn hết hạt tùng này đến hạt tùng khác.
"Ăn đồ ngon như vậy rồi, nhìn dáng vẻ gấp gáp của con khỉ ngươi cũng biết đoạn thời gian này ngươi trải qua có chút khó khăn nhỉ?" Chờ nó ăn được gần một nửa, Lục Huyền đột nhiên cất tiếng hỏi.
Linh trí của Xích Tiêu cao hơn hắn dự đoán, nó vừa nghe Lục Huyền hỏi, động tác trên tay đã lập tức dừng lại, bốn con ngươi lóe lên một tia linh động, rồi nhanh chóng gật đầu.
"Đây là hạt Xích Vân Tùng phẩm chất thượng đẳng do ta bỏ ra vô số tâm huyết, nỗ lực vất vả mới trồng ra được. Vốn dĩ ta muốn bán nó lấy một cái giá tốt, nhưng nếu đã đụng phải ngươi thì cho ngươi cũng là duyên phận. Chẳng qua ngươi vốn xuất thân từ tông môn, chủ nhân lại là thiên chi kiêu nữ, hẳn là ngươi sẽ không vô duyên vô cớ ăn chực linh quả của ta đâu?" Trên tay Lục Huyền không ngừng tung hứng một viên linh thạch, nhưng ngoài miệng lại lơ đãng nói.
Xích Tiêu nghiêng đầu, trong hai đôi mắt chợt lóe lên một chút suy tư đầy nhân tính hóa. Ngay sau đó, nó lập tức chỉ vào viên linh thạch trong tay Lục Huyền, khẽ mở miệng, rống to ra hiệu cho Lục Huyền cứ ở đây chờ nó một lát, lại thả một nửa quả Xích Vân Tùng đang ăn dang dở xuống, đã co chân bỏ chạy nhanh như gió rồi.
Chưa đầy hai khắc sau, nó đã quay trở lại đình viện của Lục Huyền cùng với thiếu nữ áo đỏ.
"Đạo hữu, chúng ta lại gặp mặt rồi.” Thiếu nữ áo đỏ mỉm cười nói: "Linh sủng của ta tương đối bướng bỉnh, nó lại lén lút đến nhà đạo hữu sau lưng ta, xin thứ lỗi vì đã quấy rầy đạo hữu. Trên đường tới đây ta đã kết nối với nó, lại từ trong miệng nó biết được đạo hữu có một trái linh quả phẩm chất thượng đẳng. Đạo hữu trồng linh thực cũng không dễ dàng, ta nhất định sẽ bồi thường đầy đủ cho đạo hữu."
Chỉ thấy luồng linh lực trên tay thiếu nữ áo đỏ nhẹ nhàng phất qua, nửa quả Xích Vân Tùng còn sót lại đã nhanh chóng bay đến lòng bàn tay nàng.
"Linh quả phẩm chất thượng đẳng, thảo nào Xích Tiêu cứ nhớ mãi không quên. Như vậy đi, ta bồi thường cho đạo hữu một món pháp khí nhất phẩm và ba viên Bồi Nguyên Đan, đạo hữu nghĩ thế nào?"
"Không hổ là đệ tử tông môn, ra tay thật hào phóng." Nghe được khoản bồi thường do thiếu nữ áo đỏ cung cấp, trong lòng Lục Huyền cũng âm thầm cảm thán một câu.
Mặc dù quả Xích Vân Tùng hắn cho Tứ Mục Xích Tiêu vốn có phẩm chất thượng đẳng, giá trị cao hơn quả tùng phổ thông rất nhiều, nhưng có cao đến đâu đi chăng nữa cũng chỉ là tài liệu linh thực nhất phẩm mà thôi, đương nhiên là không bằng giá cả của pháp khí nhất phẩm và đan dược. Chỉ cần đổi lấy một món pháp khí nhất phẩm cũng coi như hắn kiếm được không ít linh thạch rồi, càng không cần phải nói đến ba viên Bồi Nguyên Đan nhất phẩm kia.
Nhưng hắn lại không có hứng thú với pháp khí và đan dược.
Trong linh điền của hắn có rất nhiều linh thực nhất phẩm và nhị phẩm, chỉ cần tùy tiện tìm một gốc linh thực nhất phẩm thành thục, cũng có thể mở ra phần thưởng có giá trị không thấp hơn pháp khí nhất phẩm rồi.
Còn như Bồi Nguyên Đan, hiện giờ trong túi trữ vật của hắn cũng đang có hai bình, đương nhiên hắn sẽ không hứng thú với thứ này cho lắm.
"Tuy pháp khí và đan dược do đạo hữu bồi thường rất đắt giá, nhưng chúng lại không phải là thứ ta đang cần hiện giờ." Lục Huyền dứt khoát lên tiếng từ chối: "Ta vốn không thích tu hành, chỉ ham mê trồng trọt linh thực, nếu đạo hữu vừa vặn có linh chủng, thuật pháp bồi dưỡng linh thực, hoặc các loại điển tịch có liên quan, sẽ tốt hơn rất nhiều."
"Linh chủng? Thuật pháp?" Câu trả lời của hắn lại khiến thiếu nữ áo đỏ phải cúi đầu suy nghĩ.
Ngày thường, nàng chỉ khổ tu tu hành công pháp thuật pháp, chẳng bao giờ nhúng tay vào lĩnh vực linh thực, thì trên người làm sao có linh chủng được? Hơn nữa, môn thuật pháp nàng kiêm tu lại lấy sát phạt làm chủ, nàng chưa từng nghĩ đến thuật pháp tu hành cấp thấp dùng để bồi dưỡng linh thực.
"A, có!" Đột nhiên nàng lấy một quyển sách màu vàng sẫm từ trong túi trữ vật ra.
"Quyển sách này tên là 《 phương pháp xử lý những loại linh thực thông thường 》, bên trong có ghi lại hơn một trăm chủng linh thực phẩm cấp thấp thường gặp trong Tu Hành giới, bao gồm cả thủ pháp ngắt hái và phương thức bảo quản cất giữ. Ta vẫn để nó ở trong túi trữ vật, đề phòng trường hợp gặp phải linh dược gì mình không biết sẽ lấy ra tham khảo, không ngờ hôm nay, nó lại có tác dụng rồi."
Thiếu nữ áo đỏ hơi ngượng ngùng le lưỡi, lại thấy vẻ mặt Lục Huyền có chút khó hiểu mới mở miệng nói tiếp: “Trong này chỉ có một số kiến thức cơ sở bình thường, không liên quan đến bí mật tông môn nên ngươi có thể yên tâm đọc được."
"Được, vậy thì cảm ơn đạo hữu." Lục Huyền vội vàng đáp.
Hắn vốn xuất thân là tán tu, gần như không có bất cứ cái gì gọi là kiến thức cơ sở về linh thực cả. Hắn có thể đi tới trình độ như ngày hôm nay, tất cả đều dựa vào khả năng khống chế trạng thái tức thời của linh thực cùng với phần thưởng ngoài định mức từ bên trong quầng sáng màu trắng.
Điển tịch linh thực này chỉ là thứ cơ bản nhất đối với các tu sĩ tông môn, nhưng nó lại đặc biệt quan trọng với Lục Huyền. Thứ này có thể bù đắp những lỗ hổng kiến thức có liên quan đến linh thực trong đầu hắn.
Giá trị của quyển sách màu vàng sẫm này cực lớn, tuyệt đối không thể đo lường bằng linh thạch được, nhưng có một điều chắc chắn là giá trị của nó vượt xa quả Xích Vân Tùng trong tay Lục Huyền.
Sau khi Lục Huyền tiếp nhận quyển sách màu vàng sẫm kia, cuối cùng thiếu nữ áo đỏ cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nàng hung hăng trừng mắt nhìn Tứ Mục Xích Tiêu dám lẻn ra ngoài ăn xin linh quả, rồi vừa nói chuyện phiếm với Lục Huyền vừa đưa mắt ngắm nhìn xung quanh.