Chương 1349: Chuẩn Bị Rời Đi!
Chương 1349: Chuẩn Bị Rời Đi!Chương 1349: Chuẩn Bị Rời Đi!
Hùng Phong cùng gã đến đây vẫn còn ở bên trong Trích Tỉnh lầu, gã dự định sẽ trực tiếp chuyển giao gian tiểu viện kia cùng với một ít đồ vật trong tiểu viện cho đối phương, cũng muốn báo cáo tin tức mình đã thành công được Lục Huyền chiêu mộ cho gã biết.
"Lục tiền bối, đã thu xếp xong cho năm tán tu kia rồi." Trong lúc hai người đang nói chuyện phiếm, Văn Càn lại lặng lẽ tiến vào, nhỏ giọng nói.
"Được, ngươi làm việc ta rất yên tâm." Lục Huyền gật đầu.
"Vị này là Văn Càn, đã theo ta nhiều năm, qua một đoạn thời gian ngắn nữa, hắn sẽ cùng ta đến Động Huyền Kiếm Tông, thay mặt ta quản lý cửa hàng mới, về sau số lần các ngươi tiếp xúc sẽ không ít đầu. Đây là sư đệ của ta, Bách Lý Kiếm Thanh." Lục Huyền giới thiệu hai người với nhau.
"Văn đạo hữu, sau này xin chiếu cố nhiều hơn."
"Bách Lý đạo hữu khách khí, đầy là chuyện ta nên làm mà." Văn Càn vội vàng nói, gã cũng biết địa vị của đối phương ở trong lòng Lục Huyền, nên trong lời nói biểu hiện đầu để lộ ra vẻ cực kỳ nhiệt tình chu đáo. "Kiếm Thanh, đợi đến khi chạy qua Kiếm Tông bên kia, đệ sẽ làm phụ tá cho Văn Càn trước, chờ sau này có cơ hội ta sẽ sắp xếp thích đáng cho đệ.” Lục Huyền chỉ nói một câu đã định ra địa vị của hai người sau này.
Dù sao Văn Càn cũng đi theo hắn nhiều năm, đã rèn luyện ra bản lĩnh kinh thương phong phú, lại học tập được vô số tri thức về linh thực, còn từng sưu tầm cho hắn loại linh thực quý hiếm như Ngọc Ngô Đồng, đương nhiên là Lục Huyền không thể làm cho gã thất vọng đau khổ. "Không thành vấn đề, Lục đại ca." Bách Lý Kiếm Thanh không chút do dự đã gật đầu đồng ý. Gã có thể đi theo Lục Huyền, được hắn che chở như vậy, trong lòng đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi, không dám có bất cứ ý nghĩ khác thường nào cả.
"Được, ta về động phủ trước, các ngươi mau chóng chuẩn bị sẵn sàng đi." Lục Huyền dặn dò một câu, sau đó hóa thành một luồng lưu quang màu trắng bạc trực tiếp biến mất không còn thấy gì nữa. Lôi Hỏa Tinh Động.
Hắn đứng trong linh điền, hướng ánh mắt ngắm nhìn bốn phía.
"Lần này trở về Động Huyền giới, ngoại trừ nhận lời Bạch Ngọc Kình Thiên Viên, mang theo đám linh thú chim mập ra bên ngoài, ta còn có thể mang theo chút ít linh thực qua bên đó." Lục Huyền âm thầm suy nghĩ trong lòng.
Theo tu vi của hắn không ngừng tăng lên, cùng với gốc Bát Trọng Cung bên trong động thiên không trọn vẹn kia dần dần nở rộ, khu vực trọng tâm bồi dưỡng linh thực sau này sẽ từ từ chuyển dời đến động thiên không trọn vẹn cùng với Động Huyền Kiếm Tông.
"Chờ tu vi đột phá đến cảnh giới Nguyên Anh, cùng với gốc Thương Long Mộc kia thành thục, ta sẽ không cần phải thường xuyên chạy tới Thiên Tỉnh Động bên này nữa. Về phần nghĩa vụ thực hiện chức khách khanh của Hải Lâu thương hội, ta hoàn toàn có thể tìm được một phân lâu của thương hội ở phụ cận Động Huyần Giới."
Dựa theo suy nghĩ của hắn, chờ sau khi Bát Trọng Cung hoàn toàn thành thục, hắn sẽ tế luyện động thiên không trọn vẹn kia thành không gian tùy thân mang theo bên mình, bên trong khu động thiên ấy sẽ được gieo trồng những loại linh thực thất phẩm không thể tuỳ tiện trông thấy ánh sáng kia.
Về phần Động Huyền Kiếm Tông, nơi này sẽ bồi dưỡng Kiếm Thảo là chủ yếu, cùng với một ít linh thực ngũ phẩm lục phẩm tương đối thông thường. Đương nhiên, hết thảy đầu phải thực hiện dưới điều kiện tiên quyết là hắn đột phá Nguyên Anh.
"Bảy gốc Nguyên Linh Tham kia hoàn toàn có thể mang qua. Về phương diện linh thú, chim mập, linh miêu và bạch viên có giao tình không tệ, lần trước tới đây ta cũng đã hứa hẹn với nó, sẽ mang chúng về Kiếm Tông. Ngoài ra, Lôi Long Hống, Thanh Nhạc Lần, Thính Phong Thú, còn có tám Tiểu Thụ Nương sắp trưởng thành thể hoàn chỉnh kia cũng có thể mang đi. Ữm, mang cả Dược Trĩ đi cùng, để nó hỗ trợ luyện đan."
Diện tích Động Huyền Kiếm Tông có hạn, hắn không thể mang tất cả linh thú trở về được cho nên Nham Giáp Quy, Ly Hỏa Giao, Thanh Giác Long Lý cùng với Đà Long, Yêu Quỷ Đằng, Bách Độc Phệ Tâm Trùng đầu phải ở lại Lôi Hoả Tinh Động này.
Thảo Khôi Lỗi và Lôi Quỷ Công lại càng không cần phải nói, Lục Huyền cần bọn chúng hỗ trợ trông coi động phủ bên này.
"Cũng không biết đến khi nào ta mới quay trở lại nơi đầy nên cứ dứt khoát thúc chín gốc Hoàng Lương mộc lục phẩm kia đi, miễn để trong lòng nhớ thương." Đột nhiên Lục Huyền nảy ra ý tưởng này.
Hoàng Lương Mộc đã được hắn bồi dưỡng nhiều năm, dựa theo phỏng đoán của hắn, chỉ cần chừng ba hoặc bốn giọt Hỗn Nguyên Thụ Dịch là có thể thúc chín nó thành công rồi.
Vừa nghĩ tới bản thân có thể nhận được phần thưởng thật dày từ bên trong quầng sáng là Lục Huyền đã không kìm nén được sự hiếu kỳ trong lòng, hắn quyết định sẽ thúc chín Hoàng Lương Mộc.
Sau đó, hắn trực tiếp bảo vệ tâm thần, bước vào trong ảo cảnh đặc thù do Hoàng Lương Mộc thêu dệt nên.
Vừa mới đi vào, đã có các loại hình ảnh, tiếng vang đánh thẳng vào hai mắt hai tai của hắn. Dù đã nhắm mắt, che lỗ tai, chúng vẫn hiển hiện ở trong thức hải của hắn. Toàn bộ đầu sinh động như thật, cực kỳ sống động, phảng phất như cảnh tượng ấy đang phát sinh ngay trước mắt Lục Huyền, chỉ cần hơi không cẩn thận một chút sẽ trầm luân trong đó.
Cũng may Lục Huyền tâm chí kiên định, lại hấp thu thêm nhiều gói kinh nghiệm
é Tinh Thần Tự Tại Quan Tưởng Pháp ) , lúc này tâm thần mới không bị huyễn cảnh đặc thù này ảnh hưởng.
Ý niệm trong đầu khẽ động, trước người hắn đã hiện lên một giọt linh dịch màu xanh biếc, rơi xuống gốc Linh Mộc hư hư thực thực kia. Trong chốc lát, sinh cơ của gốc Hoàng Lương Mộc tựa như đang sinh trưởng ở một vùng không gian dị độ nào đó chợt bừng bừng phấn chấn, thảo mộc linh khí nồng đậm tràn ra, Lục Huyền tập trung tinh thần ở trên đó, có thể nhìn thấy thanh tiến độ bán trong suốt bên dưới đang dần dần được kéo căng.
Giọt thứ hai, giọt thứ ba...
Dưới sự thúc giục của ba giọt Hỗn Nguyên Thụ dịch vô cùng hiếm thấy, ảo cảnh do Hoàng Lương Mộc thêu dệt ra đã không khác thế giới thật là bao. Lục Huyền có cảm giác mình đang đi trên một con phố lát đá xanh, xung quanh là tiếng người huyên náo.
Hai mắt nhắm rồi mở ra, lại thấy mình đang đứng trong một gian đại sảnh rộng lớn, bên người có trên trăm thanh niên nam nữ khí độ phi phàm. Trên đài, có một lão giả gây gò đang không nhanh không chậm giảng giải một môn công pháp thâm ảo.
Ngay cả khi vẫn một mực mở to mắt thì chỉ cần tâm thần hơi hoảng hốt một chút, đã có cảnh tượng mới trực tiếp thay đổi rồi, chúng cũng không đợi hắn kịp phản ứng, đã trực tiếp xuất hiện ngay bên cạnh.
Toàn cảnh chỉ tiết rõ ràng đến từng phương diện, nếu không phải thần hồn của hắn cường đại, chỉ sợ sẽ thật sự cho là mình đang ở trong một chỗ thế giới chân thật.
“Đúng là Hoàng Lương nhất mộng.” Lục Huyền than nhẹ một tiếng, cảnh tượng chồng chất trước mắt lại giống như thủy triều rút lui, chỉ còn lại một gốc linh mộc độc lập trơ trụi.
Hắn bảo vệ tâm thần, sau đó cẩn thận từng li từng tí đào gốc linh mộc ấy lên. Tâm thần rơi xuống thân cây nọ.