Chương 1303: Bách Ma Thùy Điếu Sách }
Chương 1303: Bách Ma Thùy Điếu Sách }Chương 1303: Bách Ma Thùy Điếu Sách }
[Thu hoạch một gốc Hồn Trùng Khuẩn Ngũ Phẩm, nhận được bảo vật é Bách Ma Thùy Điếu Sách} ]
Ý niệm vừa hiện lên trong đầu, một cuốn điển tịch tối tăm đã xuất hiện ngay trước người Lục Huyền. Trên bìa cuốn điển tịch này có vẽ hình một chiếc cần câu màu đen nhánh không ngừng lập loè tỏa sáng. Phía dưới dây câu lại có chừng mấy chục đến hơn trăm con yêu ma có hình thái khác nhau bị nhét vào chung một chỗ, con nào con nấy đầu há hốc miệng, bày ra tư thế nôn nóng vô cùng, chỉ hận không thể lập tức cắn cầu. "Là thiên thư câu cá?" Lục Huyền thầm nghĩ theo bản năng. Sau đó, hắn nhẹ nhàng mở cuốn điển tịch tối tăm ấy ra, vừa lật đến tờ thứ nhất, từng cảnh tượng đã trực tiếp chiếu thẳng vào chỗ sâu bên trong thức hải, từ quá trình chuẩn bị mồi nhử, tìm kiếm khu vực yêu ma thường xuyên ra vào, lại đến quá trình kiên nhẫn chờ đợi, chờ cho đám yêu ma kia mắc câu rồi chậm rãi đấu sức với chúng... đầu hiện lên rõ mồn một trong mắt hắn. Dường như tại khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi, hắn đã có được kinh nghiệm đi câu một con yêu ma hung ác. Trang thứ hai, trang thứ ba... hắn chậm rãi mở ra từng trang một, mỗi một hình thái, chủng loại của yêu ma trên mỗi trang giấy đều có sự khác biệt rất lớn.
Hắn ngưng tụ tâm thần trên cuốn điển tịch tối tăm kia, lập tức hiểu rõ được tin tức cặn kẽ có liên quan đến nó.
[ é Bách Ma Thùy Điếu Sách ), bảo vật đặc thù, vốn là bản ghi chép của một vị đại năng Hóa Thần sỉ mê thuật thả câu tiện tay viết ra, bên trong có ghi chép kỹ càng về phương pháp thả câu trên trăm loại yêu ma. ] "Quả nhiên là Thiên Mệnh Chỉ Thư của người câu cá!" Lục Huyền nhẹ nhàng khép lại cuốn điển tịch u ám kia, không khỏi cảm khái nói. "Đáng tiếc, nếu muốn câu yêu ma mà không có thực lực cấp bậc Nguyên Anh Chân Quân thì rất khó làm được. Xét cho cùng, chỉ cần không cần thận câu được một con yêu ma trung giai thậm chí là cao giai thôi, cũng tương đương với tự dùng bản thân đi làm mồi câu cá rồi." "Nhưng đối với một tay câu cá lão luyện thì những thứ này cũng không tính là gì. Bởi vì thứ còn đáng sợ hơn chuyện câu được một con yêu ma lợi hại... chính là không câu được cái gì.”
Lục Huyền say sưa lật xem
( Bách Ma Thùy Điếu Sách }) , phảng phất như thân lâm kỳ cảnh, đã câu được một con yêu ma hiếm thấy lên bờ rồi. Hắn đọc một hồi, mới lưu luyến cất cuốn điển tịch tối tăm ấy vào trong Thao Trùng Nang.
"Ba cây Hồn Trùng Khuẩn ngũ phẩm, đã giúp ta thu hoạch được hai con Ký Sinh Trùng Ma sau luyện hóa, cùng với một quyển Bách Ma Thùy Điếu Sách ) . Cũng không biết Bách Ma Thùy Điếu Sách} có gói kinh nghiệm tương ứng hay không, nếu có, nhất định phải tìm kiếm được càng nhiều linh chủng Hồn Trùng Khuẩn hơn, từ đó làm tinh tiến thuật thả câu của ta." Lục Huyền lẩm bẩm nói.
Tâm thần của hắn lại chìm vào chỗ sâu trong thức hải, cảm ứng đối với hóa thân Lăng Cổ dần dần được tăng cường, hẳn là đối phương đang lên đường trở về động phủ rồi.
Trong lúc rảnh rỗi, vừa vặn hắn cũng tiện thể đi kiểm tra trạng thái của những loại linh thực tà dị còn lại bên trong linh điền. Ngoại trừ Hồn Trùng Khuẩn và Diễm Thi Bì đã hoàn toàn thành thục, những dạng linh thực tà dị còn lại vẫn chưa tới lúc thu hoạch phần thưởng quầng sáng.
Nhưng Hương Nhục Chỉ lục phẩm được trồng cùng một thời gian với Hồn Trùng Khuẩn đã tiến vào giai đoạn sinh trưởng hậu kỳ rồi, đoán chừng không quá lâu nữa, nó cũng hoàn toàn thành thục. Linh thực nọ nhìn như một đoạn cánh tay trắng noãn không tì vết, trực tiếp đối lập rõ ràng với loại linh nhưỡng huyết nhục màu đỏ tươi bên dưới. Mùi thịt nồng đậm tỏa ra, khiến trong lòng Lục Huyền không khỏi sinh ra một loại ý nghĩ muốn cắn nuốt nó.
"Thứ ta dùng để bồi dưỡng Huyết Nhục Chi đầu là huyết nhục của tu sĩ, yêu thú cấp cao, khó trách gốc linh thực vốn được ngưng kết từ máu thịt của Tà Phật này lại trưởng thành nhanh như vậy."
Cũng không biết đã hóa thân đã ném vào khu động phủ tại Phong Uyên Tỉnh Động này bao nhiêu bộ thi thể của tà tu, quỷ vật và yêu thú cao giai, nhưng dựa vào tốc độ sinh trưởng nhanh chóng của Hương Nhục Chỉ lại có thể nhìn được đại khái. "Hương Nhục Chỉ có thể tăng thêm tuổi thọ, cường hóa nhục thân, nhưng ăn nhiều, cũng có nguy hiểm bị Tà Phật kia để mắt tới. Vấn đề là đối với ta, loại nguy cơ này cũng không cần phải để tâm quá mức, dù sao thọ nguyên vẫn còn nhiều, mà bảo vật lục phẩm lại khó có thể cường hóa được nhục thể của ta." "Mà đối với sinh linh chẳng còn quá nhiều thọ nguyên, được sống sót đã là tốt lắm rồi, sao bọn họ có thể quan tâm tới chuyện mình có bị Tà Phật để mắt tới hay không?" Ngoại trừ đoạn Hương Nhục Chi đã tiến rất gần đến thời khắc hoàn toàn trưởng thành, Tổ Quan Mộc cùng là linh thực lục phẩm cũng tiến vào giai đoạn trưởng thành nhanh chóng.
Trong linh điền, có một gốc linh mộc mọc ngang giống như một cỗ quan tài, bên trên không ngừng tản ra âm khí tỉnh khiết nồng đậm, mang đến cho Lục Huyền một loại cảm giác lạnh lẽo vô cùng, thậm chí còn khiến hắn không nhịn được mà nảy sinh ý tứ muốn nằm xuống một cái thử xem.
Từ khá lâu rồi, bộ thi hài của tu sĩ bị trông Lão Cốt Ma Chủng trong người đã không còn hình dáng của nhân loại nữa, mà tất cả các loại xương trắng lớn nhỏ trong cơ thể lão đầu đang tùy ý sinh trưởng, nếu nhìn lướt qua, sẽ tưởng đây là một con nhím biến dị to lớn. Xung quanh ma chủng tràn ngập ma khí nồng đậm, dường như các loại oán niệm âm hồn vốn luôn bay lơ lửng trong linh điền cực kỳ sợ hãi ma khí, không con nào dám bén mảng tới gần khu vực xung quanh gốc Lão Cốt Ma Chủng này.
So với lần trước, Phù Âm Đào của hiện tại đã mọc cao hơn không ít, đã trưởng thành đến độ cao chừng ba thước, trên cành có vô số những đường vân huyền ảo tối nghĩa, dường như mọi thời mọi khắc những đường vân kia đầu đang phát sinh vô vàn biến hóa rất nhỏ.
Với trình độ lý giải về phù đạo trước mắt của Lục Huyền, hắn cảm nhận được bên trong này có ẩn chứa một chút phù đạo thần dị.
Bởi vì Phù Âm Đào cần sinh trưởng trong hoàn cảnh âm khí tỉnh khiết, nên xung quanh khu vực gieo trồng nó, hắn đã bố trí đến mấy tầng cấm chế, triệt để ngăn cách đám âm hồn oán niệm kia ở bên ngoài, để nó một mình sinh trưởng.
Trong linh điền ở bên này, chỉ có duy nhất một gốc linh thực tà dị thất phẩm, đó là Hoàng Tuyền Bất Tử Thụ, nhưng tiến độ sinh trưởng của nó trong vòng mấy năm vừa qua khá là chậm chạp, không rõ ràng lắm. Gốc linh thực màu vàng sậm nọ đang sinh trưởng trong linh tuyền âm khí, nhìn qua cực kỳ bình thường, không thu hút, nhưng sau khi tâm thần ngưng tụ lên trên gốc linh thực bình thường kia, kết quả nhận được lại lập tức phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Chỉ thấy một dòng sông màu vàng xám một mực kéo dài miên man, cũng không rõ là bao nhiêu vạn dặm, bên trong có một gốc đại thụ chọc trời trực tiếp cắm rễ xuống dưới, hình thành nên một vùng Quỷ vực. Rễ cây thô to như từng nhánh xúc tu quái dị, trên cành cây còn treo không biết bao nhiêu là vật tà dị.