Chương 1290: Người Giàu Tại Thâm Sơn... -
Chương 1290: Người Giàu Tại Thâm Sơn... -Chương 1290: Người Giàu Tại Thâm Sơn... -
"Không ngờ Tề Vô Hành đạo hữu lại nghiêm túc thực hiện lời hứa của hắn như vậy. Sau khi ta rời khỏi, hắn đã nhét động phủ bên này vào khu vực tuần tra trọng điểm của nhóm hộ vệ." Lục Huyền âm thầm suy nghĩ.
Mặc dù bên ngoài động phủ của hắn đã có Vạn Chướng Huyền Tỉnh Trận phòng hộ, bên trong còn có Thảo Khôi Lỗi và Lôi Quỷ Công thủ vệ, nhưng hành động lần này của Thiên Tinh Động lại có thể giảm bớt một vài kẻ tò mò nhòm ngó, khiến hắn cực kỳ hài lòng.
Hắn đi tới khu vực bên ngoài động phủ của mình với vẻ mặt bình tĩnh, hai tay nhẹ nhàng nhấn một cái. Ngay lập tức, toàn bộ khu vực bên ngoài động phủ đã xuất hiện tầng tầng lớp lớp hư ảnh băng sơn.
Tâm niệm vừa động, căn cứ vào sự hiểu biết của bản thân đối với trận pháp, hắn trực tiếp bước vào bên trong hư ảnh núi băng kia.
Vừa mới tiến vào động phủ, còn chưa kịp cảm nhận một chút sinh cơ nồng đậm của những gốc linh thực kia, chim béo đã “vèo” một tiếng bay đến trước người Lục Huyền, trong miệng phát ra từng tiếng kêu thanh thúy, trong thanh âm ẩn chứa vô tận nhớ nhung và vui sướng.
Sau con chim béo, một đám linh thú bao gồm Lôi Long Hống, Thanh Nhạc Lân, Ly Hỏa Giao, Lôi Quỷ Công... nhao nhao đi tới trước mặt Lục Huyền. Mười mấy Tiểu Thụ Nương cũng há miệng kêu to, đồng thời nhảy múa uyển chuyển xung quanh hắn.
"Được rồi được rồi, ta đã trở về." Lục Huyền vội vàng xoa dịu chúng linh thú.
"Lục đạo hữu, nghe nói ngươi đã từ Động Huyền Kiếm Tông trở về rồi?" Đúng vào lúc này, bên ngoài động phủ lại truyền đến một giọng nói ôn hòa.
Lục Huyền dùng thần thức quét qua, ngay lập tức đã bắt gặp Tinh Sứ Tầ Vô Hành của Lôi Hỏa Tinh Động đang mỉm cười đứng ở lối vào động phủ.
"Tầ đạo hữu, ta vừa trở về không lâu, đang muốn tìm thời gian đi qua chỗ đạo hữu bái phỏng, không nghĩ tới đạo hữu ngươi đã tới bên này rồi. Trong khoảng thời gian vừa quay, nhóm hộ vệ Thiên Tinh Động cẩn trọng đã thay ta bảo vệ động phủ, ta vô cùng cảm kích." Thân hình Lục Huyền lóe lên, lập tức đi tới cửa động phủ. "Lục đạo hữu, sao ngươi trở về lại không nói cho chúng ta biết một tiếng?" Lại có một giọng nói già nua vang lên, bóng dáng Quách Bỉnh Thu nhanh chóng hiện ra từ trong mảnh lôi quang đầy trời. Sau lưng gã còn có một đám tu sĩ quen thuộc Diệp Huyền Ngân, Lôi Chính...
"Người giàu tại thâm sơn cũng có họ hàng xa lặn lội tìm đến." Lục Huyền đưa mắt nhìn đông đảo tu sĩ nghe tin vừa vội vàng chạy tới, trong lòng âm thầm cảm khái một câu. Hắn có thể phát hiện được sự biến hoá rõ ràng của mọi người lúc trước và sau khi hắn tiến vào Kiếm Tông. Trước khi tiến vào Kiếm Tông, tuy thường ngày, hắn vẫn cùng mọi người tụ tập, nhưng bình thường đầu là hắn tới động phủ của bọn họ mà cảnh tượng lượng lớn tu sĩ Kết Đan tụ tập ở bên ngoài động phủ của hắn như vậy lại cực ít khi xuất hiện.
Tuy xưa nay hắn luôn lấy chuyện giúp đỡ mọi người làm niềm vui, nhưng lúc trước, mối quan hệ giữa hắn và mọi người chỉ có thể miễn cưỡng đạt đến trình độ bình đẳng, thậm chí còn bởi vì bản thân hắn luôn si mê linh thực, thái độ làm người quá mức cẩn thận, nên mơ hồ bị mấy tu sĩ xung quanh coi thường. Nhưng bây giờ, mọi người đều đối xử với hắn vô cùng thân thiết, thậm chí còn không tiếc lời khen tặng, lấy lòng.
"Lục đạo hữu, đã lầu không gặp, thật là nhớ nhung nha." "Đạo hữu ở Kiếm Tông có quen không?"
"Lục đạo hữu..."
Mọi người đều nhiệt tình chào hỏi, vô cùng ân cần. Lục Huyền vui vẻ nghênh đón đông đảo nhóm tu sĩ bên ngoài tiến vào trong động phủ của mình. Sau khi tiến vào một gian đình viện u tính, hắn cũng thuận thế tổ chức một buổi tụ hội cỡ nhỏ luôn. Trong bữa tiệc, mọi người dồn dập hỏi thăm Lục Huyền về tất cả những chuyện có liên quan đến Động Huyền Kiếm Tông. Kiếm Tông bên kia vốn là đại tông đứng hàng đầu ở trong chư thiên giới vực, nhóm tu sĩ ở đây đầu khao khát hướng tới đã lâu, hiện giờ nghe được rất nhiều chỗ thần dị, trong mắt liên tục loé lên dị sắc, lại càng mơ ước không thôi.
"Lục đạo hữu, hiện giờ ngươi đã tiến vào Kiếm Tông, tiền đồ không thể hạn lượng, sau này đại đạo có thành tựu, cũng đừng quên những người bạn cũ chúng ta." Quách Bỉnh Thu vừa cười vừa nói.
"Tất nhiên là sẽ không rồi, sau này nếu như các vị có cơ hội đi ngang qua Kiếm Tông, hoan nghânh tiến vào làm khách trong động phủ của Lục mỗ." Lục Huyền chắp tay nói.
Mọi người dừng lại một lúc, sau đó lần lượt cáo từ rời đi, trước khi rời đi lại nhiệt tình mời Lục Huyền rảnh rỗi nhớ đến động phủ của bọn họ một phen.
Lục Huyền từ chối không được, chỉ đành gật đầu đồng ý.
"Địa vị cao cũng có thêm nhiều phiền phức, không thể thanh tịnh làm ruộng như trước nữa." Lục Huyền tiễn một vị tu sĩ cuối cùng rời đi, không khỏi cảm khái nói. Khách khứa ởi cả rồi, nhóm linh thú vẫn trốn ở các nơi trong động phủ lại xuất hiện. Chúng đi tới vây quanh bên cạnh Lục Huyền, đứa nào đứa nấy đầu tỏ vẻ đáng thương, cầu xoa dịu.
"Trước đó, ta đã cho các ngươi ăn Vạn Tượng Thảo nhiều lần, rốt cục cũng sắp đột phá rồi." Lục Huyền nhanh chóng phát hiện ra khí tức biến hóa cực lớn của chim béo và Đạp Vân Linh Miều, thấp giọng nói.
"Còn nhớ con khỉ nhỏ mắt đỏ lúc ở Thiên Kiếm Tông lúc trước không? Chờ lần sau đi Động Huyền Kiếm Tông, ta sẽ dẫn các ngươi theo cùng, để cho mấy đứa gặp lại." Hắn nói với Phong Chuẩn và Đạp Vân Linh Miêu.
"Kiu kiu~" Phong Chuẩn kêu lên lanh lảnh, cái đầu nhỏ dài không ngừng gật đầu.
Đạp Vần Linh Miêu cũng nhớ lại bóng dáng của tiểu bạch viên, đôi đồng tử màu xanh biếc hơi nheo lại, hai chỏm lông màu xám trắng trên đầu lập tức kề sát vào nhau, tạo thành hình trái tim có vài phần cấu thả.
Lục Huyền cho chúng linh thú ăn một bữa tiệc lớn, sau đó không chờ đợi được nữa đã vội vàng đi vào trong linh điền.
Trong linh điền, mặc dù lượng lớn linh thực cao giai đã được di dời qua động thiên không trọn vẹn, nhưng vẫn còn rất nhiều linh thực phẩm giai khá thấp đang sinh trưởng ở nơi này.
"Ta rất muốn tiến bộ." Hắn trực tiếp đi vào khu vực linh điền đang gieo trồng Băng Huỳnh Thảo đầu tiên. Tiến vào Kiếm Tông hơn hai năm, tu vi của hắn không hề tiến thêm, giờ phút này chỉ muốn hấp thu một ít quầng sáng đến từ Băng Huỳnh Thảo, trực tiếp trải nghiệm một chút cảm giác tuyệt vời khi tu vi tăng vọt.
Trên trăm gốc Băng Huỳnh Thảo gieo trồng ở nơi này đã chín muồi, chỉ thấy từng phiến lá xanh thắm dài nhỏ bao trùm cả mảnh linh điền, huỳnh quang lập lòe trên phiến lá, phẳng phất như vô số những ngôi sao lấp lánh giữa bầu trời đêm.
Một tầng băng sương mỏng như cánh ve ngưng kết trên bề mặt linh nhưỡng, hàn khí màu trắng nhạt lượn lờ bay lên, tạo nên một bầu không khí như mộng như ảo.
Hắn để lại hơn hai mươi gốc dùng để ngưng chủng, còn lại hơn tám mươi gốc tực tiếp hái xuống toàn bộ. Từng quầng sáng lặng lẽ hiện lên, hoà lẫn vào nhau, tựa như đang hấp dẫn Lục Huyền mau chóng tiến đến chạm vào. "Quầng sáng, tăng tu vi cho ta." Thân hình hắn lóe lên, trong chốc lát tất cả những quầng sáng đã vỡ tan trong im lặng, hóa thành hàng loạt đốm sáng phóng lên tận trời. Gần như ngay sau đó, vô số điểm sáng đã ngưng kết thành từng dải quang hà dài nhỏ, lần lượt tràn vào trong cơ thể Lục Huyền.