Chương 1278: Cự Kiếm Chul
Chương 1278: Cự Kiếm ChulChương 1278: Cự Kiếm Chul
Sau khi Lục Huyền trở về từ Tâm Kiếm hồ, đảo mắt một cái đã trôi qua hai tháng. Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn duy trì thói quen sinh hoạt như trước, phần lớn thời gian đầu ở bên trong động phủ, bồi dưỡng linh thực, trêu đùa với tiểu bạch viên, nuôi dưỡng Tuệ Ngư. Thỉnh thoảng hắn cũng ởi tới tụ họp cùng một ít đồng môn thuộc Hoàn Chân Kiếm Phong hoặc là Cát Phác, Thẩm Diệp, cuộc sống trôi qua đơn giản mà phong phú.
"Lục sư điệt, có ở trong động phủ không?" Hôm đó, bên ngoài động phủ chợt truyền đến một giọng nói già nua quen thuộc. Trong đầu Lục Huyền nhanh chóng hiện lên bóng dáng một lão giả nhỏ gầy ôm theo cây cự kiếm màu đen nhánh.
Lão giả này tên là Kim Tái Càn, tu vi Nguyên Anh trung kỳ, thời điểm hắn vừa mới tiến vào Hoàn Chân Kiếm Phong đã có duyên gặp mặt đối phương một lần rồi. "Kim sư thúc, sư điệt không có tiếp đón từ xa, mong sư thúc thứ lỗi!" Thân hình hắn lóe lên, nhanh chóng đi ra bên ngoài động phủ, dùng thái độ kính cẩn nghênh đón lão giả tiến vào. "Không sao. Hôm nay ta tới đây là định giao một món bảo vật cho sư điệt." Lão giả nhỏ gầy vừa dứt lời, trong viện đã xuất hiện một chiếc phi chu to lớn. Phi chu có hình như cự kiếm, bốn phía khắc đầy những đường trận văn huyền ảo tối nghĩa, linh quang lưu chuyển, phảng phất như có thể xuyên thấu tầng tầng lớp lớp không gian.
"Kim sư thúc, đầy là..." Trong lòng Lục Huyền đã có một suy đoán đại khái, hắn lập tức lên tiếng tò mò hỏi.
"Thứ này là Cự Kiếm Chu, phi thuyền đặc hữu trong tông môn, do Bách Công Kiếm Phong rèn đúc mà thành. Phẩm giai thấp nhất là tam phẩm, cả về năng lực phòng hộ lẫn tốc độ đều tương đối bình thường, chỉ có thể coi là một loại công cụ thay đi bộ không tệ mà thôi. Phẩm giai cao nhất của loại này là thất phẩm, bên trong có bố trí nhiều tầng cấm chế, sát phạt, phòng hộ, năng lực đầu cực kỳ không tệ, đồng thời còn có năng lực phá không, có thể xuyên thẳng qua hư không với tốc độ cực nhanh."
"Nghe Hoàn Chân sư huynh nói, ngày sau sư điệt sẽ thường xuyên đi du lịch trong hư không, bởi vậy hắn đã ủy thác Bách Công Kiếm Phong luyện chế cho ngươi một chiếc Cự Kiếm Chu thất phẩm này, giúp ngươi giảm bớt một ít phiền toái không cần thiết." Kim Tái Càn chậm rãi nói.
"Đa tạ Hoàn Chân sư thúc, Kim sư thúc cùng với các vị sư thúc thuộc Kiếm Phong khác đã coi trọng đệ tử như vậy." Lục Huyền chân thành cảm kích nói.
"Tuy Cự Kiếm Chu có thể trợ giúp sư điệt ngươi sau này Xuyên qua giới vực càng thêm dễ dàng nhẹ nhõm, nhưng suy cho cùng, nó cũng không phải là biện pháp giải quyết tốt nhất. Bởi vì bên trong hư không vẫn còn ẩn giấu đủ loại nguy hiểm, sư điệt ngươi phải chú ý an toàn nhiều hơn." Kim Tái Càn híp mắt nói.
"Sư thúc nói đúng, nhưng dù sao ta cũng có chức trách là khách khanh của Hải Lâu thương hội trong người. Lúc trước, khi hãy còn nhỏ yếu, ta đã được thương hội và Khí Linh tiền bối ưu ái rất nhiều, cho nên chỉ có thể thỉnh thoảng trở về Vân Hư Vực một chuyến, thực hiện nghĩa vụ khách khanh của mình mà thôi." Trên mặt Lục Huyền lộ ra một tia bất đắc dĩ, sau đó thành khẩn nói.
"Được, sư điệt ngươi cứ cần thận là được." Kim Tái Càn lại dặn dò thêm lần nữa, giọng điệu cực kỳ hiền hoà. Bởi bản thân có tạo nghệ tinh xảo trên phương diện linh thực, linh nhưỡng cùng với chế phù, nên sau khi tiến vào Hoàn Chân Kiếm Phong Lục Huyền lập tức trở thành bảo bối của Kiếm Phong, luận về giá trị, chỉ sợ giá trị của hắn còn vượt hơn khá nhiều Nguyên Anh Chân Quân ở trong Kiếm Phong, vì vậy nhóm cao tầng mới lo lắng hắn di chuyển vượt giới vực như vậy sẽ phát sinh sơ xuất gì đó ngoài ý muốn, cuối cùng đã dứt khoát cấp cho hắn một món công cụ tuyệt vời là Cự Kiếm Chu.
Lục Huyền lại một lần nữa mở lời cảm kích, còn đưa cho lão giả gây nhỏ hai bình linh nhưỡng thượng đẳng, sau đó tự mình đưa tiễn lão ra bên ngoài động phủ.
"Hắn là sắp tới sẽ có không ít linh thực bên phía Thiên Tinh Động chuẩn bị thành thục, chờ qua một đoạn thời gian nữa, ta lại trở về thu hoạch một đợt ban thưởng. Còn những gốc linh thực cao giai bên trong động thiên không trọn vẹn kia, hẳn là Không Thiền Mộc sắp lột xác lần thứ ba rồi." Lục Huyền âm thầm suy nghĩ.
"Nhưng thời gian dài cứ chạy đi chạy lại, không ngừng xuyên qua giữa hai đại giới vực như vậy, cũng không phải là biện pháp hay, ta nhất định phải tìm được một kế sách vẹn toàn. Trước mắt, có thể chậm rãi chuyển dời trọng tâm đến Động Huyền Kiếm Tông bên này. Chờ Bát Trọng Cung thành thục, thu hoạch được phần thưởng của nó hằn là có thể luyện hóa động thiên không trọn vẹn kia, vậy là về cơ bản ta có thể ở lại bên trong Kiếm Tông rồi." Trong đầu Lục Huyền chợt hiện lên hình ảnh mấy tên tu sĩ Thần Mộc Tông kết bạn với hắn ở Ly Dương Đạo Tông. Hắn vẫn một mực nhớ kỹ bộ phận bản nguyên của Thần Mộc Thanh Hồ - chí bảo Thần Mộc tông mình từng lẫy được. Khẳng định là sau khi hắn bổ sung được bộ phận bản nguyên cho Thần Mộc Thanh Hồ biến nó trở thành thể hoàn chỉnh, hoặc là nhận được Thần Mộc Thanh Hồ mới, thời gian chín muồi của Bát Trọng Cung sẽ được rút ngắn đi không ít.
Hắn đi vào tiểu viện, dựa theo phương pháp tế luyện Kim Tái Càn cung cấp, bước đầu luyện hóa được món Cự Kiếm Chu thất phẩm kia. Chờ đến khi bay vào bên trong cự kiếm, Lục Huyền mới phát hiện không gian bên trong này còn lớn hơn không ít so với tưởng tượng của hắn, thậm chí còn trực tiếp mở ra khu vực tu hành, luyện đan luyện khí.
Tâm niệm vừa động, Cự Kiếm Chu đã hóa thành một đạo lưu quang, ngay lập tức đi tới một bên khác của động phủ. Lục Huyền vô cùng cao hứng, hắn không ngừng điều khiển phi chu xuyên qua cực nhanh trong biển mây.
Tốc độ phi thuyền cũng không tính là đặc biệt nhanh chóng, thậm chí còn yếu hơn Sất Lôi Dực một bậc, nhưng thắng ở chỗ ổn định, bởi vì cả lực phòng hộ lẫn hiệu quả sát thương của nó đầu không phải món bảo vật thuần túy gia tăng về mặt tốc độ như Sất Lôi Dực có thể so sánh được.
Sau khi thí nghiệm hiệu quả của Cự Kiếm Chu một hồi, hắn trở lại động phủ, tiếp tục bồi dưỡng linh thực.
Mấy ngày trôi qua, hôm nay bên ngoài động phủ của Lục Huyền lại nghênh đón một thanh niên tu sĩ có tướng mạo bình thường.
"Hoàng sư huynh, ngọn gió gì đã thổi ngươi tới đây vậy?" Lục Huyền cười cười, đi ra nghênh đón đối phương tiến vào động phủ. Thanh niên này tên là Hoàng Kim Hổ, chính là một trong những đồng môn lần trước từng tiến vào Tâm Kiếm Hồ cùng hắn. Thật ra khi người này xuất hiện phía trước động phủ, Lục Huyền đã thăm dò được ý đồ đại khái của đối phương rồi, chẳng qua hắn vẫn giữ nguyên thái độ bình thường, đã hiểu rõ mà cứ giả bộ hồ đồ thôi.
Hai người nói chuyện phiếm một lát, Hoàng Kim Hổ không kìm nén được tò mò, trực tiếp lên tiếng hỏi: "Lục sư đệ, không biết khối Ảnh Thạch lần trước ngươi lấy được từ Tâm Kiếm hồ còn thừa hay không?”
"Hoàng sư huynh tới đúng lúc, vừa vặn còn lại một con cuối cùng." Lục Huyền cười không ngớt nói.
Sau khi hắn trở về, thỉnh thoảng cũng có đồng môn đi tới hỏi thăm hắn về chuyện này, nhưng hắn không vội bán ra, vẫn cứ kiên nhẫn chờ đợi.